Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chưa dừng lại, Cái Nhiếp cùng Vệ Trang không cho Huyền Tiễn cơ hội phản kích, cả hai tiếp tục cuốn lấy y, kiếm khí tung hoành không ngừng hiện ra

Nháy mắt, cả hai tựa như hắc long cùng bạch long để lại vô số thương tổn trên người Huyền Tiễn. Cho đến khi cả hai một lần nữa tại không trung hạ xuống mặt đất bên dưới, công kích lên người Huyền Tiễn cũng dừng lại.

Giữa không trung, song long đưa bọn họ quấn quanh, một đen một trắng song long, ở giữa không trung bay tới bay lui, khí thế như hồng!

Kia tung hoành song long không có biến mất. Chúng nó là Cái Nhiếp cùng Vệ Trang hóa thân, không là kiếm ý của hai người, liền giống như hai người là thần long giống nhau.

“ Xuy”

Cái Nhiếp cùng Vệ Trang hai người đồng loạt đưa mắt nhìn về Hắc Bạch Huyền Tiễn tại trên không chậm rãi tiếp đất.

Hắc Bạch Huyền Tiễn tay cầm Huyền kiếm, hắn không nói gì.

Chỉ là đi bước một đi tới, phương hướng hắn đến chính là Vệ Trang.

Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước cho đến mười tám bước liền dừng.

“ Keng!”

Trong tay hắn Huyền kiếm, cắm ở trên mặt đất. Mà bản thân thì nửa quỳ ở trên mặt đất, hắn hai mắt cũng là bắt đầu chậm rãi đóng lại, trở nên có chút ảm đạm, hắn biết, chính mình sắp chết rồi, nhưng là, hắn có chút không cam lòng.

Hắn đôi tay vẫn như cũ là gắt gao nắm trong tay Huyền kiếm, sinh mệnh từng bước trôi đi tử vong mỗi lúc một gần. Nhưng giờ này hắn không có một chút sợ hãi, cũng không có một chút oán trách gì Quỷ Cốc song kiếm, hay phẫn hận nuối tiếc không giết Ngụy Dung.

Giờ phút này trong đầu hắn lại nhớ nhớ tới ngày xưa cái kia ái nhân. Cái kia thập phần xinh đẹp nữ nhân, cái kia nữ nhân cho hắn cảm nhận được quang minh trong hắc ám, lại nhớ đến quãng thời gian hạnh phúc cùng nàng.

Huyền Tiễn trên mặt trên lại hiện ra ý cười, phảng phất về tới ngày xưa, hắn cùng thê tử mình Ngụy Tiêm Tiêm ở bên nhau tốt đẹp thời gian. Khung cảnh của hắn thấy bắt đầu chậm rãi ảm đạm đi, từng chút một.

Cuối cùng, khi sinh mệnh đi đến điểm cuối, Huyền Tiễn tay giữ lấy Huyền kiếm cuối cùng buông thả ra. Khí đứt mệnh tuyệt. Nhưng là Huyền kiếm lại là gắt gao dựng đứng trên mặt đất.

Cái Nhiếp cùng Vệ Trang đều là nhìn một màn này, bọn họ trầm mặc không nói.

Nếu được lựa chọn một lần nữa, cả hai đều không ngần ngại lặp lại như kết quả hiện giờ, bởi nếu hắn không chết thì chính là bọn họ vong.

“ Hoành Kiếm Thuật cùng Tung Kiếm Thuật liên hợp lại tấn công, còn mạnh hơn ta tưởng tượng” Cái Nhiếp nhìn giữa không trung song long kiếm ý, cất lời nói.

“ Chỉ thỉnh thoảng chơi đùa mà thôi” Vệ Trang đáp xong, cất bước đi đến gần sư huynh của mình, nói : “ nếu cuối cùng ta và huynh đối thủ, hợp kích thì có tác dụng gì chứ?”

Cái Nhiếp nói : “ Đối thủ?”

“ Đúng” Vệ Trang thừa nhận.

Cái Niếp nói : “ quy tắc trăm năm không đổi của Quỷ Cốc”

Một kẻ là Tung kẻ kia là Hoành, tuy là sư huynh đệ nhưng thế bất lưỡng lập. Giữa hai người chỉ có một người tồn tại. Người thắng sau cùng chính là Quỷ Cốc Tử đương nhiệm, đây chính là quy cũ truyền từ đời Quỷ Cốc đầu tiên lưu xuống.

Vệ Trang nói : “ Sư ca! huynh cũng đừng bày ra vẻ mặt than khóc, chán chường như thế. Lần này tu hành của chúng ta, ngoài giải câu đố của sư phụ ra. Điều quan trọng nhất, chính là giữ khoảng cách quan sát gần nhất với đối thủ của huynh”

“ Đệ luôn quan sát sao?” Cái Nhiếp hỏi

Vệ Trang đáp : “Huynh cũng vậy mà”

Cái Nhiếp nói : “ Vậy nên ta mới thở dài”

“Ồ! Vì sao thế?” Vệ Trang có chút hứng thú muốn biết.

Cái Nhiếp trả lời : “ đệ hiếu thắng như vậy, nếu như thất bại liệu có đau lòng không?”

Vệ Trang đáp :“ Nếu huynh thắng chứng minh Quỷ Cốc lại có thêm một kẻ mạnh. Nhưng, huynh sẽ không thắng đâu”

“ Vì sao?” Cái Nhiếp hiếu kỳ hỏi

Vệ Trang nói : “ vì ta đã phát hiện ra điểm yếu của huynh rồi. Ta sẽ lợi dụng điểm này”

“ Ha ha ha” Cái Nhiếp nghe xong nở nụ cười nhẹ, nói : “ đệ không sợ là ta cố ý để đệ nhận ra điểm yếu của ta sao?”

“ Chứng minh đã tiến bộ rồi đấy, sư ca” Vệ Trang đáp.

Theo lời của Vệ Trang vừa dứt, kiếm ý tung hoành như thủy triều mà lui đi, hắc bạch song long kiếm ý trước khi tan biến, đem những căn nhà dân lân cận đang cháy dang dở dập tắc đi.

“ Chết rồi, tên ác ma đó cuối cùng cũng chết rồi”

“ Tốt quá rồi, hắn chết rồi”

“ Anh hung! Ngài là ân nhân cứu mạng chúng ta”

“ Đa tạ các vị đã giết hắn”

Đối mặt với đám thôn dân vui mừng reo hò cùng cảm kích khi phát hiện Huyền Tiễn đã chết, Cái Nhiếp và Vệ Trang không một chút để ý nào. Cất bước đi ra khỏi Ngụy gia trang, lên đường trở về Quỷ Cốc.

“ Hai vị thiếu hiệp” Ngụy Dung cất lời, chậm rãi đi đến trước người, chắp tay cúi đầu hành lễ tạ ơn : “ đa tạ hai vị cứu giúp. Ngụy mỗ thay mặt cho toàn thể Ngụy gia trang, cảm tạ hậu ân”

Cái Nhiếp cầm trên tay Công Bố có chút siết chặt, đối với cái con người giả đối phía trước này hắn quả thật muốn một kiếm giết đi. Nhưng nghĩ đến hậu quả khi y chết rồi càng thêm nhiều sinh mệnh vô tội chết, Cái Nhiếp kiềm long lại.

“ Đặc sứ của vương thượng đến”

Từ Ngụy gia trang cổng, một trung niên quan viên dẫn dầu một nhóm quân sĩ chậm rãi đi vào bên trong, quan viên dẫn đầu cất cao giọng nói : “

Ngụy Dung liền từ bỏ Quỷ Cốc truyền nhân, đi đến nhóm quân binh này, khom người cúi đầu chắp tay hành lễ.

Quan sai mở ra trục lụa, nhìn văn tự Ngụy quốc phía trên đọc : “truyền thánh lệnh vương thượng, lệnh Đại Tư Không Ngụy Dung ngày mai trở về Đại Lương toàn quyền thống lĩnh Ngụy Võ Tốt”

“ Thần Ngụy Dung lĩnh mệnh” Ngụy Dung cung kính hồi đáp.
“ Chúc mừng Ngụy Dung đại nhân” Đặc sứ quan sai đem trục lụa thu lại rồi đưa đến tay Ngụy Dung, cười nói : “ giờ đây trong Ngụy quốc địa vị của người chỉ dưới một người”

Ngụy Dung đứng dậy thu lấy tấm lệnh bài bằng đồng ở trên, tấm lệnh bài này tượng trưng cho hắn có thể toàn quyền khống chế Ngụy Võ Tốt quân lục, ánh mắt đảo về Huyền Tiễn cầm kiếm quỳ chết giữa đường, đắc ý nói : “ Huyền Tiễn, ta có được hôm nay, đều là nhờ ngươi ban”

Mọi việc cho đến bây giờ đều không thoát khỏi tầm khống chế của Ngụy Dung. Thông qua Huyền Tiễn hắn không chỉ đem những đồng liêu đối địch trong triều thanh trừng, mà còn mượn đó ngồi lên đỉnh cao quyền lực.

Hiện tại Ngụy quốc trên dưới hắn địa vị chỉ dưới một người trên vạn người. Có được một tay che bầu trời Ngụy quốc, mà hết thảy công lao dều đến từ đứa con rể của hắn mà ra.

“ Chúc mừng Ngụy đại nhân!”

“ Chúc mừng Ngụy đại nhân!”

Mấy thôn dân lân cận, vội quỳ xuống hành lễ chúc mừng Ngụy Dung thăng quan tiến chức có được đại quyền trong tay.

Tên sát thần ác ma đã bị giết không còn lo sợ bị hắn lấy mạng. Bây giờ Ngụy Dung lại thăng tiến, bọn họ là những người trong tộc hắn, hiển nhiên cũng nhờ đó mà mà hưởng lợi không ít. Hiển nhiên giờ phút này ai mà không vui mừng cho được chứ.

“ Đi thôi sư ca” Vệ Trang không chút hứng thú, cất lời thúc dục Cái Nhiếp.

Cái Nhiếp gật đầu, cùng với sư đệ mình cất bước ra khỏi Ngụy gia trang.

Hai sư huynh đệ mang kiếm rời đi, ngay khi cả hai rời khỏi cổng thôn, khó người phát hiện được một đầu sặc sở hồ điệp nán đậu trên cây cao như sương khói tan biến. Trước khi hoàn toàn biến mất để lộ một đôi đồng tử hết sức yêu dị, những vòng tròn tím nhỏ bé giao thoa cùng nhau.

Nhưng thời khắc cực kỳ ngắn ngủi, tựa như cơn gió thoáng qua rồi biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK