Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Vân Nhạc bị đá văng ra ngoài cửa lâu rồi rơi xuống nền đường, trước khi chạm đất một cái bóng ảnh khác lại nhảy vào lâu trong, y hai tay chắp giữ một cây chuôi đao.

“ Tóc xanh, dị đồng... ngươi…Đế Thiên An” cầm đao thanh niên vừa vọt vào liền chú ý ngay đến bắt mắt nam tử đang họa tranh, nhìn một cái hắn liền nhận ra người nào, có phần thất thố.

“ Đá một tên lại thêm một tên. Làm sao mấy kẻ mãng phu này cứ thích làm hỏng nhả hứng của bản Thánh Vương vậy nhỉ?” Đế Thiên An đem bút lông đặt xuống.

“ Ơ, trông bộ dạng kia rất quen. Mình đã gặp ở đâu rồi nhỉ?” Đàm Hoa Liên thấy cái thân ảnh kia xuất hiện, nhìn có chút quen mắt đại não loạn nghĩ.

“ Tại hạ là Trần Bái Vân của Hắc Sơn phái xin được Đế Thiên An công tử chỉ giáo!” Trần Bái Vân ôm đau thủ quyền thi lễ.

Hắc Sơn phái tại Chính phái trận doanh mà nói là một môn phái có vị thế không nhỏ. Bởi môn chủ môn phái này chính là Đao Đế, thiên hạ Ngủ Tuyệt một trong.

Trần Bái Vân chính là đệ tử có thiên tư mà Văn Tinh Hào vừa ý sau Hàn Phi Quang, mà hắn cũng chứng tỏ ra mình bất phàm. Cùng với Thiên Vân Nhạc là một trong Lục Đại Thần Long trẻ tuổi của Chính phái.

“Hả! Trần Bái Vân ư?” Đàm Hoa Liên giật mình thốt lên, nàng bây giờ rốt cuộc đã biết kẻ này vì sao quen mắt rồi.

Mà thanh âm này vừa ra, Trần Phái Vân lúc này mới ngẩng đầu quan sát xung quanh thì
thì bỗng nhiên nhìn thấy Đàm Hoa Liên, kinh hô : “Liên nhi, là ngươi đó sao?”

Trần Phái Vân từng cùng Đao Đế từ nhỏ đi thăm Kiếm Vương nên đương nhiên là có nhận biết Đàm Hoa Liên. Tại nguyên tác trong, ngay cả khi Đàm Hoa Liên giả nam trang đối phương còn nhận ra chứ đừng nói tới việc Hoa Liên ngày hôm nay ở dạng nữ nhi.

“ Hừ!!” Đế Thiên An hừ một tiếng trở tay nhẹ một cái Hỏa Long Đao vào tay, lạnh lùng nói : “ bản Thánh Vương vui lòng chấp thuận, người còn di ngôn gì nói ra đi!”

“ Ây! Khoan! Đó là...” Đàm Hoa Liên thấy Đế Thiên An so với thường ngày khác lạ, vội lên tiếng can ngăn.

Nhưng đã muộn Đế Thiên An lại một lần nữa ảo ảnh dời hình, cướp đến trước người Trần Bái Vân huy đao.

Đồng tử Trần Bái Vân co rút thành cây kim khi chứng kiến tốc độ của kẻ kia, trong sát na mồ hôi lạnh bao phủ toàn thân, hắn chỉ có thể làm ra phản ứng đó là hai tay cầm chặt cây đao của mình.

“ Keng keng tư tư tư!!”

Hoa lửa cùng chói tai kim thiết va chạm giữa hai thanh đao xảy ra trong ngắn ngủi, sau đó dưới lực đạo của Đế Thiên An sử ra, Trần Bái Vân lại giống như Thiên Vân Nhạc trước kia như quá bóng bị đánh văng ra ngoài.

“ Khoan đã, cậu ấy là người quen của tôi” Đàm Hoa Liên thấy Đế Thiên An định đuổi theo, vội đến trước ngăn lại.

Đế Thiên An dừng lại, một tay nâng lấy cằm nâng lên bất ngờ hôn xuống.
Đàm Hoa Liên bất ngờ, nhất thời thất thủ để cho kẻ kia tập kích.

“ Khốn kiếp, Đế Thiên An, bản công tử không để yên cho ngươi đâu” Từ đống đổ nát mà ngồi dậy, Thiên Vân Nhạc tràn dậy giận giữ mà hét, sau đó tìm lại chiết phiến đã rơi của mình muốn tìm đến chổ kia đòi lại thua thiệt.

“Được lắm! Trần Phái Vân này đâu có dễ thua” Trần Phái Vân bị đánh bật ra ngoài rơi xuống một căn nhà gần đó, cũng nhanh hồi thần lại dẫm chân tung người tìm đến vị trí của nhóm người kia.

Không chỉ là nỗi danh Đế Thiên An hắn muốn thử đao mà còn đối với nữ nhân mà hắn đem lòng nhớ thương từ lâu ở đó. Vô luận thế nào Trần Phái Vân làm sau mà bỏ đi dể dàng được cơ chứ.

“ Chà! Giọng nói của ai mà quen vậy” Đường phố phía trên, một cái nữ tử tóc cột đuôi ngựa lưng đeo kiếm trông anh khí bức người, từ xa phát hiện ra động tĩnh của gian lầu các kia mà mang theo thuộc hạ đến, không nghĩ đến lại gặp người quen ở đây.

“Lâu lắm rồi không gặp! công tử Trần Bái Vân phái Hắc Sơn, người được coi là niềm hi vọng của võ lâm Chính phái”

“ Ơ cô nương…” Nghe được giọng nữ, Trần Bái Vân cước bộ dừng lại, ngoảnh đầu nhìn một cái liền nhận ra người quen, hỏi : “Y Hoa, sao cô lại ở đây”

Mà đang giận giữ một lòng muốn đòi nợ, nhìn thấy mỹ nhân đi đến Thiên Vân Nhạc vội sửa sang lại hình tượng, cất lời : “ cô nương là Y Hoa sao?”

Nữ tử này là nữ nhi của Yến Phi Gia gia chủ, Y Hoa là bạn của Trần Phái Vân và cũng là một trong Lục Đại Thần Long.

“ Thế huynh tưởng ở Yến Châu này có chuyện mà Yến Phi Gia chúng tôi cũng không biết sao?” Y Hoa cười hỏi : “ ở đây có chuyện gì nào?”

“ Ta vừa mới gặp học trò của Thiên Mã Tướng Quân cùng Đế Thiên An” Trần Bái Vân trả lời.

“ Sao?” Y Hoa giật mình khi nghe được, xác nhận hỏi : “ gặp ở đây?”

“ Đúng thế! Chúng ở tòa lâu kia!” Trần Bái Vân nói xong, lập tức xoay người mà đi

Mà ở trên khách điếm đã được Đế Thiên An chơi sang bao trọn, Đàm Hoa Liên cũng từ trong tê dại xúc cảm tỉnh ra, vội đem tay đẩy tên kia ra nhảy lùi về sau, mặt đỏ như máu, xấu hổ vô cùng : “ anh… anh… anh…”
Hàn Phi Quang ước ao hâm mộ lẫn đố kỵ ghen tuông, hậm hực nói : “ Lệnh huynh, khi dễ nữ nhân có gì là anh hùng hảo hán. Hàn Phi Quang này bất tài xin hầu huynh vài ván”

Đế Thiên An chậm trả lời : “ Người khác nói câu này còn được. Ngươi là cái gì chúng ta còn không biết. Trêu chọc mỹ nữ, dạo Thanh Lâu không ít. Ta còn phải học ngươi về độ háo sắc và khi dễ nữ nhân nữa đó”

“ Ách!” Hàn Phi Quang nghe mà không biết đáp lại thế nào

Đế Thiên An mặt dày không chút xấu hổ nói, không để ý một bên ai oán nhìn Phù Dung, đem tay bắt lấy Đàm Hoa Liên : “ Hơn nữa, hôn thê tử của minh là thiên kinh địa nghĩa!”

“ Thê… thê tử... ai là thê tử chứ?” Thẹn quá thành giận Đàm Hoa Liên quát lên, nhìn thấy kẻ kia vươn tay đến bắt lấy, vùng vẩy muốn thoát ra.

“ Nàng chứ ai?” Đế Thiên An lại hôn lên má nàng, trực tiếp đem Đàm Hoa Liên ôm chặt rồi đem nàng để trên đùi rồi ngồi xuống.

Đàm Hoa Liên thẹn đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn người phương tâm lạc nhịp khi cùng nam nhân này thân mật, lớn tiếng : “ Mau! Buông ta ra”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK