Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Song không có ai cả ngoài trừ dòng nước trên cao chảy xuống.

Hàn Phi Quang kêu lớn : “ Thánh Vương, Đàm huynh đệ tỉnh lại rồi”

“ Thánh Vương” Đàm Hoa Liên nghe cũng giật mình một chút, nàng mặc dù không có bao nhiêu tên tuổi trên giang hồ nhưng kiến thức vẫn có, phàm là những kẻ trên giang hồ xưng Vương xưng Đế đều là cao thủ đỉnh tiêm một cõi, ấy vậy mà cái tên Thánh Vương này nàng lại lần đầu nghe được.

Thánh trong Vương đúng là bá khí, có điều dám lấy ngoại hiệu này kẻ này đúng là to gan phách lối mà.

“ Thánh Vương, đúng là dõng dạc, ta cũng muốn xem thử…” Đàm Hoa Liên định châm chọc cái tên không biết trời cao đất rộng này, nhưng lời còn chưa nói hết liền dừng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thác nước vị trí.

Tại dòng nước chảy ầm ầm trên cao đổ xuống đi ra một cái thân ảnh, đạp nước mà đi.Y một đầu tóc xanh lục bắt mắt, dung mạo tuấn lãng vô cùng khiến cho nữ nhân trầm mê vào đó, đặc biệc một đôi mắt tà dị mà xinh đẹp.

Chưa kể là phần ngực trên khoát hờ y phục, để lộ ra cơ thịt săn chắt, từng thớ cơ căn tràng sức mạnh, vóc dáng hỏa bạo. Để cho Đàm Hoa Liên nhìn một cái nhất thời cũng bị lạc nhịp, tim cũng đập nhanh hơn.

“ Tỉnh rồi!” Đế Thiên An nhìn thấy cái thân ảnh kia đứng bên cạnh Hàn Phi Quang, khóe môi nhích lên độ cong, thả người khinh thân mà đến hai người, cười nói : “ mặt đỏ như vậy, lẽ nào bị ta mê hoặc rồi, sẽ không yêu thích ta đấy chứ”

Đàm Hoa Liên nghe được thanh âm đầy từ tính, trong lòng càng xấu hổ hơn, mà càng xấu hổ mặt lại càng đỏ hơn.

“ Ha ha” Đế Thiên An cười lên, cất bước đi đến gần hơn, cúi sát bên tai : “ Đàm huynh đệ yên tâm, ta quả thật không thấy thứ gì khả nghi cả. À ta đối với nam nhân không yêu thích, song ai bảo Đàm huynh đệ rất đáng yêu đây, ta cũng có chút chút thích đấy”

“ Hắn...” Đàm Hoa Liên nghe hắn nhấn mạnh hai chữ huynh đệ, lại còn nháy mắt liền biết cái tên này đã biết mình làm nữ nhi rồi, nghĩ đến cảnh tư mật bị hắn nhìn mặt càng ngày càng đỏ hơn.

Đế Thiên An không tiếp tục trêu chọc, cất bước đi vào bên trong nhà gỗ.

“ Đáng ghét” Đàm Hoa Liên một hồi từ trong xấu hổ tỉnh lại, nhìn cái bóng lưng kia bước đi vừa giận vừa thẹn.

Một bên Hàn Phi Quang nhìn một màn này ngây trong chốc lát, sau đó thần kinh thô đi đến gần Đàm Hoa Liên, nói : “ Đàm huynh đệ, tôi không hay ba hoa với người lạ lắm đâu. Chỉ cần huynh hứa cho tôi gặp lại hiền muội là được. Chuyện huynh ưa thích nam nhân í, tôi cũng không nói đâu”

Đàm Hoa Liên thẹn quá thành giận, trực tiếp phiến một cái tát cho Hàn Phi Quang, sau đó long hành hổ bộ đi vào nhà gỗ.

“ Thơm quá! Mùi này là” Vừa đi vào trong, Đàm Hoa Liên liền ngửi được mùi thơm nồng khiến cho nàng nhịn không được mà nuốt nước bọt, sau đó đi theo liền phát hiện ra được chính cái thân ảnh nam tử bắt mắt kia đang nấu nướng.

“ Ọt ọt ọt” Đàm Hoa Liên mặt lại hồng thấu, bây giờ chỉ muốn kiếm một chổ giấu mặt đi, nàng không nghĩ đến cái bụng mình lại phát ra thanh âm bất nhã như vậy, nhất là để cho kẻ kia chú ý.

“ Không sao, đợi ta một lát, sắp xong rồi” Đế Thiên An ôn hòa nói, nhanh chóng đem tửng miếng xương trong chảo đảo qua, dưới hắn khống chế hỏa nhiệt dưới nồi theo Dị Hỏa dung nhập vào tăng cao, thế lửa càng ngày càng mạnh hơn.

Đàm Hoa Liên nghe càng thẹn, cuối cùng quay lưng xoay người lên phòng trên, có điều vừa mới lên đã thấy Hàn Phi Quang đi vào bên trong, làm cho nàng trố mắt ra đó là hắn đã đem bát dĩa sắp đặt nghiêm chỉnh trên bàn gỗ.

“ Đàm huynh đệ, hôm nay ngươi có lộc ăn rồi, khà khà” Hàn Phi Quang hưng phấn nói, hắn hai ngày nay nếm qua trù nghệ của vị kia chính là mê mẩn không rời, hoàn toàn không phải hắn trù nghệ cấp bậc.

Vốn ban đầu hắn tính chuốc say Đế Thiên An, sau đó đem mấy thứ giá trị trên người y lấy đi, sau đó cao chạy xa bay một thời gian. Nhưng không nghĩ đến người ta không một chút ảnh hưởng, ngược lại còn lòi ra thêm kẻ này trù nghệ đỉnh cấp.

“ Hắn là ai? Người quen của ngươi sao?” Đàm Hoa Liên thẹn thùng dò hỏi.

Hàn Phi Quang lắc đầu, nói : “ không quen”

“ Vậy hắn làm sao xuất hiện ở đây?” Đàm Hoa Liên tò mò hỏi.

Hàn Phi Quang thành thật đáp : “ hắn thấy huynh bị thương sau đó bám theo, sau đó giúp huynh trị thương”

Đàm Hoa Liên ngẩn người ra, nhất thời đối với Đế Thiên An người kia nổi lên tâm tư cảnh giác lấy.

Có điều mối bận tâm của Đàm Hoa Liên rất nhanh bị ném theo Đế Thiên An mang lên thức ăn, hương thơm ngào ngạt xông vào mủi của nàng để nàng nuốt nước bọt.

“ Làm sao? Sợ ta bỏ độc ư?” Đế Thiên An nhìn một bên dè dặt Đàm Hoa Liên cười nói

Còn không đợi Đàm Hoa Liên trả lời, Hàn Phi Quang liền sét đánh đem đũa gắp lấy thức ăn cho vào miệng nhai nuốt, không hề lo lắng có thuốc độc hay không?

“ Nhoằm! nhoằm! nhoằm” gắp lia gắp lìa, thoáng chốc một phần ba tô lớn xườn thịt đã rơi vào miệng Hàn Phi Quang, làm cho Đàm Hoa Liên ngẩn người khi thấy tên này như quỷ chết đói đầu thai.

Sau một lát, nàng liền đem đủa gắp ăn lấy, so với y thì nhã nhặn hơn nhiều, một miếng thịt sườn vào miệng, nóng ẩm chua mềm lại ngọt liệm, để cho Đàm Hoa Liên nhất thời mê mẩn.

“ Răng rắc” xương thịt lại giòn rụm, Đàm Hoa Liên cắn nuốt xong đem đủa gắp thêm một miếng nữa liền há hốc miệng ra, xườn thịt chỉ còn một nữa, tốc độ tiêu diệt thức ăn của Hàn Phi Quang để nàng kinh sợ.

Hơn nữa còn quá đáng là tại chén hắn trong đã chất đầy xương thịt.

Đàm Hoa Liên nhanh chóng từ thất thố tỉnh lại, sau đó không còn nhàn nhã như trước động đủa mà cướp đoạt đồ ăn. Có điều nàng không thể so được với Hàn Phi Quang, cuối cùng đến cuối cùng toàn bộ thức ăn đa phần đều bị tên này nuốt vào bụng.

Đế Thiên An một bên phong khinh vân đạm, xem như không thấy từ tốn thưởng thức mấy miếng xường trong chén mình.

“ Ngươi là quỷ chết đói đầu thai sao?” Ăn còn chưa đã thèm Đàm Hoa Liên nhìn qua một bên thỏa mãn Hàn Phi Quang khí mắng lấy.

“ Hì hì, thức ăn của huynh đúng là nhất tuyệt, so với đầu bếp nổi danh trong trấn còn hơn” Hàn Phi Quang giơ một ngón tay cái lên tán thưởng, không hề để ý lấy Đàm Hoa Liên lời nói, sau đó đứng dậy chạy vội ra : “ để ta đi chuẩn bị thực đơn tối nay”

“ Đàm huynh đệ còn chưa no ư? Nếu không ngại có thể dùng của ta” Đế Thiên An quay sang nhìn Đàm Hoa Liên cười nói.

Đàm Hoa Liên mặt thoáng đó, nàng làm sao không biết xấu hổ như vậy chứ, ngượng ngùng từ chối : “không cần, ta đã ăn no rồi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK