Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày sau, mặt trời đã lên.

Hàn Phi Quang đứng tại mảnh đất trống, trên tay là một thanh trường kiếm thanh mảnh, đốc kiếm không quá cầu kỳ chỉ xòe ra như cánh hoa, tại độc kiếm khảm một viên ngọc tím hình thoi, thanh mảnh nhìn qua giống như một thanh chuyên dùng cho nữ tử.

“ Thanh kiếm chỉ được cái hơi sắc, mà sao lắm kẻ dòm ngó thế nhỉ” Hàn Phi Quang múa kiếm xong, đem trường kiếm nâng lên nghi hoặc.

Cái thanh kiếm này hắn nhìn không ra chút lợi hại nào, ấy vậy mà nhiều kẻ lại vì thanh kiếm này tranh đoạt.

“ Ngươi đang tập thể dục buổi sáng đấy à”

Đột ngột một cái thanh âm từ sau vang lên, Hàn Phi Quang nghe được tay chân luống cuống liền đem trường kiếm đánh rơi, quay đầu liền thấy chính là Đàm huynh đệ liền chắp tay sau đầu, đầy mặt tươi cười nói : “ hê hê, huynh dậy rồi à, huynh mê man suốt hai ngày nay khiến tôi lo quá”

Đàm Hoa Liên không nói, chân khẽ đão đem trường kiếm dưới đất hất lên, sau đó tay phải nắm chuôi, trực tiếp đem trường kiếm gát lên cổ Hàn Phi Quang.

Thần sắc băng sương lạnh lẽo, nghiêm giọng hỏi : “ gã họ Hàn kia! Hãy nói cho ta biết! có phải ngươi cũng muốn chiếm đoạt thanh kiếm này”

Hàn Phi Quang không chút sợ hãi, đáp : “ thì ra huynh cũng thích trò kề gươm vào cổ người khác”

“ Đừng đánh trống lãng với ta. Ngươi khá rành kiếm thuật nhưng lại giả vờ không biết để qua mặt ta phải không?” Khi tỉnh dậy, Đàm Hoa Liên phát hiện thương tích mình đã khỏi hắn, một mạch đi ra liền phát hiện Hàn Phi Quang đang múa kiếm, cũng nhờ đó mà nàng phát hiện ra được y kiếm thuật cũng không thấp.

“ Hix, huynh dí kiếm vào cổ họng làm sao tôi nói được” Hàn Phi Quang vội đáp.

“ Ta không có thời gian giỡn với ngươi đâu. Nói mau, ngươi với tên chột mắt đó có phải cùng một phe không?” Đàm Hoa Liên chất vấn

Hàn Phi Quang bình tĩnh từ trong ngực lấy ra một quyển sách ném qua , nói : “ huynh đừng hồ đồ thế”

“ Lại gì nữa đây?” Đàm Hoa Liên nghi hoặc.

Hàn Phi Quang đáp : “ cứ đọc đi rồi biết”

“ Ủa cái này” Vừa lật ra Đàm Hoa Liên bật thốt lên.

“ Sao còn nghi ngờ tôi nữa không?” Hàn Phi Quang tràn đầy tự tin nói.

Đàm Hoa Liên đọc : “ mình đã định cứ thế bỏ đi, nhưng thấy hắn bị thương nên đành đở lên giưỡng lấy thuốc chữa cho…”

“Hi hi, tôi đưa nhầm rồi” Hàn Phi Quang nghe được liền biết mình đưa lầm, lập tức giật lại, rồi lại từ trong áo lấy ra một quyển khác, cười lấy lòng : “ ha ha! Đây rồi xin lỗi nhé”

“ Tên này thần kinh nặng thật” Đàm Hoa Liên thầm nghĩ, nhưng khi nhìn thấy bốn cái văn tự lớn trên quyển sách ‘Trường Bạch Kiếm Quyết’ liền biến sắc, thầm hô : “ cuốn sách ghi những bí kiếp của Trường Bạch kiếm pháp”

“ Tôi có nhiệm vụ giao nó cho người đi tìm lão Kiếm Vương” Hàn Phi Quang trang một bộ cao thâm từ tốn nói : “ tất nhiên! người đó biết sử dụng Trường Bạch Kiếm Pháp”

“ Vậy ra, việc cầu lừa ta tới tửu điếm là để kiểm tra kiếm pháp” nghe được Đàm Hoa Liên tự động não bổ cho mình đêm qua chuyện, chỉ có như vậy mới giải thích vì sao Hàn Phi Quang hội Trường Bạch Kiếm Pháp và có trong tay bí tích của ông mình.

“ Ơ...thử tài ấy à” Hàn Phi Quang có chút giật mình, nhưng linh cơ nhất chuyển, thuận nước đẩy thuyền liền thừa nhận lấy : “ đúng vậy! đúng là như thế! Ha ha! Ngươi đoán trúng phóc”

“ Thái độ của hắn khả nghi quá” Không hiểu sao Đàm Hoa Liên có chút nghi ngờ, sau đó cẩn thận hỏi : “ thế cậu lấy cuốn sách này ở đâu?”

“ Hãy trả lời câu hỏi của ta trước đã” Hàn Phi Quang không đáp, ngược lại còn hỏi lại Đàm huynh đệ của mình : “ huynh có phải là truyền nhân của Kiếm Vương đại nhân?”

Thiên hạ võ lâm có ngủ tuyệt, là chỉ 5 người xuất sắc nhất trong thiên hạ.Năm người này lần lượt là Kiếm Vương, Đao Đế, Quái Cái, Thần Công, Dược Tiên.
Mà Kiếm Vương chính là người đứng đầu trong năm vị, bản thân Kiếm Vương từng đánh bại rất nhiều cao thủ của Tà phái và được phong là vị tối cao của chính phái.

“ Nghe nói rất nhiều người muốn theo học kiếm pháp của ông ấy. Nhưng ông ấy đã tuyên bố không thu nhận một ai cả. Nay có người tự xưng là đệ tử thì chẳng ra ông ấy biến mình thành trò cười cho thiên hạ à?Huynh giải thích sao đây?”

Nghe Hàn Phi Quang chất vấn, Đàm Hoa Liên ngẫm nghĩ một lát thừa nhận : “ thực ra ông ấy... chính là ông nội của ta”

“ Ngoài ta ra, ông không muốn truyền dạy kiếm thuật lại cho bất kỳ ai khác. Ông luôn mong Trường Bạch Kiếm Pháp sẽ được tiếp tục hoàn thiện nên rất kỳ vọng ở ta. Ông hy vọng một ngày nào đó ta sẽ thừa kế xuất sắc Trường Bạch Kiếm Pháp”

“ Vì thế ta đang khổ luyện để thực hiện tâm nguyện của ông và không xuất đầu lộ diện trong giới võ lâm. Nhưng cách đây hai năm ông ấy đột nhiên biến mất một cách bí ẩn...”

Nghe đến đây Hàn Phi Quang nói : “ à, ra là vậy, giờ thì tôi mới hiểu tại sao ông nội huynh đưa sách cho tôi. Bởi ông ấy muốn tôi làm cháu rễ, tức là trở thành chồng của Đàm cô nương. Chỉ có tôi mới xứng với một cô gái xinh đẹp như cô nàng”

“ Này, đừng có mơ nhá” Đàm Hoa Liên có chút xẩu hổ cũng đối với cái tên đầu đất phía trước này giận, phản bác : “ ngươi có cơ duyên gặp được ông nội ta, như vậy đã may mắn lắm rồi”

“ Huynh quên ơn tôi nhanh quá. Nên nhớ chính tôi đã đưa huynh về đây, chứ không huynh đã đi lâu rồi” Hàn Phi Quang

Nghe xong, Đàm Hoa Liên mặt nhất thời hiện lên ửng hồng, bởi nàng nhớ đến mình thương thế nghiêm trọng. Nếu như kẻ đằng trước băng bó vết thương, không phải mình bộ ngực cũng bị hắn thấy hết rồi ư?

“ Ủa, sao huynh lại đỏ mặt như vậy? Hay là đã thấy ngượng vì xử sự lỗ mãng với ân nhân?” Hàn Phi Quang bắt bẻ nói

“ Ơ... chẳng qua… Ta… à mà không…” Đàm Hoa Liên bối rối vô cùng, đè lại xấu hổ trong lòng dò hỏi : “ có thật là ngươi đã… băng bó... vết thương ở ngực cho ta?”

“ Không phải à, là người khác!” Hàn Phi Quang nghe xong liền phủ nhận, sau đó trực tiếp đem tay chỉ về thác nước đang ầm ầm chảy bên cạnh, nói : “ là huynh ấy giúp Đàm huynh trị thương”

“ Người khác” Đàm Hoa Liên nghe xong cũng có chút gấp, đồng thời nghi hoặc, đem mắt nhìn theo phương hướng Hàn Phi Quang chỉ lấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK