Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống tộc là sĩ tộc thế lực lớn nhất ở phương nam Bắc Ly cũng là bá chủ hiện giờ của vùng thổ địa Bách Việt bị chiếm, phiệt chủ Thiên Đao lại là Thiên Nhân cảnh cao thủ.

Vô luận triều đường lẫn giang hồ Tống thị Bắc Ly đều có tiếng nói, cho nên thuyền của Tống Sư Đạo di chuyển, rất ít kẻ đuôi mù dám động chạm đến.

Tuy nhiên không phải thế lực nào cũng ngán Tống thị, thành ra mỗi chuyến vận muối luôn có cao thủ Tống thị đi kèm để tránh việc bị mất trắng số muối.

Lại nói Tống Sư Đạo khi mời Phó Quân Sước lên thuyền, đến tối thì thiết yến trong phòng lớn của chiếc chiến thuyền, giản đơn mà long trọng, chủ tọa là một đôi nam nữ.

Nam tuổi ước chừng bốn mươi, nhưng đầu tóc bạc trắng, trên mặt để một bộ râu dài màu ngân bạch, nhưng không hề có vẻ già cỗi, mà thập phần anh tuấn, có hào khí của nhất phái đại gia, hơn nữa thần thái cũng khiêm cung khách khí phi thường.

Nữ nhân tuổi chừng hai lăm hai sáu, dáng vẻ yêu mị phi thường, thái độ với nam nhân thập phần thân thiết, hơn nữa thần tình dáng điệu vô cùng khiêu khích, gây cho người ta một cảm giác không chính phái.

Sau khi Tống Sư Đạo giới thiệu, mới biết nam nhân chính là cao thủ trứ danh của Tống phiệt,Ngân Tu Tống Lỗ, nổi tiếng một vùng với một bộ Ngân Long quải pháp tự sáng tạo.

Tống Lỗ là Tống thị Ngũ Kiệt cũng là tộc thúc của Tống Sư Đạo, y là một trong các nhân vật chủ chốt của Tống phiệt.

Nữ nhân tên gọi Liễu Thanh, là tiểu thiếp Tỗng Lỗ mới thu nạp, còn về lai lịch thế nào thì cũng không nói kỹ càng.

Lúc Tống Sư Đạo định giới thiệu ba người mới chợt nhớ ra là y không biết danh tính, đang ngần ngừ không biết phải làm sao thì Phó Quân Sước đã lên tiếng nói tên ba người ra, không hề giấu diếm.

Tống Lỗ mỉm cười nói: “Cô nương tinh hoa nội liễm, hẳn là người có võ công thượng thừa, bội kiếm cũng khắc biểu tượng của dị quốc, không biết lệnh sư là cao nhân phương nào mà có thể đào tạo ra được một nhân vật cao minh như cô nương đây?”

Phó Quân Sước chậm rãi đáp lời: “Xin Tống tiên sinh thứ lỗi, Quân Sước có nghiêm lệnh của gia sư, không thể tiết lộ thân phận lai lịch.”

Liễu Thanh lúng liếng liếc mắt nhìn hai gã tiểu tử một cái, mỉm cười nói: “ Hai vị tiểu huynh đệ này thật anh tuấn hiên ngang, tại sao lại không cùng Phó cô nương tham luyện võ công, không biết là người thế nào với Phó cô nương?”

Khấu Trọng ưỡn ngực đằng hằng nói: “Hai huynh đệ chúng tôi đang chuẩn bị theo mẹ của chúng tôi học võ công thượng thừa, đa tạ Tống phu nhân đã tán thưởng!”

Tống Sư Đạo nghe thấy gã nói “mẹ của chúng tôi” thì giật thót mình, liếc mắt nhìn thân hình diễm lệ vô song của Phó Quân Sước, biến sắc nói: “Mẹ của hai người?”

Phó Quân Sước thoáng đỏ mặt, nghiêm khắc trừng mắt nhìn Khấu Trọng một cái rồi lên tiếng chữa lời: “Đừng nghe hai tên tiểu quỷ này hồ ngôn loạn ngữ, tại chúng cứ đòi nhận ta làm mẹ....”

Từ Tử Lăng cố ý xoa bụng rầy rà nói: “Mẹ! Con đói rồi!”

Liễu Thanh không nén nổi, khúc khích che miệng cười.

Hai chú cháu Tống Sư Đạo và Tống Lỗ cảm thấy đầu óc mơ hồ, không thể nào hiểu nổi quan hệ giữa mỹ nữ tuyệt sắc với hai tên tiểu quỷ này.

Phó Quân Sước hừ lạnh một tiếng nói: “Còn dám hồ ngôn loạn ngữ, ta sẽ.... ta sẽ....”

Tống Sư Đạo vui vẻ nói: “Xin mời Phó cô nương và hai vị tiểu huynh đệ nhập tiệc, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng tâm tính thiếu niên, thấy Tống Sư Đạo tôn trọng mình, bao nhiêu ghen tuông lúc nãy đã giảm đi quá nửa, lại thấy trên bàn toàn là sơn trân hải vị, nên lập tức ngồi xuống, chẳng hề để ý đến lễ giáo giang hồ.

Bọn Tống Sư Đạo cũng đã phần nào đoán được gốc gác của hai gã nên cũng chẳng để vào lòng, chỉ khẩn khoản mời Phó Quân Sước ngồi xuống.

Tống Sư Đạo và Tống Lỗ ngồi hai bên tả hữu, Liễu Thanh thì ngồi xuống bên cạnh Tống Lỗ, bồi tiếp Khấu Trọng và Từ Tử Lăng ăn uống.

Hai đại hán đứng hầu lập tức bước lên rót rượu cho mọi người.

Phó Quân Sước nói: “Trước giờ tôi không uống rượu, hai tên tiểu tử này cũng không tiện uống, ba vị xin cứ tự tiện.”

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đang muốn thử mùi vị của mỹ tửu xem thế nào, nghe thấy nàng nói vậy lập tức lộ vẻ thất vọng ra mặt.

Phó Quân Sước thầm cảm thấy vui vẻ, cuối cùng thì nàng đã trị được hai tên tiểu quỷ này một mẻ.

Tống Lỗ mỉm cười nói: “Vậy mọi người không ai uống rượu nữa? Tiểu Thanh có vấn đề gì không?”

Liễu Thanh nhoẻn cười nói: “Thiếp thân làm sao có vấn đề chứ? Chỉ sợ là hai vị tiểu huynh đệ đây có vấn đề thôi!”

Khấu Trọng ưỡn ngực nói: “Đại trượng phu có thể co có thể duỗi, có thể uống cũng có thể không uống, làm sao có vấn đề được chứ?”

Ba người Tống gia đều đã lăn lộn giang hồ không ít, biết đủ mọi hạng người, hiểu rõ gã đang nói cứng, nhưng cũng không lên tiếng chọc phá mà chuyển sang nói về chủ đề khác.

Tống Lỗ hiển nhiên là người rất sành sỏi ẩm thực, thuận miệng giới thiệu các mỹ thực trên bàn, lại nói cả cách nấu nướng, chọn nguyên liệu, khiến hai gã Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đã đói đến mềm người nghe mà tròn mắt há miệng, hai tay liên tục càn quét thức ăn trên bàn.

Phó Quân Sước lại không hề hứng thú với thức ăn trên bàn, chỉ ăn hai ba miếng rau xanh rồi dừng đũa, ngọc dung tịnh như nước hồ thu, đẹp tựa Quan Âm Đại Sĩ giáng thế vậy.

Tống Sư Đạo càng nhìn nàng càng ái mộ, nhưng bởi Tống Lỗ vừa rồi đã chỉ ra là nàng đến từ dị quốc, thật chẳng khác gì một tảng đá đè lên tim y, bởi vì họ Tống nhà y nghiêm cấm việc thông hôn với dị tộc, nếu chẳng may mỹ nữ tuyệt sắc này là người dị tộc, thì trừ phi y ra khỏi gia môn, bằng không chỉ có thể hữu duyên vô phận mà thôi.

Liễu Thanh lại rất có hứng thú với hai tên tiểu tử không biết trời đất là gì này, mỉm cười nhìn hai gã ăn uống như phong quyển tàn vân, thỉnh thoảng còn giúp đỡ hai gã gắp thức ăn, tiếp đãi rất chu đáo.

Đợi cho hạ nhân dọn dẹp hết bát đĩa, Tống Lỗ liền tự tay đun trà đãi khách.

Y thấy Phó Quân Sước không có hứng thú với chuyện ăn uống liền chuyển chủ đề, hỏi thăm: “Phó cô nương từ dị quốc đến Bắc Ly của chúng tôi không biết có quen thuộc hay không?”

Tống Sư Đạo lập tức để lộ thần sắc khẩn trương, biết rõ Tống Lỗ đã nhìn ra tấm lòng ái mộ của y với Phó Quân Sước, cố ý dò hỏi để chứng minh thân phận dị tộc của nàng, dập tắt hy vọng của y.

Phó Quân Sước nhạt giọng hỏi lại: “Tống tiên sinh làm sao chỉ dựa vào bội kiếm của tiểu nữ mà đã đoán định Quân Sước là người đến từ dị quốc?”

Hai mắt Tống Sư Đạo lập tức sáng rực lên.

Tống Lỗ ra vẻ áy náy nói: “Xin thứ cho Tống mỗ mạo muội”

Mà trong lúc nhóm người Tống Lỗ đang thiết yến trên thuyền, cả bọn không hay rằng có hai vị khách không mời khác không mời mà đến.

Thiên Trạch và Diễm Linh Cơ công nhiên lên thuyền, hơn nữa thẳng đến chổ trử muối trên thuyền, canh giữ cẩn mật cùng hộ vệ canh gác đều vô hiệu.

“ Thật là thần kỳ, bọn chúng lại không phát hiện ra được, đây là thuật gì vậy? Thật giống với bí thuật Nại Lạc Ngự Giới của Đạo gia” Diễm Linh Cơ đi vào kho muối dưới bong, nhìn những tên hộ vệ canh giữ không hề phát giác ra có người xâm nhập nàng hiếu kỳ hỏi.

“ Nại Lạc Ngự Giới” Thiên Trạch niệm lại cái tên mà Diễm Linh Cơ nói.

Nại Lạc Ngự Giới là một loại bí thuật của Đạo gia, nói trắng ra là trận pháp che mắt, dùng tinh thần lực câu thông thiên địa xung quanh nguyên khí và đem người ẩn giấu đi, về phần nào đó chẳng khác gì Thuật mà Thiên Trạch thi triển cả.

Thiên Trạch trả lời : “ Tiềm Thân thuật, dưới chú thuật này nàng sẽ hòa hợp với thiên nhiên xung quanh, kẻ nhìn vào chỉ thấy được quang cảnh trước khi đó mà thôi. Cũng không khác với thứ thuật mà nàng nói”

Diễm Linh Cơ nghe xong cũng không dây dưa vấn đề kia, nói tiếp : “ không biết đám người kia khi biết kho muối mình vất vả vận chuyển, đến lúc giao hàng lại không còn, sẽ có cảm nghĩ gì?”

“ Hẳn rất thú vị” Thiên Trạch cười nói, nhẹ nhàng đưa tay lên bắt đầu đem từng bao muối dời đi.

Diễm Linh Cơ ở bên cũng tương tự làm theo, chỉ là tốc độ thu lấy so ra chậm hơn, nàng đi đến từng bao muối, từng bao từng bao tiêu thất, chúng bị dời vào trong chiếc nhẫn đỏ như lửa của nàng trên tay.

“Bán muối là nguồn thu chính của Tống thị, lần này xem ra lại phải đi một chuyến công cốc rồi” Diễm Linh Cơ vừa đi vừa nói.

Thiên Trạch không nói tiếp tục dời đi kho muối.

“ Chủ nhân! nếu như mất muối ở nơi này, phía Tống thị có cảnh giác không?” Diễm Linh Cơ lại chủ động hỏi.

“ Không cần lo lắng, ta sẽ có an bài” Thiên Trạch trả lời.

Diễm Linh Cơ nghe xong cũng không truy tiếp.

Chờ cho dời hết hắn lại mang Diễm Linh Cơ rời đi, sau đó lại qua con thuyền khác mà dời đi kho muối trên thuyền.

Mà khi kho muối bị dời đi, trọng lượng thuyền so với trước cũng không còn, mực nước ăn lên thành thuyền cũng không còn như trước. Chỉ là trong đêm tối ít ai phát hiện ra được sự thay đổi này.

Mà khi bọn họ phát hiện ra được thì đã muộn mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK