Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Nhị Nương khinh thân xông tới, còn cách nhà sư áo đen chừng một trượng, đột nhiên đứng lại, giơ tay chỉ vào mặt nghiến răng nghiến lợi cực kỳ phẫn nộ nhưng không dám tới gần hơn.

Nhà sư áo đen nói: “Đúng đó! Con ngươi chính là ta đã cướp đi, sáu vết huyến ngấn trên mặt ngươi cũng do ta cào đó.”

Diệp Nhị Nương kêu lên: “Vì cớ gì? Sao ngươi lại cướp đứa con ta? Ta với ngươi chưa từng quen biết, vô oán vô cừu. Ngươi .... ngươi .... ngươi làm ta khổ quá. Ngươi làm ta hai mươi bốn năm qua, ngày đêm lòng đau như cắt, quả là vì cớ gì? Vì .... vì cớ gì?”

Nhà sư áo đen hỏi: “Thế cha đứa bé đó là ai?”

Diệp Nhị Nương run bắn lên ấp úng: “Y .... y .... ta không nói được”

Nhà sư áo đen chậm rãi nói: “Diệp Nhị Nương, ngươi vốn dĩ là một cô nương con nhà gia giáo, ôn nhu xinh đẹp, đoan trang trinh thục. Thế nhưng năm ngươi mười tám tuổi lại bị một gã đàn ông võ công cao cường, thân phận cực lớn dụ dỗ, thất thân với y mới sinh ra đứa con này, có phải vậy không?”

Diệp Nhị Nương đứng sững như trời trồng, một hồi lâu sau mới gật đầu nói: “Đúng thế! Có điều không phải y dụ dỗ ta mà là ta đến dụ dỗ y.”

Nhà sư áo đen lại nói: “Gã con trai đó chỉ biết tới thanh danh tiền trình của mình, chẳng đoái hoài đến một cô gái thanh xuân, chưa chồng mà chửa, tình huống thê thảm biết dường nào.”

Diệp Nhị Nương vội cãi: “Không, không! Y lo cho ta lắm chứ, y cho ta rất nhiều tiền, sắp xếp cho ta ung dung sinh sống.”

Nhà sư áo đen nói: “Thế sao y lại để ngươi phải lang thang phiêu bạt giang hồ một thân một mình?”

Diệp Nhị Nương cẩn thận nhìn một người nói: “ta không thể lấy y. Y cũng làm sao lấy ta cho được? Y là người rất tốt, trước sau đối với ta rất tốt. Chính ta không muốn liên lụy đến y. Y .... y là người rất tử tế.”

Giọng điệu Diệp Nhị Nương đối với kẻ tình lang đã ruồng rẫy mình vẫn đầy vẻ trìu mến thiết tha, tình xưa nghĩa cũ không vì tháng năm khổ sở, hoa niên phôi pha mà buông lời hối tiếc.

Mọi người đều nghĩ: “Diệp Nhị Nương tiếng ác vang lừng ngờ đâu đối với người tình năm xưa lại thâm sâu đến thế. Không biết người đàn ông đó là ai?”.

Đoàn Dự, Nguyễn Tinh Trúc, Tần Hồng Miên, Mộc Uyển Thanh, A Tử, Phạm Hoa, Hoa Hách Cấn, Ba Thiên Thạch tất cả những người Đại Lý nghe hai người nói chuyện phong lưu thuở xa xưa, không khỏi len lén liếc Đoàn Chính Thuần một cái, ai nấy thấy người tình lang của Diệp Nhị Nương, thân phận, tính tình, xử sự, tuổi tác không chỗ nào là không giống ông.

Lại có người nghĩ ra: “Hôm đó cả Tứ Đại Ác Nhân đều ở Đại Lý, chắc là đi tìm Trấn Nam Vương để đòi món nợ oan khiên này”.

Đến Đoàn Chính Thuần cũng hồ nghi: “Những người đàn bà ta quen rất là đông, không lẽ cũng có cả bà ta nữa hay sao? Sao mình không nhớ được chút nào? Nếu đúng là ta làm lụy đến nàng như thế, thì dẫu thanh danh một đời bỏ đi trước mặt anh hùng hào kiệt, Đoàn mỗ cũng quyết không bao giờ ruồng rẫy nàng. Chỉ có điều .... có điều .... sao mình không nhớ ra được tí gì nhỉ?”.

Nhà sư áo đen dõng dạc nói: “Phụ thân của đứa bé đó, hiện giờ cũng có mặt nơi đây, sao bà không chỉ y ra cho mọi người biết?”

Diệp Nhị Nương kinh hoảng lắp bắp: “Không! Không! Ta không thể nói được.”

Nhà sư áo đen hỏi lại: “Vì cớ gì trên lưng, trên mông đứa bé kia lại điểm ba chín hai mươi bảy dấu giới hương?”

Diệp Nhị Nương ôm mặt trả lời: “Tôi không biết! Tôi không biết! Tôi van ông, đừng hỏi tôi nữa.”

Giọng nhà sư áo đen vẫn thản nhiên như không động tâm chút nào, hỏi tiếp: “Khi con bà sinh ra bà muốn cho nó đi tu à?”

Diệp Nhị Nương đáp: “Không phải, không phải thế!”

Nhà sư áo đen lại tiếp tục hỏi: “Vì sao? Vì sao bà lại điểm trên người y dấu giới hương của Phật môn?”

Diệp Nhị Nương chối bai bải: “Ta không biết! Ta không biết!”

Nhà sư áo đen sang sảng nói: “Ngươi không chịu nói, ta cũng biết rồi. Chỉ vì cha đứa bé đó cũng là đệ tử cửa Phật, là một cao tăng hữu đạo rất .... rất là nổi danh.”

Diệp Nhị Nương rên lên một tiếng, không còn chịu nổi nữa ngã lăn ra bất tỉnh.

Quần hùng ai nấy xôn xao, thấy tình cảnh Diệp Nhị Nương như thế, đủ biết lời nhà sư áo đen không phải là sai, thì ra người tư thông với bà ta lại chính là một nhà sư, một cao tăng nổi danh.

Mọi người ghé tai nhau thì thầm, bàn tán ầm ỹ.

Huyền Tử thở dài một hơi bước đến chổ Diệp Nhị Nương niệm một tràng phật hiệu cuối người nâng bà ta lên.

Diệp Nhị Nương tỉnh lại thấy Huyền Từ kinh hoảng vội đẩy ra.

Nhà sư áo đen nói: “Diệp Nhị Nương, tại sao ta cướp con ngươi, ngươi có biết không? Chỉ vì .... chỉ vì có người đã cướp con ta, làm ta nhà tan người mất, vợ chồng cha con không được đoàn viên. Ta vì thế mà báo thù.”

Diệp Nhị Nương nghe được hỏi lại: “Có người cướp con của ngươi ư? Vì thế mà ngươi phải báo thù?”

Nhà sư áo đen đáp: “Đúng thế, ta cướp đưa con ngươi, bỏ vào trong vườn rau chùa Thiếu Lâm, để cho sư chùa Thiếu Lâm nuôi dưỡng y khôn lớn, dạy cho y võ nghệ cũng chỉ vì con của ta cũng bị người ta cướp mất, nuôi cho khôn lớn, cũng do sư chùa Thiếu Lâm dạy y võ công. Ngươi có muốn nhìn bộ mặt thật của ta không?”

Không đợi Diệp Nhị Nương trả lời, nhà sư áo đen giơ tay gỡ khăn che mặt.

Quần hùng kinh ngạc “Ồ” lên một tiếng, thấy y mặt vuông tai to, râu quai nón rậm rạp, tướng mạo mười phần uy võ, tuổi chừng trên dưới sáu mươi.

Tiêu Phong vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, tiến tới lạy phục dưới đất, run run hỏi: “Ông .... ông là cha tôi ....”

Người kia cười ha hả:”Hảo hài tử, hảo hài tử, ta chính là cha con đây. Cha con mình thân hình tướng mạo giống hệt nhau, chẳng cần phải nói thì ai cũng biết ta là cha ngươi rồi.”

Ông đưa tay, vạch ngực mình ra, lộ ra một cái đầu sói xâm nơi đó, tay trái nhắc Tiêu Phong lên.

Tiêu Phong cũng vạch ngực mình ra cũng để lộ một đầu sói màu xanh nhe răng.

Hai người ngồi xuống, đột nhiên cùng ngẩng lên hú, tiếng như gió táp gầm rít truyền ra chấn động cả sơn cốc, hàng nghìn hào kiệt nghe tiếng, ai nấy đều nổi da gà.

Tiêu Phong lấy trong bọc một cái bao vải dầu, mở đem ra một mảnh vải trắng lớn gồm nhiều mảnh khâu lại với nhau, chính là miếng vải đồ di văn trên vách đá, đầy những chữ Tần rỗng ruột hòa thượng Trí Quang cho ông ta.

Ông già râu xồm chỉ vào mấy chữ sau cùng cười nói: “Tiêu Viễn Sơn tuyệt bút, Tiêu Viễn Sơn tuyệt bút! Ha ha! Này con, hôm đó ta đau lòng quá, nhảy xuống vực tự tận, ngờ đâu mạng chưa tận, rơi ngay một cành cây ở dưới đáy sơn cốc, cho nên không chết. Khi đó cha lại không muốn chết nữa mà lại muốn báo thù. Hôm đó ở ngoài Nhạn Môn Quan, quần hào Đại Sở không hỏi đầu đuôi, liền giết mẹ ngươi dù nàng không biết võ công, con thử nghĩ xem thù này có nên báo hay không?”

Tiêu Phong nói: “Thù cha mẹ không đội trời chung, lẽ nào không báo?”

Tiêu Viễn Sơn nói: “Năm xưa kẻ hại mẹ con, hầu hết ta đã giết ngay tại chỗ. Chỉ có gã tự xưng là Triệu Tiền Tôn kia thì Việt Đế con đã giết rồi. Bang chủ tiền nhiệm Cái Bang Uông Kiếm Thông bị bệnh mà chết, thật may cho lão. Chỉ còn tên “đại ác nhân” đầu sỏ”

Tiêu Phong lớn tiếng nói: “Huyền Từ”

Tiêu Viễn Sơn lại hú lên một tiếng dài.

Mà lúc này đại chiến cũng tạm thời mà dừng lại, bởi sự xuất hiện của hai nhà sư áo đén kia phá bĩnh, năm xưa vốn đã chết Tiêu Viễn Sơn là kẻ gây ra thảm án nước Sở nữa năm trước hiện ra.

Tiêu Viễn Sơn nói tiếp : “Hài nhi, hôm đó ta và mẹ con bồng con trên tay, sang bên bà ngoại, nào ngờ khi đến Nhạn Môn Quan lại bị mấy chục tên võ sĩ Đại Sở đột nhiên nhảy ra, giết mẹ con lẫn bọn tùy tòng. Đại Sở có thù với Đại Tần, hai bên giết lẫn nhau không phải là chuyện lạ nhưng bọn võ sĩ Đại Sở mai phục ở sau núi, hẳn có dự mưu. Này con, con có biết vì duyên cớ gì chăng?”

Tiêu Phong đáp: “Con nghe Trí Quang đại sư kể lại, bọn họ nghe tin tưởng nhầm là võ sĩ Tần quốc định đến chùa Thiếu Lâm cướp đoạt kinh điển võ học, nằm trong âm mưu nước Tần xâm chiếm giang sơn Đại Sở nên mới nhảy ra tấn công giết chết mẹ con.”

Tiêu Viễn Sơn cười thê thảm: “Ha ha! Ha ha! Năm xưa cha ngươi nào có ý đoạt võ học điển tịch, bọn họ nghi oan cho ta. Được, được! Tiêu Viễn Sơn đã làm thì làm luôn thể, người ta nghi oan ta, thì ta làm cho mà biết. Trong ba mươi năm qua, Tiêu Viễn Sơn ẩn thân trong chùa Thiếu Lâm, đọc hết ráo kinh điển của bọn chúng rồi. Chư vị cao tăng Thiếu Lâm ơi, bọn ngươi có giỏi thì giết Tiêu Viễn Sơn này đi, nếu không võ học sẽ lưu truyền qua Đại Tần đó. Các ngươi dẫu có ra Nhạn Môn Quan mai phục thì cũng không kịp nữa rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK