Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như Sương kìm nén không cười, cái tên tiểu tử này thật biết khiến người tức giận mà.

“Vị huynh đài này, chúng ta vẫn là lấy bạch mã phi mã làm đề!” Công Tôn Linh Lung chậm nói

Thiên Minh nghi ngờ nói: “Bạch mã? Ờ? bà muốn con ngựa này?”

Công Tôn Linh Lung trong mắt cười nhẹ nhàng dùng mặt nạ ngăn trở chính mình muốn cười khuôn mặt nói: “ngựa? Làm gì có ngựa? Đạp Tuyết rõ ràng chính là một con ngựa trắng, không phải ngựa”

“Bà nói là con ngựa trắng này không phải ngựa!?” Thiên Minh nghi hoặc

Công Tôn Linh Lung đáp : “ Bạch mã phi mã”

“Ta cảm thấy lời bà nói rất có lý nhỉ! Bà béo già” Thiên Minh phảng phất tại rất đồng ý tựa như gật đầu nói

Công Tôn Linh Lungtrong lòng có chút bi phẫn gầm thét: “Tiểu tử thúi không cho phép lại nói nhân gia béo!”

Lúc này, Thiên Minh đã đứng ở con ngựa trắng kia trước mặt, một cái tay đỡ cái cằm có chút nghiêm túc xem tường tận,

Công Tôn Linh Lung nhìn tên kia muốn tay không có đụng tới ngựa trắng cơ thể, liền hỏi : “ngươi đang làm gì?”

Thiên Minh tay lập tức đứng tại chỗ cũ, có chút lúng túng sờ lấy đầu cười: “Ta chưa từng thấy qua con ngựa nào xinh đẹp như vậy!”

“ Tiểu tử thối, coi như ngươi biết thưởng thức” Công Tôn Linh Lung thầm nói, lại mở miệng : “ huynh đài lại sai rồi, huynh nên nói là chư từng thấy con ngựa trắng nào đẹp thế mới đúng”

“Ờ! Đúng thế. Bất quá con ngựa trắng này thật là đẹp mắt a!” Thiên Minh cười nói.

Công Tôn Linh Lung nhìn tiểu tử kia đã trúng kế mình mà không hay, nói: “huynh nói không sai, đây là bảo vật gia truyền nhất mạch đơn truyền của Công Tôn gia”

“ Bảo vật gia truyền” Thiên Minh gật gù.

Công Tôn Linh Lung : “con bạch mã này tên là Đạp Tuyết, cả đời chỉ sinh một con, cực kỳ trân quý, từ tiên tổ Công Tôn Long nhà ta đến nay đã truyền được mười sáu đời, chỉ có một giống này thôi”

“Trân quý như vậy khó trách là bảo vậ gia truyền!” Thiên Minh tán thưởng

“Đó là đương nhiên!” Công Tôn Linh Lung rõ ràng vui vẻ đến cực điểm.

Đột nhiên, Thiên Minh cả người lảo đảo tựa như vấp ngả, tiếp đến một tay vổ mạnh vào mông ngựa trắng.

Đạp Tuyệt đột nhiên bị vỗ, kinh sợ dọa, đột nhiên nhảy lên, một cái trong nháy mắt liền đã chạy ra đại sảnh, biến mất ở ở đây.

“Ngựa của ta!!!” Công Tôn Linh Lung trên mặt đau lòng, nàng hung tợn nhìn chằm chằm cái gả gây họa kia.

Thiên Minh ngượng ngùng sờ lấy đầu nhỏ của mình xin lỗi nói: “Ài....... Thực sự là không khéo a, bà béo già”

Câu này bà béo già thế nhưng là đốt lên Công Tôn Linh Lung cũng không còn cách nào khống chế lửa giận, l giận dữ hét: “Không được phép gọi ta béo nữa, ngươi tên tiểu tử thúi này!”

“ Ta sai rồi, sai rồi, người ta đâu cố ý” Thiên Minh một bộ nhận tội còn chống chế.

Công Tôn Linh Lung khí giận : “Ngươi chính là cố ý! Tranh luận không bằng người ta liền trả thù lên con ngựa của người ta”

“ Là ngựa trắng chứ” Thiên Minh nói

Công Tôn Linh Lung tức : “ mặc kệ ngựa trắng hay là ngựa ô, dù sao cũng là bảo vật gia truyền của nhà ta”

Như Sương đã kìm không được nữa, che miệng cười khúc khích.

Công Tôn Linh Lung cũng ý thức được không đúng, đem mắt xoay qua cực kỳ sượng trân khi thấy đám người mở mắt nhìn mình, nhất là công chúa điện hạ còn cười, đây là cơ nào mất hình tượng chứ.

“ Nhất định sẽ tìm về cho bà” Thiên Minh nói vào.

Công Tôn Linh Lung liền thay đổi sắc mặt ngay, cũng hạ giọng niềm nở : “ huynh đài có bản lĩnh gì, mà có thể tìm được bảo vật gia truyền về cho ta?”

“ Ây da, ta nhất định sẽ tìm về được” Thiên Minh vỗ ngực cam đoan, rồi đi ra ngoài.

Chừng mấy phút sau đó hắn cùng Thiếu Vũ dẫn một con ngựa đen đi vào.

“Hả...” Công Tôn Linh Lung mở lớn lấy miệng lớn, một mặt ngơ ngác nhìn.

Thiên Minh chắp tay cười nói: “ ta đã tìm được bảo vật gia truyền của bà trở về rồi đây”

Công Tôn Linh Lung há miệng không chấp nhận, nhưng biết tiểu tử này hẳn đang giở trò trấn định lại, nói : “hoang đường!”

Thiên Minh hỏi : “sao lại hoang đường?!”

Công Tôn Linh Lung nói : “Ta Đạp Tuyết rõ ràng là một con ngựa trắng, này rõ ràng chính là một con ngựa ô vừa gầy vừa già. Thế mà huynh muốn lừa ta đây là Đạp Tuyết, thật là quá hoang đường!”

Thiên Minh nói : “ ngựa gầy ngựa đen gì chứ, đây chính là nhà ta bảo vật gia truyền, đã truyền hơn 500 đời, chỉ có một giống mà thôi. Đúng rồi tên của nó là Đạp Nhân”

Thiếu Vũ cười, Như Sương cũng che miệng cười khúc khích.

Thiên Minh dắt cương ngựa nói: “ đây, dắt nó đi. Nó chính là Đạp Tuyết bảo vật gia truyền của bà rồi”

Công Tôn Linh Lung tức giận, nàng nói: “ thật là nói năng hồ đồ, Công Tôn gia đâu phải mù lòa, chẳng lẽ không phân biệt được ngựa trắng ngựa ô?”

“Thế thì lạ thật” Thiên Minh vuốt cằm nói : “dựa theo các ngươi Công Tôn gia thuyết pháp, đây không phải là Đạp Tuyết ư?”

“Nói bậy!” Công Tôn Linh Lung phản bác.

Thiên Minh : “ Vậy thì bà nghe đây, dựa theo các ngươi Công Tôn gia thuyết pháp, ngựa này không phải là ngựa trắng, tất cả ngựa trắng cũng không phải ngựa, đúng không?”

Công Tôn Linh Lung : “Đúng thì sao!”

Thiên Minh: “thế thì đúng rồi, bà xem, Đạp Tuyết là bảo vật gia truyền của các người, Đạp Nhân cũng là bảo vật gia truyền nhà ta, cũng tức là Đạp Tuyết là bảo vật gia truyền Đạp Nhân cũng là bảo vật gia truyền.”

“ Nói bậy, ngươi nói bậy” Công Tôn Linh Lung tức giận lớn tiếng hô

Thiên Minh ngồi trước Công Tôn Linh Lung, nói : “ bảo vật gia truyền bằng bảo vật gia truyền. Thành thử Đạp Tuyết là Đạp Nhân”

“Ngươi...” Công Tôn Linh Lung trong lúc nhất thời hết đường chối cãi, cả người đã đứng lên trừng nhìn cái tiểu tử đáng ghét kia.

Ngoài cửa Nho gia đám người nhìn thấy vui mừng khi thấy Công Tôn Linh Lung á khẩu không nói lên lời.

Công Tôn Linh Lung đã biết chính mình thua, thế nhưng là nàng vô luận như thế nào cũng không cách nào tiếp nhận chính mình sẽ thua bởi một cái bé con, thậm chí tấm mặt nạ cầm trên tay cũng vô thức buông rơi.

“ Hay lắm! Nho gia biện luận cũng rất hay, lần này bản công chúa đi một chuyến đúng là không uổng” Như Sương lúc này mở lời tán đồng, để tránh cho người khác nghi ngờ nàng không có cùng Thiên Minh Thiếu Vũ nhận nhau gì cả.

Đồng thời nàng cũng không muốn bị cái đám Lý Tư này kéo lâu, đứng dậy.

Thấy Như Sương đứng dậy, toàn bộ đám người cũng đồng loạt đứng lên.

“ Hôm nay bản công chúa chỉ đến đây dạo chơi! Còn chưa đi xem hết cảnh đẹp trong Tang Hải, các ngươi muốn làm gì thì làm đi” Nói xong nàng dẫn bước đi ra.

Lý Tư vội nói : “ hồi công chúa! Công chúa thân phận tôn quý, để cho an toàn, thần mạo muội để một ít binh lính theo hộ tống người.”

“ Lý Tư! Ông xem thường bản công chúa ư?” Như Sương dừng lại nói

Lý Tư nói : “ không dám! Chỉ là một khi phản nghịch phần tử biết được công chúa tọa giá Tang Hải, nếu làm ra lớn mật gì hành vi mạo phạm công chúa, thần lo lắng”

“ Hừ!” Như Sương hừ lạnh, nói : “ ta có Phong Lôi Phiến lại đã qua Thiên Khải thức tỉnh thần lực thì sợ cái gì chứ! ta còn trông đợi một ít tên đui mù nào đến gây chuyện. Đúng rồi chuyện của ta không được tiết lộ ra, ta còn muốn xông xáo giang hồ một chút, tuyệt đối không được ảnh hưởng ta”

Nói xong lập tức đi ra ngoài cửa, sau đó dẫm mạnh một cái, cả người như chim nhạn đằng không thoáng cái đã như vệt thiểm điện rời đi

“ Này...”Lý Tư cười khổ lắc đầu, vị công chúa điện hạ này tính khí có chút ngang ngạnh cùng kiêu ngạo, tạm thời hắn ngoài sáng cũng không thể không đồng ý, trong tối bí mật cho thuộc hạ quan sát âm thầm cảnh vệ vậy.

“ Cung nghênh công chúa điện hạ khởi giá” Phục Niệm nhanh trấn định lại, thi lễ.

Đám Nho môn đệ tử cũng hành lễ theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK