Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Tuyết Ly mày có chút chau lại, đem cảm xúc của mình đè ép xuống sau đó nghiêng đầu quay nhìn về Long Trụ đổ nát, quả thật bây giờ nàng mới để ý động tĩnh lớn như vậy chướng khí lại không có rò rỉ ra.

“ Lẽ nào là ta nghĩ sai rồi!” Mộc Tuyết Ly thầm nói.

Đế Thiên An cười nói : “ ta vốn từ đầu đã không trông cậy vào một khối Phá Mộ Lệnh có thể giải quyết chướng khí. Nhất là U tộc có hỏa dược, cho nên đã đem nó giải quyết rồi, cũng may ta tính không sai. Có điều xém nữa là chết dưới kiếm của Ly Ly, tuy chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu. Nhưng mà ít ra ta cũng phải nếm hoa mẫu đơn”

“ Hỗn đản” Mộc Tuyết Ly nghe hắn giải thích lại nghe hắn trêu chọc, lại nổi lên xấu hổ, trong đầu mắng lấy một câu.

Vô Khả nhìn loạn thạch đổ nát, U Đô Địa Phủ đả sụp đổ lại không thấy được Quỷ Sứ Chi Nhận ở đâu, hắn chỉ đánh rời đi trước đợi nơi này yên ổn sau đó trở về thu lại, tung người dẫm chân lên Hàn Long Tỏa, giữ thăng bằng xong nói : “ Cũng may có Đế huynh đại nghĩa ra tay trước mới không để chướng khí rò rỉ ra ngoài”

“ Ba!” Đế Thiên An lại đem mạn che cởi xuống hung hăn hôn lên môi Mộc Tuyết Ly một cái, cười nói : “ nàng lúc nãy mắng ta, khiến ta tâm linh bị thương tổn, lại chém ta một đao phải hôn lại hai cái. Đây xem như là công bằng”

“ Hỗn đãn! Lưu manh! Tên khốn!” Tê dại truyền lại đại não để cho Mộc Tuyết Ly vừa thẹn vừa xấu hổ, gương mặt cũng đỏ ửng lên, nhưng nàng bây giờ như cá nằm trên thớt để mặc cho hắn chém giết.

“ Thiên An huynh, sư muội đích xác là nóng giận, nhưng mà huynh cũng không cần thừa người khác lâm nguy mà chiếm tiện nghi như vậy chứ. Đây không phải là quân tử cho lắm” Vô Khả một bên nhìn thấy cũng khó chịu không thôi, lên tiếng nhắc nhở.

Đế Thiên An cười đáp : “ Ta có phải là chính nhân quân tử đâu chứ! Vô Khả huynh đã cạo đầu đi tu, đối với sắc giới đã không lưu luyến. Nhưng mà ta lại khác, nhất là người còn mắng ta dâm tặc. Ta không dâm không tặc thì cô phụ người ta. Hơn nữa Ly Ly nhà ta không nói đã ngầm thừa nhận rồi, đây là thiếp có ý lang có lòng. Đây là chuyện của hai ta à, một hòa thượng như huynh can thiệp vào làm gì?”

“ Cưỡng từ đoạt lý, tên hỗn đãn” Mộc Tuyết Nhu nghe mà thẹn, cái tên này ăn nói linh tinh đặt điều vô cớ, nàng không nói được còn không phải bị hắn điểm huyệt sao?

Vô Khả muốn nói nhưng nhất thời bị Đế Thiên An ngôn luận phong bế các đường, sau một hồi lắc đầu nói : “ dưa hái xanh không ngọt, ta mặc dù tâm hướng phật nhưng cũng là đại sư huynh của sư muội”

“ Khéo thay ta lại không kén ăn, dưa xanh dưa chín đều ăn được. Còn nữa chỉ là đại sư huynh mà thôi, Tuyết Ly còn là chị dâu của ta đây” Đế Thiên An lưu manh đáp lại : “ Vô Khả huynh, ta có thể Phật pháp không giỏi bằng huynh, đầu không có ít tóc bằng huynh nhưng mà các mặt khác huynh đều không bằng ta à. Nhất là đoạt nữ nhân phương tâm”

Vô Khả im lặng khi nghe được, cái tên này quả thật là như một con nhím động chổ nào cũng bị gai đâm, một câu đối một câu trở về khiến hắn nghe mà phiền muộn.

“ Đồ không biết xấu hổ” Mộc Tuyết Ly chỉ có thể trong đầu mắng không ngừng.

Không nhanh không chậm, Đế Thiên An đã mang hai người đi qua U tộc tế đàn, sau đó truy đuổi theo ba cái thân ảnh phía trước.

“ Có người!” Đế Thiên An thầm hô một tiếng, trong quá trình di chuyển hắn đem linh hồn lực lượng tản ra bao trùm xung quanh đề phòng bất trắc, lại không nghĩ đến còn phát hiện ra được một cái khí tức mạnh mẽ.

“ Thú vị!” Đế Thiên An lẩm bẩm, khóe miệng nhích lên độ cong nhỏ khi dưới linh hồn lực của hắn lại phát hiện được cái khí tức kia xuất hiện ở tổ bia U tộc, sau đó lại nhanh biến mất.

Mà trước khi biến mất lại để lại một cái mũ cho nữ nhân đội đầu, làm bằng hoàng kim tinh xảo, hoa mai nở rộ, nhìn một cái quả thật khiến nữ nhân ưa thích. Trong u ám không gian ánh lên kim sắc.

“ Ta lại không phát hiện ra được, không nghĩ đến à!” Đế Thiên An thầm nói, cũng không có truy tung y mà đem cái mũ hoa lệ này dưới linh hồn lực khóa chặt mà đem nó thu vào giới chỉ của mình.

Mất đi Long Trụ chống đở, U Đô Địa Phủ nhanh chóng sụp đổ, đinh tai không ngừng thanh âm toái vở, kiến trúc ngàn năm đã có dưới mất đi Long Trụ mà tiêu vong.

Nhóm người Đế Thiên An cũng đã thuận lợi thoát khỏi U Đô Địa Phủ, chạy lên được Ngục Hỏa ngủ giới. Mà tại nơi này lại đụng phải nhóm người Lạc Thiên Thành đang đánh nhau với Thủ Hộ Sứ tầng này, Ngục Hỏa Thổ đường sứ.

Ngục Hỏa Ngủ Sứ tuy là Thủ Mộ Nhân nhưng lại làm tay sai cho U Đế là bởi vị toàn tộc bị U Đế giam cầm. Lấy tính mạng cả tộc mà uy hiếp không thể không nghe. Nhưng cả năm người không biết U Đế đã sớm đem tộc bọn họ chém giết không còn một người.

Mà năm người vì hổ thẹn với tổ chế nối giáo cho giặc mà người thì ngầm cho qua, người thì lựa chọn chiến mà chết. Giống như Thổ đường sứ bây giờ, hắn lấy sức một người độc đấu các cao thủ Công Mộ, sau đó chết dưới Quỷ Thủ đao của Lâu Mãn Phong.

“ Kẻ nào!!” Lạc Thiên Thành công lực thâm hậu, tự nhiên từ xa phát hiện được một luồng khí thế đến gần, ngưng trọng mà quát một tiếng.

Lời vừa rơi xuống, dưới ánh mắt của đám người Công Mộ chăm chú liền phát hiện ra được từ một phương trên cao, một đạo như lưu tinh bắn nhanh đến, sau đó chợt dừng lại trên cao, ở đầu nhóm người phía trên.

“ Các ngươi xuất hiện ở đây nói ra quân cờ ta lưu lại cũng phát huy tác dụng, U Đô Thành hẳn đã được lấy lại rồi” Đế Thiên An khống xích hạ xuống dần, cười nói.

“ Quân cờ gì, chàng còn lưu lại hoa chiêu gì?” Lâm Thủy Dao tò mò hỏi

Lạc Thiên Thành đám người nhìn ra là ai đến cũng thu hồi thần sắc đề phòng, đợi đám người từ trên nhảy xuống, chưởng môn Công Mộ gấp hỏi : “ Thiên An, U Đô Địa Phủ thế nào rồi”

“ Có ta ở còn có chuyện gì xảy ra được chứ” Đế Thiên An cười nói, lấy ra hai khối Phá Mộ Lệnh ném đến cho Lạc Thiên Thành

“ Phá Mộ Lệnh!!” Thần Sai, Quỷ Sứ lẫn đám người nhìn mà kinh hô một tiếng, biểu hiện hai bên hoàn toàn khác nhau, Công Mộ người nhìn ai nấy đều tươi cười hớn hở mà Thủ Mộ người nhìn mà lắc đầu không biết nói gì.

“ Ha ha ha, thiên hữu Công Mộ ta, thiên hữu Công Mộ ta” Lạc Thiên Thành vui mừng cảm khái, tiếp nhận hai khối Phá Mộ Lệnh, sau đó chắp tay cúi đầu lễ một cái.

Một lễ này làm cho đám người phía sau thấy vậy cũng chắp tay cúi đầu làm theo, dù sao đến cả chưởng môn cũng làm lễ bọn họ còn không thi lễ ư?

“ Tại hạ có một chuyện nghĩ không thông, mong Đế huynh rộng lượng chỉ giáo” Vô Khả trầm ngâm hỏi.

“ Quỷ Sứ Thủ Tôn là muốn hỏi làm sao chúng ta lại lấy được Phá Mộ Lệnh” Lạc Thiên Văn cười đáp, mà đám người Công Mộ nghe được mặt cũng hiện lên ý cười.

“ Là!” Quỷ Sứ gật đầu, đây là chuyện hắn không tài nào hiểu được.

Lạc Thời Thu mở lời : “ Khi Quỷ Tôn mang người tấn công vào Đào Hoa Nguyên, chúng ta chặn đánh Lệnh Phá Mộ của Huyền Quan Nhai trên người U tộc thiếu chủ Cạnh Kỳ đã bị Đế huynh lấy được”

“ Thì ra là thế” Vô Khả cùng Mộc Tuyết Ly liền hiểu ra mọi chuyện, bọn họ ngay từ đầu đã bị trúng kế của Đế Thiên An mà không cách nào hay biết.

“ Lấy Quỷ Long Đồ hấp dẫn khiến cho U tộc và Mộ Vương Thành ra hết, Đế huynh có Quỷ Long đồ cùng hai vị phu nhân thuận lợi vào trong. Cộng thêm việc Cạnh Kỳ thiếu chủ mất tích không rõ. Sau đó các vị lại hạ chiến thư khiến cho chúng ta nghĩ Lệnh Phá Mộ ở trên người Lâu thiếu, thua không oan thua không oan” Vô Khả nói xong lắc đầu cảm khái.

“ Không sai! Hết thảy đều nhờ mưu kế của Thiên An mà ra. Ngay khi các ngươi muốn chim sẻ đứng sau. Chúng ta lại đảo khách thành chủ, mọi việc cho đến bây giờ đều không khác dự tính của Đế Thiên An. Chỉ có một chút biến cố” Tịnh Dật cười nói, sau lại nghĩ đến Mộ Dung Diệp bị Sở Tử Khanh phản bối màchết trận mà không biết là vui hay buồn.

“ Sở Tử Khanh!” Mộc Tuyết Ly cùng Vô Khả thốt lên, ngữ khí có mấy phần sát khí.

Lạc Thiên Thành hừ một tiếng, tức giận nói : “ Sở Độc gia tộc gia môn bất hạnh, Sở Tử Khanh bán chủ cầu vinh, Mộ Dung Diệp lật lọng không theo giao ước chặn chúng ta ngoài thành. Nhưng không nghĩ đến lại bị Sở Tử Khanh hạ sát, cuối cùng lại bị Quỷ Tôn diệt trừ”

“ Diệp nhi, nó chết rồi” Vô Khả nghe xong thất thố, hắn không nghĩ đến cháu trai mình lại có kết cục thế này.

“ Vậy các ngươi làm sao vào U Đô Thành được” Hàn Thiên Lạc nghi hoặc hỏi.

Tịnh Trần sư thái cười đáp : “ đều là nhờ Minh Xà cả, nhờ nó chúng ta thuận lợi vào Quỷ Môn quan, nhờ nó chúng ta vào được U Đô thành”

“ Là Minh Xà ” Lâm Hàn hai nữ nghe xong liền hiểu ra mọi chuyện.

“ Đúng rồi, Quỷ Tôn? Các ngươi có thấy hắn chạy xuống không?” Tịnh Dật nhớ đến cừu nhân dò hỏi.

“ Ha ha! Tên ác tặc này đã đền mạng rồi, lão phu đã thanh lý môn hộ, sư phụ lão nhân gia ở trên cao cũng có thể yên lòng” Nhậm Đạo lúc này mở miệng tiếp lời.

Nghe được câu này, cha con Lạc Thời Thu mẹ con Tịnh Dật ai nấy cũng vui mừng lẫn tiếc hận. Vui là kẻ có huyết hận thâm thù đã chết, tiếc hận là mình không thể chính tay sát cái tên gian tặc này.

Đế Thiên An lúc này mới mở miệng, trang bức : “ Thời khắc thu lưới luôn làm ta hưng phấn. Cá lớn cá nhỏ đều nằm trong lưới của ta, nhất là có mấy đầu cá nằm ngoài dự liệu thì càng cho ta kinh hỉ. Có điều đánh cờ không có đối thủ thật là tịch mịch”

Đi đến gần Thiên Diệc Tuyết, cười nói : “ Tuyết Tuyết, huynh trưởng như cha, sư phụ như mẹ, chúng ta lưỡng tình tương duyệt. Thiếp có lòng lang có ý, chi bằng.... chi bằng gạo nấu thành cơm đi”

“Sư huynh, huynh lại ăn nói linh tinh” Thiên Diệc Tuyết mặt hiện lên một tầng đỏ ửng, xoay người một bên, hiển nhiên nghe được xấu hổ vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK