Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huyền Tiễn thân hình nhanh tiếp đất, không một chút tổn hại, khóe môi bất giác nhích lên độ cong nhỏ.

Chính ngay lúc này, một thanh âm xé gió truyền đến tai hắn.

“ Keng!! Keng!! Tư tư…!!”

Sa Xỉ theo tay Vệ Trang chớp nhoáng lao đến công kích, nhưng bị Huyền kiếm cản lại, hai kiếm ma sát vang lên chói tai thanh âm, hoa lửa liên miên không dứt.

Ngay khi phân ra, Vệ Trang lập tức đề thân mang theo Sa Xỉ một kiếm cường công, nhưng bị Huyền Tiễn dễ dàng né tránh đi kiếm chiêu.

Huyền Tiễn vừa nghiêng người né đi Vệ Trang mang theo Sa Xỉ như mủi tên đâm đến, vừa lấy lại thân bằng hắn đả thấy Cái Nhiếp huy kiếm, lập tức đón đở.

Cái Nhiếp nâng lấy Công Bố một kiếm đâm thẳng, một kiếm này cực nhanh, chuẩn, độc.

“ Đinh! Đinh! Đinh!”

Huyền Tiễn trong giây lát nâng Huyền chỉ thiên cản lại lưỡi kiếm Công Bố, đồng thời trong ánh mắt hắn phát giác được Vệ Trang sau khi công kích hắn lần nữa quay lại, lập tức cổ tay tụ lực đem Huyền kiếm xoay, trường kiếm không ngừng xoay tròn cùng với lưỡi kiếm Công Bố va chạm, đánh ra không ngừng hoa lửa.

Cái Nhiếp nhìn Huyền kiếm xoay tròn, và không ngừng lăn đến chuôi kiếm. Hắn không dám để im cho thanh kiếm kia tiếp tục, lập tức lùi thân về sau.

Chính lúc này, Huyền Tiễn xoay người một cái đồng thời tay trái thu lại Huyền Tiễn ném vòng qua sau lưng mình, tay phải vươn ra tụ quyền cúi người một quyền oanh lên ngực Cái Nhiếp, trực tiếp bức lui hắn.

Ngay khi bức đi, Huyền Tiễn không có đuổi theo Cái Nhiếp, mà xoay người cổ tay lại dùng lực xoay một cái,Huyền kiếm lập tức xoay tròn bắn mạnh về phương hướng Vệ Trang đang lao đến hắn.

“ Vù vù vù!”

Nhìn Huyền kiếm bắn nhanh đến để lại từng đường kiếm quang đỏ hồng, Vệ Trang thả người theo sau Sa Xỉ, trong gang tấc va chạm lập tức ở trên không nghiêng người, nhờ đó mà có thể né được Huyền kiếm chém tới.

Trong sát na ngắn ngủi, Vệ Trang đối mắt với Huyền Tiễn khi y lướt theo binh khí mình.

Kiếm đi trước nhưng về sau, Huyền Tiễn đả xuất hiện phía trước khung xe ngựa, tay phải đưa ra xảo diệu nắm lấy chuôi Huyền.

Cổ tay lại lắc nhẹ, Huyền kiếm vẻ lên một đường kiếm quang đỏ hồng, hợp với thân hình hắn một góc nghiêng 45 độ, Huyền Tiễn lạnh lùng nói : “ rời khỏi đây, đây là lời cảnh cáo cuối cùng”

Hai đánh một, nhưng chiếm thượng phong lại là Huyền Tiễn. Nếu không phải là Quỷ Cốc song kiếm thân thủ bất phàm, Quỷ Cốc Đề Thân Thuật trong nháy mắt bộc lộ ra tốc độ kinh người, đổi lại người khác chỉ trong ngắn ngủi công kích kia không chết cũng bị thương dưới kiếm của Huyền Tiễn.

Cao thủ so chiêu, chỉ cần một cái sơ hở thôi cũng đủ dẫn đến mất mạng rồi. Quỷ Cốc song kiếm tuy sư thừa Quỷ Cốc, tung hoành kiếm pháp lại lợi hại vô cùng. Nhưng suy cho cùng cả hai kinh nghiệm và thực lực bây giờ còn chưa thể bằng Huyền Tiễn.

Cái Nhiếp đưa mắt nhìn Huyền Tiễn, nói : “ Chúng ta cần một chân tướng, mà chân tướng đáng để tin tưởng”

Huyền Tiễn cất lời châm chọc : “ Quỷ Cốc phái trước giờ tự phụ hơn người, lẽ nào lại không nhìn rõ chân tướng?

Tuy hắn không e sợ Quỷ Cốc song kiếm. Nhưng hắn e sợ hai tên nay can dự dây dưa vào, để cho Ngụy Dung được lợi mà chạy thoát. So với giết đi Quỷ Cốc song kiếm thì cái mạng của Ngụy Dung hắn lại quan tâm hơn.

Vệ Trang bước đến gần sư huynh mình, nói : “ thực chất thì chúng ta có một chân tướng”

Cái Nhiếp tiếp lời : “ Chân tướng này, liên quan đến vụ mát tích ly kỳ nhiều năm trước của ngươi. Liên quan đến cả sự xuất hiện bất chợt của ngươi lúc này. Hắc Bạch Huyền Tiễn, nghịch nhẫn trấn hồn. Bạch kiếm vốn là một thanh kiếm bảo vệ”

Đối mặt với Quỷ Cốc song kiếm lời nói, trong sát na ký ức xưa cũ lại đổ về, có vui vẻ hồi ức để hắn khắc cốt minh tâm, Ngụy Tiêm Tiêm người con gái hắn yêu thương. Để cho cuộc đời cô độc tràn đầy giết chóc cùng bóng tối thấy được quang minh.

Và cả hắn huyết hải thâm thù để hắn phẫn hận, khi nhìn lấy ái thê trước mặt mình bỏ mạng thay hắn. Mà hết thảy đều là vì nhạc phụ tốt của hắn, Ngụy Dung.

Huyền Tiễn nói : “ Huyền Tiễn đã chết, người đứng trước mặt các ngươi là một vong linh báo thù”

Cái Nhiếp lên tiếng : “ Người cũng đã mất. Dù ngươi có tước đoạt bao nhiêu sinh mệnh cũng không thể khiến người chết sống lại.”

Huyền Tiễn đem trường kiếm chỉ về phía hai người, cất lời : “ Thật nực cười, linh hồn của ta giống hệt với tên, đã biến mất từ lâu rồi. Thanh kiếm này, chính là ta, nó chỉ biết chém giết. Mà ta, chỉ có báo thù”

“ Sư ca!” Vệ Trang cất bước đi lên, cất lời : “ sự thù hận của hắn đã sâu tận xương cốt. chúng ta không thay đổi được đâu”

“ Nếu ngươi đã quyết định không nhặt lại thanh kiếm bảo vệ, thì hãy để ta” Cái Nhiếp nâng Công Bố trực chỉ Huyền Tiễn, nói ra lập trường của mình.

“ Chỉ tiếc là các ngươi chẳng ai bảo vệ được hết” Lời còn chưa hết, Huyền Tiễn đã đề thân, chớp nhoáng nâng kiếm đến trước hai người.

Huyền kiếm lao nhanh đến giữa, theo Huyền Tiễn huy kiếm trực tiếp công kích lên Cái Nhiếp cùng Vệ Trang. Song lần này cả hai không ngạnh đón, mà lựa chọn nghiêng người né tránh đi.

“ Keng!! Keng!!...”

Trong chốc lát ba thanh lợi khí Công Bố, Sa Xỉ, Huyền va chạm không ngừng phát ra đinh tai thanh âm, hoa lửa không ngừng phát sinh khi trường kiếm va chạm.

Giao chiến qua đi hơn hai mươi chiêu, Huyền Tiễn cùng Quỳ Cốc song kiếm lại đằng thân trên không công kích. Ba thanh trường kiếm một lần nữa triền nhau, khí thế của ba người không ngừng tỏa ra.

“ Keng!! Keng!! Tư Tư!! Keng!! Keng!! Xi Xi Xi…!!1”

So với trước càng thêm dồn dập tiếng va chạm, theo ba người không ngừng đề thăng lên cao, nội lực không ngừng kéo lên. Tốc độ xuất kiếm mỗi lúc một nhanh, Huyền Tiễn mặc dù một đấu hai, nhưng giọt mưa không lọt đón đỡ.

Ba luồng kiếm khí bất đồng tại không trung tứ tản, đỏ hồng từ Huyền kiếm quét ra, màu vàng cam từ Sa Xỉ, xanh lam như bầu trời Công Bố. Kiếm khí như sóng nước hiện ra, sóng sau đến sóng trước.

Kiếm khí quét ra ngoài, đem những cây cối hoặc lá cấy tứ tán cắt làm đôi, hoặc thô bạo đánh vở nát.

Qua đi hơn ba mươi chiêu, Huyền Tiễn đột ngột đề thăng nội lực, Huyền kiếm trên thân kiếm khí âm nhu so với trước càng bộc phát dường như gấp đôi. Trực tiếp ép đi Quỷ Cốc song kiếm.

“ Xoẹt!!”

Một đường như sóng nước, kiếm khí như mực theo Huyền Tiễn quét ra, trực tiếp ép Qủy Cốc song kiếm một đầu. Dưới kiếm khí hung lệ xuất ra, hai người tại không trung nhanh rơi xuống mặt đất bên dưới.

“ Vù!!!”

Cái Nhiếp và Vệ Trang vừa tiếp đất, còn chưa kịp lấy lại được thân bằng. Huyền Tiễn đả từ trên không lao xuống, cả người xung quanh kiếm khí như lốc xoáy bao phủ hắn, theo hắn vung kiếm quét ra một lần nữa đem Quỷ Cốc song kiếm đẩy trượt một đoạn.

“ Phốc xích!!”

Kiếm khí cắt trên da thịt, trực tiếp đem Cái Nhiếp cùng Vệ Trang mu bàn tay lẫn bắp vai cắt một vệt. Máu tươi lập tức rướm ra.

“ Phanh!!”

Huyền Tiễn lại nâng kiếm, một kiếm đâm đến Cái Nhiếp phía trước. Ngắn ngủi chi gian thấy y nâng kiếm đở lên, thầm khen một cái. Nhưng không một chút dư thừa, tụ lực đem Cái Nhiếp ép lùi trượt đi, một cước sét đánh đả văng hắn đi.

Ngay sau đó, Huyền kiếm vung ngược ra sau theo tay thả ra bắn mạnh đến Vệ Trang.

Vệ Trang lập tức nâng Sa Xỉ đón đỡ, sống kiếm cản lại một kiếm nhanh như chớp giật kia, gương mặt tràn đầy ngưng trọng khi Huyền Tiễn nháy mắt bộc lộ ra chiến lực vượt trên bọn họ.

Huyền Tiễn thả người theo sau, tay chộp lấy chuôi kiếm, tụ lực đẩy một cái, mủi kiếm trượt khỏi sống kiếm bắn về gương mặt Vệ Trang.

Trong sát na, Vệ Trang ngả người về sau né đi một kiếm chí mạng này.

Hắn né được, nhưng Huyền Tiễn nào chỉ có một chiêu như vậy. Ngay khi một kiếm không thành, giống như Cái Nhiếp hắn bồi một cước cho Vệ Trang đem hắn bức lùi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK