Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tử Lan Hiên bên này so với các đêm sinh ý thấp thảm thương, hết thảy là do Vu Sơn lễ hội mà ra.

Dù sau Triệu quốc nổi danh đoàn kịch không phải lúc nào cũng đến, mà Tử Lan Hiên thì ở nơi này ngày nào cũng có thể đến, thành ra khách nhân đều đi xem kịch cả.

Lúc này đêm đã khuya, tại một cái gian phòng trong, dưới ánh đèn nến một cái thân hình nữ tử ở phía sáu tấm bình phong tắm rửa.


Nhẹ nhàng cánh cửa sổ lại được mở ra, từ bên ngoài một cái nam nhân yên lặng quan sát động tĩnh trong phòng, phát hiện không có thứ gì bất ổn liền đi vào bên trong.

Cái tấm mặt nạ che một nữa cùng cái mủi sắc nhọn như chim ưng kia, không ai khác chính là Ngột Tựu.

Đêm hôm nay ngay cả Dược Thiên Sầu cũng tham dự vào Vu Sơn lễ hội, Phượng Vô Song cùng Vệ Trang đều không có mặt ở Tử Lan Hiên, là cơ hội không thể tốt hơn, chỉ cần thông qua Lộng Ngọc và Hồng Như hắn liền có thể đạt được tung tích bảo vật hắn sở tìm bấy lâu.

Ngột Tựu vừa vào bên trong quan sát cẩn thận rồi tiến dần vào phòng, rồi nhẹ nhàng lục lọi tìm kiếm thứ gì đó.

Một hồi không tìm thấy được thứ hắn muốn, chỉ có thể đem ánh mắt nhìn về nữ tử đang tắm rửa sau bức bình phong kia.

“Keng!”

Chỉ thấy từ phía sau màn đột nhiên một cái ánh hồng laonhanh ra, các đốt xích trắng hồng lao đến vị trí của Ngột Tựu, sau đó cùng với trường kiếm của y đụng một cái.

Nữ tử đằng sau bức bình phong lại chính là Tử Nữ, có chăng không như thường ngày nàng mặc y phục.

Trên dưới chỉ còn hai tấm dải lụa tím bó buộc bên vùng ngực và mông mình che đi tư mật phương vị, gợi cảm mê người làn da trắng nõn chỉ chực tắm rửa, bộ dáng lúc này cực kỳ câu nhân.

“ Xoẹt!”

Liên Xà kiếm một kích không thành theo tay Tử Nữ biến đối vừa thu về lại lao đến xoáy tròn quét qua, Ngột Tựu ngã người về sau né đi một kích hiểm chiêu.

Thân ảnh thủ thế ngay khi nhuyễn kiếm thu về tung người, tay nâng trường kiếm đâm thẳng về phía trước, xuyên qua lớp hơi nước như sương.

“ Ba!!”

Chỉ thấy mũi kiếm hàn quan xuyên quan tấm lụa tím đâm thủng những cánh hoa hồng làm nó tung bay khắp nơi.

“ Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!”

Hàn quang lóe lên, Liên Xà nhuyễn kiếm không ngừng công kích, nhưng Ngột Tựu cũng chứng tỏ cho Tử Nữ biết hắn cũng không phải là hạng bình thường sát thủ. Thân thủ linh hoạt vô cùng, mặc cho bao nhiêu ánh kiếm lóe lên đều có thể né được.

Thân ảnh liền tung người né đi khi nhuyễn kiếm lao đến công kích, linh hoạt né đi sắc nhọn trường kiếm đông thời tung người tiếp cận lại gần.

“ Phanh!”

Hai người công qua thủ lại, nhưng Ngột Tựu lại kém nửa chiêu thua trước nhuyễn kiếm linh hoạt ảo diệu vừa né đi đã bị Tử Nữ chân trần tung cước đá bay đi, trường kiếm rơi trên không đã bị nhuyễn kiếm cuốn lấy rồi giật mạnh rơi xuống mặt đất, cách xa hắn một đoạn cự ly.

Tử Nữ đã sớm đoán được trước sau gì Ngột Tựu sẽ mò lại mà thôi, nhất là khi từ Phượng Vô Song biết Đoạn Phát Tam Lang danh tự, rồi biết thêm mối quan hệ của Lộng Ngọc, Lưu Ý, Hồng Như.

Thời điểm đêm nay, Tử Lan Hiên thực lực yếu nhất, không phải quá tốt để hắn ra tay sau, chỉ việc chờ đợi quả nhiên hắn lại mò đến.

Ngột Tựu phun ra một ngụm máu, một tay một chân chống nền sàn vũ khí đả mất thân lại thụ trọng thương, tình thế các thêm nguy hiểm khi Tử Nữ bước chậm lại hắn

Ngột Tựu dò hỏi : “ Cô biết ta sẽ tới”

“ Ta đang đợi ngươi đến đây” Tử Nữ một tay chống eo nhìn Ngột Tựu giữ nguyên tư thế, liên xà nhuyễn kiếm tùy ý phiêu động, tiếp tục nói : “ ta trước giờ không thích đợi ai, sự xuất hiện của ngươi đã chứng minh rất nhiều thứ. Một sát thủ chuyên nghiệp thất bại, nói ra thật đúng là mất mặt đây”

“ Cô” Ngột Tựu nghe được lời nói cuối cùng tràn đầy châm chọc, tức giận toàn thân phát run, nhưng lại không tiện ở thời điểm này chọc giận Tử Nữ, chỉ có thể nhịn.

Tử Nữ xoay người lại cười nói : “ Ngươi rất băn khoăn , tại sao lại đấu không lại một nữ nhân có phải không? Ngột Tựu tiên sinh”

Ngừng một hơi nàng lại tiếp tục nói : “ Vấn đề là tại sao ngươi lại có một ảo giác . Nực cười là mình tại sao không phải đối thủ của một nữ nhân nhỉ?”

“ Đây là cái bẫy của ngươi” Ngột Tựu các ngón tay siết chặt, liếc mắt nhìn qua lư hương gần đó đang tỏa ra mùi hương, hắn rất nhanh hiểu được mọi chuyện.

Quanh năm Liệp Ưng, cuối cùng bị ưng mổ vào mắt, hắn ngàn tính vạn tính không nghĩ đến đối phương còn chiêu này.Chẳng trách khi bước vào căn phòng này hắn cảm nhận có gì đó không đúng, nhưng lại không biết từ đâu.

Thì ra gian phòng này đã sớm bị Tử Nữ tác động mà chết người là hắn không biết được trong không khí hít lấy mùi hương đó.

Ban đầu không có vấn đề, nhưng khi hắn vận khí giao chiến liền không cách nào vận được, chỉ có thể dựa vào thân pháp cùng kiếm pháp để ngăn cản Tử Nữ công kích.

“ Nghiệm chứng sự ngu xuẩn của ngươi đi” Tử Nữ cất bước đi rồi cười lên một tràng tiếng cười như chuông bạc.

Nếu như là dưới tình huống bình thường, Tử Nữ muốn đánh thắng Ngột Tựu, sợ là muốn phí không ít sức lực. Nhưng từ khi Ngột Tựu bước vào gian phòng trong, bất cẩn trúng phải mùi hương của nàng bày ra, ở Ngột Tựu không có nội lực dưới căn bản liền không phải là đối thủ của nàng.

Tử Nữ ánh mắt quan sát Ngột Tựu thật kỹ, rồi nói : “ nhưng thân là một sát thủ chuyên nghiệp, động cơ hành động của ngươi có vẻ kỳ lạ, ta tin phía sau có một câu chuyện thú vị đây”

“Hừ!” Ngột Tựu lạnh rên một tiếng, đối với Tử Nữ tra hỏi căn bản khinh thường trả lời.

Mà trong thời gian Vệ Trang cùng Đế Thiên An diệt Độc Hạt Môn, thì lễ hội Vu Sơn cũng đã dừng, nhóm người xem kịch cũng lần lượt ra về.

Hàn Phi vốn định ra về thì bất ngờ được Tướng quốc Trương Khai Địa mời đến phủ đệ nhắc nhở hắn, khi dụng ý của Cơ Vô Dạ muốn đẩy hắn vào chổ chết, nếu hắn tiếp tục tra tiếp chính là tự tìm đường chết mà thôi. Xem như là đối với Hàn Phi trước kia cứu mình hoàn lại ân tình.

Vu Sơn lễ hội đã dừng, Trương Lương lên đường trở về Trương gia, nữa đường lại gặp phải một khung xe ngựa cản lại.

“ Tứ công tử” Trương Lương cản lại một tên lính theo sau tỏ ý muốn bảo hộ cho hắn, hắn nhận ra khung xe ngựa này, chắp tay cung kính nói.

Lời dứt, rèm vải được vén lên, ngồi bên trong là một cái thanh niên dung mạo nhã nhặn có mấy phần dung mạo giống Hàn Phi, hắn chính là Tứ công tử Hàn Vũ, y nói : “ Tử Phòng, gần đây đô thành không thái bình. Ngươi đi lại ban đêm nên dẫn them mấy tùy tùng mới đúng”

Nghe xong Trương Lương cảm kích : “ Tạ Tứ công tử nhắc nhở”

Hàn Vũ lại nói : “ Trương gia các ngươi 5 đời làm tướng, phò tá tiên vương các đời. Là trụ cột của quốc gia. Còn ngươi, rất hợp cạ với lão cửu nhà ta, cũng quả là hiếm thấy”

Lời nói tuy bình thường nhưng bên trong tràn đầy thâm ý, Trương Lương là người thông minh nghe liền hiểu được Hàn Vũ đang nhắc nhở cũng mời chào, đáp : “ Cửu công tử vừa là thầy vừa là bạn, Lương cũng được lợi không ít.”

“ Lão cửu của chúng ta tuy tài hoa xuất chúng, nhưng trước giờ luôn thích ham chơi. Khó khăn lăm mới có một chuyện khiến cho đệ ấy chuyên tâm như vậy. Thật khiến người ta đáng mừng” Hàn Vũ tiếp tục nói: “ Nhưng đệ ấy đihọc lâu năm bên ngoài, trong triều có một số chuyện đệ ấy chưa chắc đã hiểu. Tử Phòng, ngươi phải khuyên bảo nhiều nhiều”

Lương nghe ra được Hàn Vũ có ý nhắc nhở, đáp : “ Lương nhất định sẽ nói hết những gì mình biết”

“ Hí hí hí hí!”

Lúc này, chợt từ phía xa một tràng ngựa hí trong đêm vang lên, ngay sau đó nặng nề tiếng bước chân cùng vó ngựa trong đêm vang lên, truyền đến tai đám người.

Chừng trăm mét phía trước, tại ngã tư đường, một chi binh mã chậm rãi đi ra. Bạch giáp tại thân, gần mấy trăm binh sĩ đều đặn dục ngựa hai hàng trước sau mà đi. Quân kỳ mang theo thêu văn tự Hàn quốc, chỉ độc một chữ Bạch.

Thấy được vô số binh sĩ, bọn hắn chỉnh chỉnh tề tề đi tới.

Cái Nhiếp hai mắt giật giật, nếu như hắn không có đoán sai, những binh lính này, chắc chắn là Hàn Quốc binh sĩ.

Dẫn đầu, là một người mặc huyết y nam tử, tóc hắn là màu trắng , cưỡi một thớt bạch mã, hết sức uy phong.

“ Có biết đội ngủ này không?” Nhìn các bóng binh sĩ dưới đêm trăng để lại bóng ảnh phản chiếu dưới mặt đường, Hàn Vũ lên tiếng hỏi.

Trương Lương đáp : “ Quân đội Tuyết Y Bảo”

“ Ngai ngai Huyết Y Hầu. Hôm qua vừa về kinh báo cáo tình hình, ngươi cảm thấy thế nào?” Hàn Phi lần nữa dò hỏi

Trương Lương đáp :“ Huyết Y Hầu đời đời quân công hiển hách. Thường niên đóng quân bên ngoài, về kinh báo cáo công tác cũng là thường lệ. Tuy hơi trùng hợp, nhưng Lương không dám nói bừa”

“ Tử Phòng thông minh hơn người, không biết nói bừa đúng là biết chừng mực” Hàn Vũ tán thưởng một câu.

Trương Lương nói : “ Mong Tứ công tử chỉ giáo”

“ Vụ án lão cửu đang điều tra, ta không nên nhiều lời. Nhưng điển cố hung hiểm trong đó, hai người buộc phải cẩn thận” lời này vừa xong Hàn Vũ buông rèm xuống.

Trương Lương liền hiểu ra được Hàn Vũ ám chỉ, còn không phải là nhắc nhở bọn họ không cần tiến sâu vào vụ án. Bởi tiến sâu vào chính là vùng đất Bách Việt cấm khu của Hàn vương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK