Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi nàng ổn định lại nhìn thấy Cự Khuyết đã được rút lên, tay khẻ động nhuyễn kiếm cuốn đến một thân cây, kiếm khí tản ra dễ dàng cắt đứt đi một nhánh rồi ném mạnh đến đối phương.

Thắng Thất vung kiếm chém mạnh đi nhánh cây này.

“ Sa!”

Chỉ thấy trong nhánh cây xanh là một con rắn độc ẩn mình phóng ra, là ám chiêu của Xích Luyện.

Bất quá Thắng Thất đã nghiêng người né được con rắn độc này lao đến.

Xích Luyện đã thả người đến sau, nhuyễn kiếm thu lại thành trường kiếm đâm đến.

Thắng Thất lập tức phản ứng tay trái vung lên hai ngón tay mạnh mẽ kẹp lấy nhuyễn kiếm, tay kia quét qua một đường.

Xích Luyện lập tức khinh thân nhảy lên né tránh.

Thắng Thất một cước đá về sau, mạnh mẽ đem Xích Luyện nhảy qua được bức phải lộn nhào mấy vòng.

Thắng Thất lần nữa chạy đến công kích.

“ Ầm!”

Ngay lúc này từ dưới mặt đất phá không mà lên là nhuyễn kiếm như xà uốn lượn, Thắng Thất lập tức né đi công kích của nữ nhân này, liên tục nhảy đi khi từ dưới mặt đất nhuyễn kiếm phá đất mà lên.

Ngay khi thấy kẻ kia né đi Xích Luyện thu hồi nhuyễn kiếm dưới đất trong không trung uốn lượn như xà lao đến.

“ Keng!”

Nhưng ngay khi đến gần Cự Khuyết được Trần Thắng đóng chặt xuống mặt đất.

Xích Luyện vận khí điều khiển đem mũi kiếm lại từ dưới đất mà lên xoay tròn cuốn lấy Cự Khuyết.

Thắng Thất lập tức nhảy lùi lại hay tay nắm lấy dây xích trên người, thông qua đó xoay người giật mạnh Cự Khuyết chuôi kiếm lôi đi.

Mà không chỉ thế nhuyễn kiễm trói buộc cũng theo lực đạo mạnh mẽ của hắn mà lôi mạnh, cả người Xích Luyện trên không trung uốn lượn một vòng, theo tay Thắng Thất khẽ chuyển người nàng bị lôi đến trên đầu hắn.

“ Đang!”

Ngay lập tức Cự Khuyết lăng lệ theo Trần Thắng nhảy lên đâm xuyên đến người Xích Luyện, một kiếm này cực hiểm. Nhưng trong gang tấc, Xích Luyện lại né được hiểm chiêu thân ảnh xoay tròn né đi, nhuyễn kiếm cùng Cự Khuyết va chạm.

Nhưng chỉ đến như thế mà thôi, Trần Thắng tận dụng cơ hồi Xích Luyện xoay người, hai tay tiếp đấy bàn chân, một tay bắt cổ từ từ hạ xuống.

Thắng Thất định đem cái nữ nhân này hạ xuống một gối đánh gãy xương sống, nhưng ý định này bị thay đổi.

“ Vù vù vù” Cự Khuyết bắn lên trời lại rơi lại xoay vài vòng rơi xuống đất.

Thắng Thất không để ý Cự Khuyết cũng không để ý Xích Luyện nữa mà nghiêng về bên trái, ánh mắt trong ngưng trọng hơn bao giờ hết, bởi trong mắt hắn thấy được một cái thân ảnh, cùng một cổ áp lực vô cùng mạnh mẽ.

Đứng trên cây lớn, y phục hoa lệ tràn đầy quý khí, một đôi đồng tử màu lam xanh, đáng nói hơn là một đôi song long uốn lượn.

Người này Thắng Thất biết, chỉ là hắn vạn lần không nghĩ y xuất hiện ở chổ này.

“Ngươi có biết, ngươi đang làm một việc rất ngu xuẩn không?” Thiên Trạch nói, hắn tại giết đám sơn tặc lại phát hiện ra một cố khí tức quen thuộc, lại phát hiện có dấu hiệu đánh nhau liền chạy đến, khi đến nơi thì phát hiện ra Hồng Liên chạy ra ngoài Đế Cung mấy năm nay.

Nữ nhân của hắn có nhiều, cộng thêm mấy năm nay sự việc không ít. Lại thêm sự tình để Hồng Liên chạy ra ngoài, hắn cũng để cho nàng ra ngoài phiêu bạt.

Đợi nàng chán thì trở về, có điều không nghĩ Hồng Liên lại có thể dài như vậy mấy năm không chịu về Đế thành.

Xích Luyện Hồng Liên đưa mắt nhìn qua thấy được cái thân ảnh kia, vừa mừng rỡ lại có oán hận cùng xấu hổ, nói : “ hóa ra là tên sắc long ngươi, ta còn tưởng tên tử tù này đổi tính, làm sao không ở đám mỹ nhân của ngươi chạy đến nơi này”

Thiên Trạch không nói.

“ Bang” một tiếng vang dội thanh âm vang lên.

Thắng Thất bị một luồng lực lượng vô hình đánh trượt văng mấy chục mét, giống như Xích Luyện trước đụng vào một gốc cây mới dừng lại.

Dưới Không Thức Giới Thần Lực vận chuyển, trong nháy mắt Thắng Thất bị chấn lùi mà còn Xích Luyện bị dời đi.

“ Nàng chơi đã đủ chưa?” Thiên Trạch không chút để ý Thắng Thất hỏi nữ nhân trước.

Xích Luyện trừng mắt, nàng nhìn dung mạo kẻ này khác với trong nhận biết nàng, chỉ là thông tin nàng thu thập cùng thứ nàng thấy trước mắt, để nàng biết rõ y chính là Việt Đế, nói : “ chữ chơi này phải dành cho người mới đúng đấy, ta cứ tưởng ta đã sớm bị ngài lãng quên mất rồi chứ”

“ Mạnh quá!” Thắng Thất thụ thương, miệng phun ra máu tươi, ánh mắt tràn đầy lay động nhìn chí tôn của Đại Việt, hắn còn sống không phải là Việt Đế yếu mà là đối phương bỏ qua cho hắn thôi.

“ Ta nếu quên nàng đã sớm gạch tên nàng ra khỏi hoàng thất Đại Việt, nàng chạy ra ngoài theo một cái nam nhân khác làm thủ hạ cho hắn. Bỏ lại con thơ ở trong cung, bây giờ nói với ta câu này. Không biết xấu hổ ư?” Thiên Trạch đem song long bắt eo mang nữ nhân này đi.

Xích Luyện nói: “ còn không phải do ngươi bức ta ra, nếu ngươi không giết cửu ca ta”

“ Ta giết hắn ư?” Thiên Trạch ngược lại hỏi.

Xích Luyện tức mắng : “ ngươi không giết, nhưng bị thuộc hạ ngươi bị nữ nhân ngươi giết, lấy ngươi năng lực lẽ nào không cản được, là ngươi cố tình”

Nói xong nàng vùng vẩy thoát ly, nàng sở dĩ gia nhập Lưu Sa rời khỏi Đế Cung cũng là vì nguyên do này.

Nhiều năm trước khi Hàn quốc chưa bị diệt vong, Hàn Phi qua Việt làm quan muốn mưu nhờ Đại Việt giữ gìn mối quan hệ hai nước, lại có thể học hỏi mà hoàn thiện thêm Pháp của mình.

Nhưng hắn cùng với Lý Tư và một số quan lại Pháp gia gây gỗ, thêm việc Hàn Vũ hưởng ứng Tín Lăng vương hợp tung chống Việt, Hàn Phi ra sức che chở cho Hàn quốc, một số người vu oan khiến y phải vào ngục chờ xét xử.

Hồng Liên nhận tin cửu ca mình vào ngục muốn hổ trợ cứu ra, tuy nhiên nàng không có thế lực. Lại thêm khi đó Thiên Trạch đã dẫn quân chinh chiến, mà Hàn Phi khi vào ngục lại đột nhiên đổ bệnh, qua đời bí ẩn.

Cửu ca chết lại thêm Hàn quốc bị diệt khiến cho Hồng Liên tức giận, sau đó rời khỏi Đế Cung tìm đến Vệ Trang gia nhập Lưu Sa tổ chức.

“ Mà thôi! nàng muốn giận dỗi thế nào tùy ý! Nếu nàng không muốn về cũng không cần về nữa. Chổ Lâm nhi ta sẽ nói mẹ nó qua đời rồi. Dù sao nhiều năm nay lừa gạt nó, lừa thêm cũng không tính gì. Hơn nữa nó cùng Tiên Tham cũng không bận tâm vấn đề này lắm đâu” Thiên Trạch đem Xích Luyện đặt xuống đất, xoay người nói.

Xích Luyện thấy hắn đi, dậm chân : “ đứng lại”

“ Còn chuyện gì nữa?” Thiên Trạch hờ hững nói.

Xích Luyện tức giận mắng : “ ngươi ... ngươi... đây là ngươi nói chuyện với ta khi nhiều năm gặp lại ư? ngươi vẫn như thế, trước nay đều khi dễ ta, ngươi giết phụ vương ta, giết huynh trưởng ta, cửu ca ta cũng chết, ngươi hỗn đản.”

Thiên Trạch nói : “ ta vì sao giết phụ vương nàng, nàng lẽ nào không rõ ư? nàng từ khi gặp ta đã không muốn gả cho ta. Năm lần bảy lượt khiêu khích ta, sau này vì Hàn quốc mà đến cầu ta lấy nàng. Tâm nàng không ở ta, ta còn buộc nàng ở chổ này để làm gì, nữ nhân ta không thiếu, ta cần gì phải giữ lại cái không thuộc mình chứ”

Xích Luyện sững sờ, hốc mắt ửng đỏ lên, thân hình có chút run.

Thiên Trạch lại dẫm chân một cái tung người lên bầu trời rồi nhanh chóng biến mất.

Xích Luyện giận dỗi mắng lên: “ ngươi... ngươi đi... ngươi cút đi... ta không cần ngươi cứu mạng...”

Không có thanh âm cũng không có áp lực kia, Xích Luyện hốc mắt càng đỏ thêm, nghẹn nói : “ ngươi hỗn đản... Thiên Trạch... ngươi cái đồ vô tình gia hỏa... người khác ngươi lại dịu dàng... làm sau đến ta lại khó dễ... ta ... ta chỉ là giận dỗi ngươi... ngươi không biết an ủi ta hay sao chứ?”

Càng nói nàng tâm tình sa sút hơn, nước mắt ngắn dài tuôn ra.

“ Cái gì mà thủ hộ phần đời sau! Đồ hổn đản! đại lừa gạt. Nếu ngươi chịu đi tìm ta, ta tội gì phải khổ sở lang bạc chứ. Ta cũng muốn về Đế Cung gặp Lâm nhi! Cái đồ bạc tình, trăng hoa!”

Xích Luyện lại giận dỗi phát tiết tâm tình mình, càng mắng mấy năm nay thụ khổ sở cũng phát tiết ra.

“Đường đường là Xích Luyện của Lưu Sa, làm sao lại khóc nhè rồi”

Quen thuộc thanh âm cùng áp lực lại vang lên, Xích Luyện quay người liền thấy một cái thân ảnh, liền biết cái tên này cố tình làm ra, vừa giận vừa thẹn rút kiếm công kích.

Thiên Trạch đi chẳng qua là hư chiêu, chính là đem cái ngang ngạnh điêu ngoa nữ nhân này tính khí kéo xuống, giờ thấy nàng xuất kiếm bóng hình lóe lên đã xuất hiện bên canh đem eo bắt lấy : “ nàng vô lý vừa vừa thôi, bàng không đừng trách ta hạ thủ đấy”

Xích Luyện vùng vẩy : “ ta cứ vô lý đấy, hỗn đãn, buông ta ra”

Thiên Trạch lại thả ra.

Xích Luyên vô lý : “ ngươi cái tên này, đối với nữ nhân của mình không biết xót thương sao? ta bị người khác đánh chỉ biết trơ mắt nhìn khi dễ, còn thả kẻ đánh”

Thiên Trạch nói : “ nàng vì sao bị thủ hạ của ta đánh?”

Xích Luyện nói : “ ta mặc kệ, ta muốn ngươi giết hắn”

Thiên Trạch nói : “ ta không phải là thủ hạ của nàng, muốn giết trả thù cho Vệ Trang thì tự nàng đi tìm”

Xích Luyện cắn môi, nói : “ ngươi, đứng lại, ta sinh con cho ngươi rồi, ngươi còn nói lời đó là ý gì?”

Thiên Trạch nói : “ ta đúng là thương hoa tiếc ngọc, nhưng cũng không phải là kẻ ưa thích chịu tội”

Xích Luyện nhẹ cắn môi, đem tay nắm lấy y phục hắn, nói : “ ngươi hẹp hòi như vậy, với nữ nhân mình tính toán gì, ai cũng kêu ngươi rộng lượng ta thấy ngươi bụng dạ so với cây kim còn nhỏ, lâu ngày gặp lại không cho ta giận dỗi ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK