Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không nhanh không chậm, Quy Tư Vương làm chủ nhân giới thiệu từng cái khách nhân trong lều.

Ba người ngồi bên trái là anh em nhà họ Ngô, ngoại hiệu Long Du Kiếm và vị Độc Hành Đại Đạo họ Tư Đồ, tên Lưu Tinh thinh danh chấn động cả vùng Lưỡng Hà.

Còn vị mặt trắng xanh, vận áo xanh, là Sát Thủ Vô Tình Đỗ Hoan, ngươi trong hai phái chính tà nghe đến tên là cảm thấy nhức đầu.

Đỗ Hoan giết người không đếm và từ lâu y vẫn giữ cái kỷ lục sát nhân, chưa bị ai phá cái kỷ lục đó. Thiên hạ càng sợ y, y càng đắc ý.

Ngồi ngồi cạnh Đỗ Hoan tên Vương Xung, có gương mặt bệnh hoạn, một gương mặt không còn điểm sinh khí nhỏ. Thần thái không làm ai ngán mà cái tên cũng quá tầm thường không có danh khí.

Ba cái thân ảnh còn lại, một cái lưng gù một cái mặt rỗ người là Mộc Tam Mộc Tứ, đi cùng với một cái tuấn lãng nam tử gọi Hoa Hòe, cả ba thấy Thiên Trạch đi vào ánh mắt trong hiện ra bất ngờ, đưa mắt nhìn lấy nhau.

“ Thú vị lại gặp các ngươi ở đây” Thiên Trạch nhìn ba thân ảnh kia, hắn nhận ra ba cái thân ảnh đang ngồi trong lều này, dùng thần thức truyền âm : “ Đạo Soái làm sao lại ở nơi này náo nhiệt, ta còn tưởng ba vị còn đang ở Chu quốc náo nhiệt đây?”

Đột nhiên thanh âm vang lên trong đầu, người gù chính là Sở Lưu Hương dịch dung, hắn không chút nào kinh hoảng, bởi công phu truyền âm nhập mật này hắn cũng biết, Đạo gia có một môn gọi là Thiên Lại Truyền Âm, dùng ý niệm đáp lại : “ các hạ có phải là Đạo Thánh huynh”

Khi nam tử kia đi vào hắn đã đoán ra y là ai, tuy không còn là bộ y phục như trước càng tấm mặt nạ bị cởi xuống, một bộ như cao tăng Tây Vực y phục, chỉ là một đôi mắt xanh lam cùng vóc người đầu tóc để hắn quen thuộc.

Nữa năm trước hắn đã thấy qua rồi còn cùng y uống rượu đây, y chính là Đạo Thánh. Không nghĩ đến ở cái xứ này hắn lại gặp y, còn nhìn ra được dung mạo của y.

“ Bọn ta cũng không nghĩ đến ở cái xứ này lại gặp Đạo Thánh” Hồ Thiết Hoa dùng ý niệm trả lời lại giọng nói vang trong đầu, nói : “ Điềm Nhi nói không sai, dưới trương mặt nạ kia là một cái tuấn lãng nam tử à”

Dung mạo của Đạo Thánh bọn họ cũng hiếu kỳ, từ lần gặp đầu tiên bọn họ đã suy đoán y dung mạo tuyệt không phải bình phàm, mà thực tế trước mắt càng khẳng định điều ấy, ở đây nếu so về dung mạo chỉ có Sở Lưu Hương còn tranh phong một chút.

Cơ Băng Nhạn nói : “ từ khi từ biệc đến gặp lại, Đạo Thánh huynh đúng là cho chúng ta bất ngờ không kém, huynh là trở về cố quốc ư?”

Hắn biết y không phải là trung nguyên chi sĩ, trước kia thông qua cây tỳ bà mà đoán y là người Quy Tư, y gây án ở trung nguyên vô số bây giờ lại xuất hiện ở nơi này, có lẽ theo hắn đoán là trở về cố quốc của mình.

Thiên Trạch truyền âm đáp : “ ta chỉ tiện đường mượn tiền, không nghĩ chạy đến nơi này. Gặp lại các ngươi ở đây cũng bất ngờ”

Tiện đường hai chữ này khiến cho cả ba cũng suy nghĩ, đoán già đoán non thấy phiền chán trực tiếp khỏi đoán y là quốc gia nào.

“ Lần trước gặp huynh ta đã biết huynh nhất định sẽ dẫn lên phong vân biến sắc, không nghĩ đến huynh còn làm cho chúng ta thêm chấn động, thế gian hiện giờ chỉ biết huynh là Tam Tiên, nào biết huynh cầm kỳ thi họa còn đăng phong tạo cực chứ?”

Cả bọn tuy ở sa mạc rời xa trung nguyên, nhưng Bạch Hiểu Đường đệ tử cũng đem Kim bảng đến nơi này, bọn hắn cũng từ đó mà biết được.

Qua đó bọn hắn mới biết Thiên Trạch thiên tư yêu nghiệt thế nào, không chỉ cầm kỳ thi hoa tinh thông còn hội ba loại võ công, thế gian khó người có thể như y làm được.

“Làm sao chỉ thấy có ba người, còn mấy cái mỹ nhân khác đâu?” Thiên Trạch dời sang chuyện khác hỏi.

Lần nữa được hỏi Sở Lưu Hương đáp : “nói ra thì thật dài, chúng tôi nghe nghe tin Kiều Phong bị hãm hại, có chút giao tình với huynh ấy nên muốn chạy về trợ giúp, chỉ là không nghĩ đến lại bị kẻ khác tính toán vào, bọn Tô Dung Dung; Lý Hồng Tụ; Tống Điềm Nhi bị người khác bắt đi, chúng tôi truy theo thì đến nơi này”

Khi Kiều Phong thoái vị và bị kẻ khác hãm hại, tin tức này để Sở Lưu Hương nhận được, hắn không có tham dự vào Công Thủ chi chiến nữa mà quyết định theo sông Hoàng Hà tiến về Sở quốc, muốn hiệp trợ Kiều Phong giải oan, bởi y từng cùng Kiều Phong có giao tình không cạn.

Nhưng bọn họ còn chưa đuổi đến thì Tụ Hiền Trang đã xảy ra, hay tin Nam Cung Linh trở thành Cái Bang chưởng môn, muốn tìm đến gặp gỡ. Dựa vào giao tình của Sở Lưu Hương là bằng hữu Nam Cung Linh, ý muốn tham dự vào, muốn đem oan khuất của Kiều Phong rửa đi.

Chỉ là trong quá trình điều tra bọn họ lại khám phá ra Nam Cung Linh giết chết Nhậm Từ, cả bọn càng tham dự vào điều tra thì biết Diệu tăng Vô Hoa đứng sau bày mưu, Sở Lưu Hương phá được cục này nhưng cả hai không có liên quan đến kẻ đứng sau hãm hại Kiều Phong.

Khi trên đường tìm kiếm chứng cứ trợ giúp minh oan cho Kiều Phong, thì hay một tin bọn Lý Hồng Tụ bị rơi vào tay Thạch Quan Âm.

Sở Lưu Hương ba người từ Sở lại đuổi qua sa mạc này, sau một hồi gian khổ tìm đến được chốn Lục Châu của Quy Tư Vương, sau khi chứng tỏ được chút bản lĩnh thì được làm khách ở đây.

Mộc Tam lưng gù là Sở Lưu Hương, Mộc Tứ là Cơ Băng Nhạn còn Hồ Hòe chính là Hồ Thiết Hoa dịch dung.

Thiên Trạch truyền âm đáp : “ mỹ nhân bị bắt đi dẫn các ngươi đến nơi này, xem ra có người cố tình không cho các ngươi tham dự vào chuyện Kiều Phong”

“ Chính là” cả ba người truyền âm đáp lại.

Bọn họ khi hay tin thì đã rõ có người muốn dùng tánh mạng của bọn Tô Dung Dung ép bọn hắn rời khỏi đất Sở, liên quan đến tánh mạng của ba cái nữ tử kia bọn họ không thể không truy theo dấu vết.

“ Các ngươi đã tra ra manh mối chưa?” Thiên Trạch hỏi.

Sở Lưu Hương đáp : “ vẫn chưa tra ra thì hay tin mấy tiểu muội bị người bắt đi”

Lúc này, Quy Tư Vương giới thiệu xong rồi, đưa cao chén rượu lên, mỉm cười : “Tiểu Vương chẳng có chi gọi là quý, chỉ có rượu này, Tiểu Vương cũng chẳng thích chi hơn là bằng hữu, các vị đây, do Tiểu vương thỉnh từ bốn phương trời đến, tuy mỗi vị một nơi, song người nào cũng có chút thinh danh....”

Lão nhìn bọn Thiên Trạch nói tiếp: “Chắc vị cũng nghe nói đến các người ấy chứ?”

Thiên Trạch nói : “ chưa từng nghe qua”

Bầu không khí có chút lúng túng, từng cái người đều đưa mắt nhìn Thiên Trạch.

Quy Tư Vương hóa giải đi không khí lúng túng, hỏi : “ còn chưa thỉnh giáo danh tính các hạ đại danh”

Thiên Trạch trả lời : “ Thiên Trạch”

Nhận thấy Thiên Trạch không mấy mặn mà, lão quay sang chổ Mộc Tam Mộc Tứ, rồi hướng Hồ Hòe hỏi : “ vị khách quý của con gái ta cũng đã sơ hiển thân thủ rồi, mà bằng hữu của các hạ, ai cũng cho biết tài riêng rồi, chỉ còn các hạ đó, các hạ có tài gì, xin tỏ ra cho tất cả được biết!”

Hồ Thiết Hoa mỉm cười: “Uống rượu của Vương gia, đương nhiên phải diễn trò gì cho Vương gia tiêu khiển chứ! Rất tiếc là tại hạ trừ các việc uống rượu ra, chẳng biết làm cái gì cả!Nói là không biết chi cả, thì không đúng, e thất lễ với vương gia chăng? Thực sự thì tại hạ có chút ít khí lực, chút ít thôi!”

Quy Tư Vương lộ vẻ mừng: “Hay! Hay lắm! Thì ra, các hạ là một lực sĩ!”

Lão vỗ tay reo lên tỏ vẻ thích thú. Nhưng qua tiếng vỗ tay của lão, từ bên trong bức màn, một đại hán bước ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK