Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Thanh Dương nhiều năm đã vào Tiêu Dao Thiên Cảnh một bước chạm vào nữa bước Thần Du, song mặc cho hắn cố gắng thế nào vẫn không thể đi vào cảnh giới kia. Vẫn bị kẹt ở cảnh giới này nhiều năm.

Đế Thiên An cũng không ngờ rằng mình một kiếm Tinh Hà Bạo Trảm, tại một kiếm phá Quốc Thương kiếm vũ sau, lại cũng gián tiếp trợ giúp Lạc Thanh Dương phá cảnh, lâm trận đột phá lên Thần Du Huyễn Cảnh.

“ Ngươi rất không tồi” Đế Thiên An khen, rồi nói : “ có điều mới đột phá, cảnh giới vẫn cứ không yên, hôm nay ngươi chạy không thoát”

Lạc Thanh Dương nhìn thời khắc này Đế Thiên An, nói thật, cái này đích xác là hắn đã gặp mạnh nhất người, ngay cả đã từng là Bách Lý Đông Quân cũng không bằng tên nam tử phía trước này.

“ Muốn ta chết, ngươi cũng phải trả giá” Lạc Thanh Dương cười lạnh nói, lại nâng lên Cửu Ca kiếm.

"Ta còn có một kiếm."

"Kêu Lễ Hồn."

Cửu Ca kiếm vũ một thức sau cùng, cùng trước mặt mười khúc kiếm vũ bất đồng, một khúc không là nghênh thần, cũng không là nghênh nhân hồn, một khúc, ở chỗ đưa.

Đưa thần, đưa hồn.

"Tiễn ngươi về tây thiên."

Lạc Thanh Dương chợt nổi lên tuyệt thế kiếm vũ.

"Thành lễ hề sẽ cổ, (trống vang báo hiệu lễ đã xong)

Truyền ba hề thay mặt vũ, (cho cỏ ba cử nên điệu múa)

Khoa nữ xướng hề cho cùng. (Thiếu nữ xinh đẹp cùng hòa tiếng ca)

Xuân lan hề thu cúc, (Xuân lan rồi lại thu cúc)

Trường vô tuyệt hề chung cổ. (vĩnh viễn khôn cùng)”

Một kiếm tuyệt trần xuống.

Kiếm thế trong nháy mắt tăng vọt, chung quanh phong trong nháy mắt cứng cỏi như đao cắt vậy, ép lấy Đế Thiên An từng bước.

Cái này thì là Lễ Hồn.

Cái này thì là Thần Du Huyền Cảnh sở sử ra Lễ Hồn.

Đế Thiên An giơ lên Thiên Tịch kiếm, kiếm thượng hồng quang vừa hiện, phô thiên kiếm khí hiện ra, sát khí xư xung phá vân thiên, so với trước càng đáng sợ càng hung lệ, oan hồn quỷ khiếu kiếm minh chấn minh như từ địa ngục bò ra.

Lúc này trên cả gương mặt hắn chìm nổi ma văn, trường kiếm tỏa ra yêu hồng vụ khí, máu tươi của Lạc Thanh Dương trong quá trình chiến đấu rơi ra đả bị Thiên Tịch hấp lại, trở thành nguồn cung cấp lực lượng cho hắn.

Chỉ thấy Đế Thiên An lúc này liên tục huy kiếm, cùng một lúc chặt ra hàng trăm đường kiếm, liên tục không dừng lại, theo đó không khí xung quanh trở nên xao động, cuồng phong quay quanh hắn cũng trở nên có phần nóng bỏng lên.

“ Ầm” mặt đất dưới chân rạn nứt như mạng nhện, cả người Đế Thiên An đột nhiên phóng xuất ra màu xanh lam chi khí bao phủ, Bát Môn Độn Giáp ba cổng đả mở ra, nhiệt lượng nóng bức bắt đầu thiêu đốt xung quanh.

Ngay lúc này, thân ảnh Đế Thiên An dậm mạnh bắn mạnh đến Lạc Thanh Dương, cả người di chuyển để lại một cơn cuồng phong mãnh liệt,phía trước là hàng ngàn đường kiếm khí đỏ rực được hắn chém ra như sóng triều trước sau mà đến, nhưng trước Lể Hồn một kiếm bị phá vở.

Song kiếm thế của Lễ Hồn cũng dần dần giảm theo, Đế Thiên An thả người theo sau lại quét ra một đường Hoành Quán Bát Phương, trực tiếp chặn lại Lạc Thanh Dương một kiếm Lễ Hồn.

Đế Thiên An khóe môi nhích lên độ cong, để mặt cho kiếm khí xung quanh tàn phá lấy cơ thể của mình, long thân hiện lên chặn lại những công kích tàn dư này, lớp y phục của hắn cũng bị cắt thành mảnh vở.

“ Đụng ta là ngươi xui, từ nay không còn Cô Kiếm Tiên” Đế Thiên An lẩm bẩm, tâm thần câu thông với dị hỏa của mình, lập tức thúc dục hai ngọn dị hỏa là Đế Viêm và Vẫn Lạc Tâm Viêm thôi thúc tâm hỏa lên người Lạc Thanh Dương.

“ Cheng” Một tiếng kim thiết lanh lảnh vang lên, hai chuôi vũ khí lần nữa va chạm với nhau, song lần này lại khác.

Cửu Ca đả rời khỏi tay Lạc Thanh Dương trên không trung rơi xuống, mà y chỉ một kiếm đả chấn lùi hắn trượt dài trên mặt đất, kéo lên bụi mù một mảnh, miệng lại phun ra một ngụm máu, máu tươi này lại bị Thiên Tịch hấp thu lấy.

Đế Thiên An lần này đến Mộ Lương thành không chỉ có đơn thuần so kiếm, hắn chưa đến mức rảnh rỗi như vậy. Mục đích là thịt cái tên Cô Kiếm Tiên này, dù sao hắn một mình một thành võ công lại vấn đỉnh thiên hạ, làm thịt hắn so với giết mấy tên tôm tép thì đáng giá hơn nhiều.

Lại thêm Mộ Lương thành địa thế hoang vắng, người trong giang hồ lẫn triều đường đều kỵ húy danh của Lạc Thanh Dương. Ai cũng sẽ không tự tiện bước vào tòa thành này, coi như là tửu tiên Bách Lý Đông Quân đến nơi này cũng vậy, ít người chú ý thực lực lại cao cường, không phải là cái bánh ngọt to lớn trước mặt hắn ư.

Cho nên Lạc Thanh Dương chỉ có thể xui xẻo rồi, hắn chết toàn bộ võ công kiến thức, nội lực đến linh hồn đều về hắn cả. Thực ra hắn có thể nhanh chóng giải quyết, chẳng qua là hắn muốn cùng với thiên hạ ngủ đại Kiếm Tiên so chiêu một hai, xem thử Cô Kiếm Tiên như thế nào mà thôi.

“ Đó là gì?” Lạc Thanh Dương con mắt gắt gao nhìn hai ngọn hỏa diễm bay ra khỏi người mình, theo cái bàn tay của nam tử phía trước tùy ý vẩy, một xanh một lại trong suốt đang dần tiêu tán.

Ngay vừa rồi hắn cùng y giao thủ, chỉ trong khoảnh khắc đối chiêu, trong người lại quỷ dị không cách nào đề phòng hiện ra hai ngọn hỏa diễm thiêu đốt cơ thể hắn, để cho hắn không trở tay kịp. Để rồi trước một kiếm như hồng hoang mảnh thú, hắn không đở nổi, mà bại.

Đế Thiên An đáp : “ Dị hỏa”

“ Dị hỏa” Lạc Thanh Dương lẩm bẩm, hắn kiến thức cũng không phải là thấp kém, song hai chữ này hắn nghĩ nát óc vẫn không biết đươc, ánh mắt nhìn nam tử phía trước đi đến gần, ánh mắt tràn đầy không cam lòng, nói : “ ta luyện kiếm nhiều năm, vậy mà vẫn bại, Văn Tuyên... Văn Tuyên”

Nếu như ngay ban đầu một kích giao thủ, xử xuất ra dị hỏa nháy mắt thiêu đốt cơ thể hắn từ bên trong ra. Thì y đả xong từ lâu rồi, 23 loại dị hỏa mặc dù không phải là đỉnh phong thực lực nhưng cũng không phải là Lạc Thanh Dương có thể một lúc đối phó hết thảy.

“ Ta không thể chết, Văn Tuyên còn đợi ta” Lạc Thanh Dương thì thào, đôi mắt huyết hồng cảm nhận cơ thể mình sinh mệnh chậm rãi trôi qua, một chưởng vung ra hướng về Đế Thiên An lồng ngực mà vỗ xuống.

“ Vô ích” Đế Thiên An cười nói.

Lời dứt hắn lách mình né đi một chưởng ập đến, hai tay kết ấn, dưới mặt đất thổ nguyên tố hình thành từng đôi cự thủ tóm chặt tay chân hắn.

“ Phập” bén nhọn một tiếng vang lên, từng thanh hắc côn đen ngòm xuyên thủng cơ thể của Lạc Thanh Dương.

Đế Thiên An từ trong nội thiên địa lại lấy ra một viên tiên đậu, tay bóp lấy miệng hắn bỏ vào cho hắn phục dụng.

Mặc cho Lạc Thanh Dương kháng cự vùng vẩy muốn thoát ra nhưng không cách nào thoát ra được khỏi trói buộc. Cho dù tiên đậu phục dụng xong để cho hắn đại chiến tiêu hao sức lực khôi phục, trở về trạng thái đỉnh phong đi nữa, song cơ thể đả bị hắc côn xuyên lên triệt để giam giử hắn lại.

“ Ngươi...” Lạc Thanh Dương chỉ thốt lên một tiếng liền im bặt đi, đôi mắt trở nên mơ hồ hơn, rồi mí mắt nhắm lại như say ngủ.

“ Ngoan ngoãn để cho ta hồi phục thương thế” Đế Thiên An cười lên, bàn tay thu về vừa rồi hắn đả tống một khỏa chakra khôi lỗi thuật vào người hắn, chỉ cần không lấy ra được, y sẻ mãi là con rối của hắn.

Hai bàn tay đặt lên đầu Lạc Thanh Dương bắt đầu tìm tòi ký ức của hắn.

Từ một khắc này, thiên hạ ngủ đại Kiếm Tiên một mình chiếm một thành Cô Kiếm Tiên Lạc Thanh Dương đả triệt để chết đi.

Đế Thiên An cũng không nôn nóng, vẫn ở yên trong Mộ Lương thành, tòa thành này đả quy về dưới tay hắn. Ở lại nơi này là hắn muốn tận dụng cơ hội này hồi phục lại thương thế của mình nhanh hơn.

Cô Kiếm Tiên là thế gian cao thủ, hấp lấy nội lực của hắn so với những người khác thì có lợi hơn nhiều. Nhất là sinh mệnh lực cũng như hồn lực của hắn so với nhiều người càng nhiều hơn.

“ Thú vị à, Minh Đức Đế, Diệp Đỉnh Chi, Dịch Văn Tuyên, Tiêu Vũ, Diệp An Thế” Đế Thiên An lẩm bẩm nhìn linh hồn của Lạc Thanh Dương bị vặn xoắn thành từng mảnh, hồn lực quang mang tinh thuần bị hắn hút lấy.

Thông qua thủ đoạn của mình hắn cũng biết được rất nhiều chuyện, 12 năm trước ma giáo lấy Thiên Ngoại Thiên tiền nhiệm tông chủ Diệp Đỉnh Chi đông chinh Bắc Ly dấy lên một tràng chính tà phân tranh lại còn che dấu một chuyện khó người biết được.

Khó ai ngờ chỉ vì một nữ tử mà Diệp Đỉnh Chi tiến đánh Bắc Ly, nay chính là Minh Đức Đế một vị ái phi, mẹ ruột của Diệp An Thế cũng như một vị hoàng tử khác của Bắc Ly- Xích Vương Tiêu Vũ.

“ Dịch Văn Quân, xem ra đợi thời gian phải đi ghé thăm một chuyến hoàng cung Bắc Ly” Đế Thiên An lẩm bẩm nhìn về phương xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK