Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nữa tiếng sau.

Tàu lửa chạy càng lúc càng nhanh, đến nỗi những cửa sổ toa tàu, những ngôi nhà lướt nhanh như chớp, và trông chúng đứng mà cứ lắc la lắc lư. Mà phía trên con tàu nếu để ý kỹ sẻ thấy một cái vệt ánh chớp thoáng chốc xuất hiện.

« Tuyệt cú mèo, nhìn xem nhín xem lại có thể phản hồi hoàn toàn, mèn đét ơi chế độ tự động bắn giết địch nhân » Tonk gương mặt đỏ bừng ngồi trong chiếc ô tô đang lao như ánh chớp trên bầu trời, nhìn về từng con số hư ảo phía trước như đánh máu gà một dạng.

« Thử xem thử, Ma Đạo Pháo » Tonk đem tay kích về một dòng chữ trên màn hình.

Ngay sau đó đám người con mắt muốn lòi ra khi thấy màn hình phía trước, chiếc ô tô mui xe biến đổi thành một cây súng lớn họng đại bác rồi một quả cầu ma lực gấp rút thành hình, sau đó vẻ lên không trung như ánh sao băng.

« Uỳnh »

Vang dội thanh âm truyền lại đám người bên tai, đám người Sirius, Remus nuốt một ngụm nước miếng, gương mặt cứng ngắt miệng há to ra khi thấy phía dưới bụi mù một ngọn núi bị đục thủng một đường lớn, đất đá hóa thành tro bụi đường kính gần đến mười mét có hơn.

« Ma Đạo Pháo đả bắn xong, khoảng cách đợt bắn tiếp theo là ba mươi phút, phía trước mười km về phía bắc phát hiện một thành trấn, phải chăng xác nhận công kích » âm thanh điện tử lần nữa vang lên trên tay ba người.

« Hủy » Sirius, Remus lập tức lớn giọng nói.

Mà Tonk cũng liều mạng kích vào màn hình, có điều nàng tay chân hậu đậu lại kích sang dòng khác, gương mặt cứng ngắt nhìn về hai người, rất nhanh hai người bọn họ liền biết được Tonk vừa làm gì.

Chỉ thấy chiếc xe lập tức phát động cơ quan, các khẩu súng không ngừng hiện ra sau đó bắt đầu bắn phá khắp nơi.

Một hồi sau cuối cùng nhờ có Sirius đem nàng dời ra bàn điều khiển mới không còn chuyện gì xảy ra nữa.

Nhưng mà hậu quả để lại ba người thông qua màn hình mà nuốt một ngụm nước bọt khi mà các dãy núi lẫn đồng ruộng bên dưới xuất hiện những hố sâu nhỏ.

Lúc này bên dưới tàu tốc hành, nhóm người Harry cũng đả chia ra Huynh Trưởng sẻ ở riêng một toa.

Cuối cùng ở toa tàu cuối cùng Harry và Ginny gặp Neville Longbottom, bạn cùng năm thứ năm ở chung nhà Gryffindor.

Gương mặt tròn trịa của Neville sáng ngời trong khi gắng sức kéo cái rương theo mà vẫn để một bàn tay giữ chặt con cóc đang vùng vẫy của nó, con Trevor.

Neville thở hổn hển: « Chào Harry… Chào Ginny… Chỗ nào cũng đầy nhóc… mình không kiếm được một chỗ ngồi »

Ginny lách mình qua Neville, dòm vô ngăn tàu sau lưng nó : « Anh nói sao chứ? Trong ngăn này còn chỗ trống nè, chỉ có một mình Loony Lovegood ở đây »

Neville làu bàu cái gì đó đại khái không muốn làm phiền ai hết.

Ginny cười lớn, nói: « Đừng có ngốc. Bạn ấy hiền khô. »

Cô bé đẩy cánh cửa xịch mở ra rồi kéo cái rương của mình vô trong, thần sắc con bé để toát ra cái sự ngớ ngẩn lồ lộ.

Có lẽ do con bé đã nhét cây đũa phép sau vành tai trái, hay do con bé đã chọn đeo một xâu chuỗi làm bằng nắp bia bơ, hoặc cũng có thể do con bé đang đọc một tờ tạp chí cầm ngược, mà ngồi trong lòng chính là sủng vật tinh linh của nàng chú gà lửa phong cách cũng dị hợp không kém.

Ginny hỏi: « Hè vui không, Luna? »

Luna đáp giọng mơ màng, nhưng vẫn không rời mắt khỏi Harry: « Vui. Ừ, bồ biết mà, nhưng vẫn thú vị. Anh là Harry Potter. »

« Tôi biết tôi là Harry Potter. » Harry đáp. Neville khúc khích cười. Luna bèn hướng đôi mắt lộ nhợt nhạt qua nhìn Neville: « Còn anh thì tôi không biết là ai. »

Neville nói nhanh: « Tôi không là ai hết. »

Ginny sắc sảo: « Không đúng vậy, anh Neville Longbottom, đây là Luna Lovegood. Luna cùng năm với em nhưng ở bên nhà Ravenclaw. »

Luna nói bằng một giọng ngân nga như hát: « Óc tiếu lâm là kho báu lớn nhất của con người. »

Cô ta giơ tờ tạp chí lên cao vừa đỉ để che gương mặt mình đi rồi làm thinh. Harry và Neville đưa mắt nhìn nhau, chân mày hai đứa đều nhướn lên.

Ginny thì cố nhịn một tiếng, cười khúc khích.

Con tàu lắc lư chạy tới, đưa chúng lao về miền quê khoáng đạt. Ngày hôm đó là một ngày thời tiết dở chứng kỳ cục, mới đó toa tàu tràn đầy ánh nắng, thì kế đó tàu chạy qua bên dưới một vùng mây xám âm u đáng sợ.

Gần một giờ sau Ron và Hermione mới xuất hiện. Lúc đó đã quá giờ chiếc xe bán hàng rong đẩy qua.

Harry, Ginny, và Neville đã ăn xong món bánh nướng bí rợ và đang bận đổi chác nhau mấy cái thẻ Nhái Sôcôla, thì cửa ngăn tàu mở ra và Hermione cùng Ron bước vào, tháp tùng có Rose và con cú Pigwiddgeon trong chuồng.

Xếp con Pigwiddgeon cạnh con Hedwig, Ron thộp thỏi Nhái Sôcôla trong tay Harry và tự quăng mình xuống ngồi bên cạnh.

Nó xé lớp giấy gói ra, tợp đầu con nhái, rồi dựa ngửa ra sau nhắm mắt lại như thể nó vừa trải qua một buổi sáng lao động mệt lử : “Đói chết đi được.”

Hermione thì tỏ ra hết sức bực dọc khi cô bé ngồi xuống chỗ của mình và nói: “Vậy đó, mỗi nhà có hai Huynh Trưởng của năm thứ năm, một nam một nữ.”

Hai mắt vẫn nhắm, Ron nói: “Và thử đoán coi Huynh trưởng nhà Slytherin là ai?”

“Malfoy” Harry đáp ngay lập tức. Mối lo sợ tệ lậu nhất của nó đã được xác nhận.

Ron nhét luôn phần còn lại của nhái vô miệng nó rồi chụp luôn một con khác. Nó cay đắng nói: “Dĩ nhiên.”

Hermione hằn học nói: “Và con bò cái trăm phần trăm Pansy Parkinson. Làm sao mà nó trở thành Huynh trưởng khi mà nó ù hơn cả con quỉ khổng lồ đi rung đất chớ”

Ginny ngạc nhiên lên hỏi : “ Không phải chị Daphne sao?”

Hermione lắc đầu nhớ lại khi gặp Daphne nhìn mình thấy huy hiệu Huynh Trưởng còn châm chọc nàng rảnh rỗi.

Harry hỏi: “Ai là Huynh trưởng bên nhà Hufflepuff?”

Ron khó nhọc đáp: “Ernie Macmillan và Hannah Abbott.”

Hermione nói: “Và bên nhà Ravenclaw là Anthony Goldstein và Padma Patil.”

Ron ánh mắt nhìn qua tờ bìa tạp chí Người Dẻo Mồm, rồi ngó đồng hồ đeo tay. Nó nói với Harry và Neville: “Tụi này có nhiệm vụ tuần tra thường xuyên các hành lang, và tụi này có thể phạt nếu ai xử sự không đúng đắn. Mình nóng ruột chờ tóm hai thằng Crabbe và Goyle lúc nó đang vi phạm cái gì đó”

Hermione ngắt lời Ron: “Ron! Bạn không được phép lợi dụng chức vụ của mình.”

Ron châm biếm: “Ừ, phải đó, bởi vì Malfoy đâu có đời nào lợi dụng chức vụ của nó há”

“Vậy là bạn sắp tự hạ thấp mình cho ngang tầm với nó hả?”

“Không, mình chỉ đảm bảo là mình sẽ chiếu tướng nó trước khi nó đụng tới quân của mình”.

“Hãy biết điều, Ron”

“Mình sẽ cho thằng Goyle chép phạt, cái đó sẽ giết nó, nó ghét viết lắm.”

Ron hí hửng nói. Nó hạ giọng xuống nhái giọng làu bàu của Goyle, rồi nhăn nhúm mặt lại với vẻ tập trung đau đớn, làm động tác kịch câm viết lên không khí “Tôi… không… được… giống… y… như… một… cái… mông… con… khỉ…”

Mọi người phá ra cười, nhưng không ai cười dòn hơn Luna Lovegood. Con bé phát ra những tiếng kêu la giỡn chơi vui đến nỗi đánh thức cả con Hedwig khiến nó vỗ cánh giận dữ. Luna cười đã đời đến nỗi tờ tạp chí tuột khỏi tay nó, trượt xuống chân, rơi xuống sàn.

“Cái đó vui thiệt”

Đôi mắt khác thường của con bé ràn rụa nước mắt khi nó há hốc miệng ra để thở, rồi lại trừng trừng ngó Ron. Cực kỳ bối rối, Ron nhìn quanh những người khác, mấy người này bây giờ cũng lăn ra cười vì cái vẻ ngố trên gương mặt Ron, và vì tiếng cười kéo dài đến lố bịch của Luna Lovegood. Con bé này còn đang nhấp nhổm chồm tới chồm lui, tay bấu chặt hai bên be sườn.

Ron cau mày nói với Luna: “Em đang cười giễu đó hả?”

Con bé ngạt thở, ôm chặt lấy be sườn. “Khỉ… đầu chó… cái mông đít”

Mọi người khác đều đang ngắm Lovegood cười

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK