Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đầu hình ảnh chớp loạn trong lúc đó, vọt đến một bộ trong cung điện đình chỉ, bên trong tòa cung điện kia bày đặt một cái ao nước lớn, thủy trì trung ương bày một thanh kiếm., não hải bên trong hình ảnh lung tung hiện lên...

« Tiểu tử, ngươi làm sao vậy? " Thiếu Vũ lo lắng nhìn Thiên Minh, hắn cũng cảm giác có chút không đúng.

“Ừ! Ta thực sự gặp qua Thiên Vấn.” Thiên Minh nỗ lực hồi tưởng.

Nguyệt Nhi nhẹ giọng an ủi :“Thiên Minh ngươi khẳng định lầm.”

“Ngươi có biết thanh kiếm này hiện giờ ở nơi nào sao?” Thiếu Vũ nhìn Thiên Minh vẻ mặt thống khổ dáng vẻ, có chút giật mình hỏi.

“Hàm Dương cung.” Thiên Minh trả lời như đinh đóng cột, làm cho tại chỗ hai người khác đồng tử kịch liệt co rụt lại.

Thiếu Vũ thừa nhận : “Ngươi nói không sai, là ở Hàm Dương cung.”

“Ngươi làm sao biết Hàm Dương Cung đây” Thiếu Vũ truy hỏi.

“Hàm Dương Cung, là cái gì địa phương?” Thiên Minh lời của mang theo vẻ run rẩy.

Thiếu Vũ một bộ thấy quỷ bộ dạng hỏi:“Ngươi đều nói ngươi xem qua Thiên Vấn, cũng nói tính ra Hàm Dương Cung, làm sao lại không biết Hàm Dương Cung ở nơi nào?”

Thiên Minh thấy đau đầu, móng tay dùng sức nắm lấy tóc ôm đầu, bởi vì dùng sức quá mạnh trên móng tay nổi lên màu trắng, trong miệng phát ra cực kỳ thống khổ âm thanh.

Nguyệt nhi vội vàng đi qua hỏi: “ Thiên Minh ngươi thấy không khỏe sao?”

Thiếu Vũ có chút không rõ nói: “Hàm Dương cung, chính là cung điện của tên Doanh Chính, thiên hạ có ai mà không biết!”

“A!” Cao Nguyệt kinh hô một tiếng, hoảng sợ chỉ vào Thiên Minh sau cổ, chỉ thấy nơi nào một cái tiểu trái tim như vậy ấn ký đang ở run rẩy, vừa ẩn vừa hiện, bắt chước trái tim nhảy lên giống nhau.

Mà nương theo Cao Nguyệt thanh âm Đế Thiên An cũng nghe được, nhìn về Thiên Minh biểu hiện thân ảnh nhanh chóng xuất hiện lại bên cạnh ba người.Tay nhanh chóng kết ấn chakra tuôn ra dung nhập vào bên trong chú ấn bên cổ hắn, trong nháy mắt đem Thiên Minh trong cơ thể Chú Ấn trấn an xuống.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì ?” Thiếu Vũ lập tức nhích lại gần, mà Cao Nguyệt một bên cũng xê lại tò mò hỏi.

“Thiên Minh là chuyện gì xảy ra, nếu có thể nói tới xuất Hàm Dương Cung, thế nhưng nhưng không biết Hàm Dương Cung ở nơi nào?” Thiếu Vũ cảm giác tự có chút cũng mơ hồ theo.

“Đại ca ca !Thiên Minh đây là chuyện gì xảy ra ?” Nguyệt Nhi dò hỏi

Đế Thiên An lên tiếng giải thích cho hai người hiểu được : “Thiên Minh trong cơ thể trúng một Âm Dương Chú Ấn gọi là Phong Miên Chú Ấn, hơn nữa ẩn núp thời gian dài vô cùng, là dưới nguyền rủa người công lực vô cùng cao cường, phong ấn 5 loại chú ấn, yên tâm đã bị ta đè xuống ”

“ Đại ca ca có biện pháp gì hay không mau cứu Thiên Minh a!” Cao Nguyệt ánh mắt tỏa sáng nhìn Đế Thiên An lên tiếng, mà một bên Thiếu Vũ cũng quăng ánh mắt nhìn về.

« Chú ấn này là một đại cơ duyên với Thiên Minh, họa phúc song hành, tên tiểu tử này tự mình cởi ra mới nhận được lợi ích khổng lồ » Đế Thiên An xoa đầu nàng cười nói.

Thiếu Vũ con mắt có chút quang mang lên nhìn về Thiên Minh bên dưới lại nhìn về Đế Thiên An, mà một bên Cao Nguyệt nhìn về Thiên Minh một hồi rồi gật đầu chấp nhận, dù sao lời nói của Đế Thiên An nàng tin tưởng hơn.

Một lúc sau Thiên Minh cũng tỉnh lại phát hiện Nguyệt Nhi hai bàn tay nắm chặt,phụng phịu nhìn chỗ khác, liền hỏi : “Di, Nguyệt nhi, cô sao vậy ?”

“Không có gì.”Cao Nguyệt qua loa đáp

“Thế nào, tiểu tử, có cái gì.... không khó chịu?” Thiếu Vũ lo lắng hỏi .

Thiên Minh nghi hoặc hỏi.“Ngươi cái tên này đang hỏi ta có cái gì khó chịu!”

“Ngươi là tiểu đệ của ta, đại ca đương nhiên phải lo ngươi.” Thiếu Vũ vẻ mặt đương nhiên hỏi.

“Người nào là tiểu đệ của ngươi a! Đừng có nằm mộng!” Thiên Minh quay đầu qua khinh thường nói.

Thiếu Vũ tâm lý thở dài một hơi, hoàn hảo, vẫn là tiểu tử này.

Cùng thời gian Cơ Quan Thành một nơi khác.

Gian phòng trong, Ban đại sư nằm dài trên giường đá, bên cạnh Đoạn Mộc Dung giúp hắn sơ cứu thương thế. Cách một đoạn là Từ Phu Tử đang ngồi gần, xa hơn một chút là Đạo Chích khoanh tay mà đứng.

Cao Tiệm Ly đi vào phòng liền hỏi: “ tình hình của đại sư thế nào?”

Đoan Mộc Dung vừa vặn đã liệu thương xong, xoay người giải đáp : “Bị người ta đâm lén từ sau lưng, đầu đập xuống đất bị thương bên ngoài, còn chưa đến mức nguy hiểm tính mệnh”

Tuyết Nữ đi đến Ban đại sư phía trước, nghe xong trong lòng thở phào nhẹ nhỏm, lại nghĩ đến Ban đại sư bị tập kích: “không ngờ trong lòng Cơ Quan thành đã có địch nhân xâm nhập vào.”

Đoạn Mộc Dung nói tiếp : « ngoại trừ Ban đại sư, ta còn nhận được báo cáo, có một huynh đệ hôm nay đi tuần cũng mất tích. Đến bây giờ vẫn chưa tìm được tung tích »

« Đại sư bị tập kích ở đâu ? » Cao Tiệm Ly dò hỏi

Đạo Chích trả lời : « tại đường dẫn vào Cơ Quan mật thất, có thể lúc đó Ban đại sư định vào mật thất thì bị bám theo.”

“Cơ quan mật thất!!?” Cao Tiệm Ly cả kinh nói, trong đầu bất giác nghĩ đến một khả năng, gấp nói : « đó là trọng địa cất giữ sơ đồ thiết kế của Cơ Quan thành »

Mà theo lời hắn nói đám người cũng nhìn qua Ban đại sư bên hông vị trí, bây giờ bên hông vốn nên nên có một cái cơ quan chìa khoá đã biến mất không thấy gì nữa, lưu lại cái tiếp theo đoạn mất dây thừng.

Tuyết Nữ cũng chú ý tới ở đây, kinh hô một tiếng: « chìa khóa của cơ quan mật thất ”

Giờ khắc này ai cũng đoán ra được, chìa khóa cơ quan bị mất địch nhân lại tập kích Ban đại sư ở đường vào cơ quan. Như vậy khả năng mười phần, bản vẻ thiết kế đã bị kẻ địch từ trong đó lấy ra nói.

Tuyết Nữ lại nói: “địch nhân đã lấy được sơ đồ thiết kế của Cơ Quan Thành, chẳng mấy chốc sẽ phát động công kích. Chúng ta phải chuẩn bị cho tốt »

« Bảo các huynh đệ trấn giữ các nơi quan trọng, tăng nhân số tuần tra » Cao Tiệm Ly cũng rõ sự tình nghiêm trọng, đưa ra đối sách.

« Ta đi truyền lệnh » lời còn chưa dứt Đạo Chích đã vận khinh công rời đi ngay, hắn trong đám người tốc độ là nhanh nhất.

Cao Tiệm Ly lại nói : « trung ương thủy trì là nơi quan trọng nhất, ta sẽ dẫn người trấn thủ nơi đó »

« Ukm ! » Tuyết Nữ nhẹ gật đầu.

Cao Tiệm Ly nói xong liền rời đi.

Sau đó Đoạn Mộc Dung cùng Từ Phu Tử cùng Tuyết Nữ cũng rời đi thông cáo những nơi quan trọng, chỉ để lại đệ tử Mặc gia ở ngoài trông giữ cho Ban đại sư.

Đoạn Mộc Dung một đường tiến về gian thạch thất của Đế Thiên An muốn dò hỏi một hai, nhưng khi vào trong liền phát hiện không có người nào cả. Nàng rất nhanh phát hiện ra được mảnh giấy mà Thiếu Vũ để lại cho Thiên Minh, liền đoán ra được đám người kia đã đến Luyện Kiếm Trì nơi.

Thế là lại đi một chuyến đến chổ của Từ Phu Tử, trùng hợp trên đường đến lại khéo gặp Từ Phu Tử đang trở về chỗ mình.

“Ba người các ngươi tiểu quỷ, ta Đúc Kiếm Trì ai cho ngươi nhóm xông vào, còn không đi ra !”

Một tràng thanh âm cơ quan vang lên theo Từ Phu Tử mở chốt cơ quan, hắn bước vào bên trong liền hướng về ba đầu tiểu quỷ lớn tiếng.

Mày nhíu lại ngưng trọng nhìn Đế Thiên An, hắn không nghĩ đến vị khách này cũng có mặt ở đây? Giang hồ quy cũ không rõ sao? Có điều đối phương là khách quý của Chưởng Lệnh Sứ, lại với Ban lão đầu cùng Đoan Mộc Dung quan hệ. Không tốt trực tiếp nói, chỉ có thể thông qua ba đứa hài tử kia đánh mặt.

“Còn không mau đi ra ngoài cho ta.” Thiên Minh bắt chước theo Từ Phu Tử nói xong câu sau cùng, sau đó hướng phía Nguyệt Nhi le lưỡi một cái, làm một mặt quỷ.

Nguyệt Nhi nhất thời bị Thiên Minh bộ dạng chọc cười.

« Từ Phu Tử, tôi xin tạ lỗi với ông, giờ tôi sẽ đưa chúng đi ngay » Đoan Mộc Dung nói

“Ừ” Từ Phu Tử mày nhíu thật sâu khi thấy vị khách Mặc gia kia không có chút nào tự giác khi không được phép mà đi vào chổ tư ẩn, song Đoạn Mộc Dung ở đây hắn cũng cho nàng cô ta mặt mủi, ậm ừ qua cho có.

« Từ Phu Tử, ao nước trung tâm có phải hay không cũng có một thanh kiếm?" Thiếu Vũ cất bước đi theo đám người ra cửa, đi được vài bước quay lại hỏi

Từ Phu Tử có phần cáu kỉnh : « sao ngươi lại biết ? »

“Ha hả! Thanh kiếm kia tên gì?” Thiếu Vũ cười hỏi.

“Tàn Hồng.” Từ Phu Tử nhỏ bé nghiêng đầu qua chỗ khác, hỏa quang phản chiếu hắn mặt mắt đỏ bừng

« Tàn Hồng ! » Thiếu Vũ nghi hoặc, thế nhưng là tại trong trí nhớ của mình cũng không có thanh kiếm này tồn tại, đành đem mắt nhìn về hiểu biết sâu rộng nam nhân bên kai

Từ Phu Tử tiếp tục nói : “Một thanh kiếm giết rồng”

“Giết rồng? Trên đời này này làm gì có rồng chứ?” Thiếu Vũ có chút không tin, thế nhưng là Từ Phu Tử biểu tình trên mặt căn bản không có cái gì biến hóa, ngữ khí không thể phủ nhận cũng không có đáp lại Thiếu Vũ lời nói.

« Ai biết được ! » Đế Thiên An chậm nói, đi đến Nguyệt Nhi tay nhỏ, một tay khác luồn đến eo của Đoan Mộc Dung thân ảnh nhanh chóng cất bước rời đi ra khỏi nơi này.

Thiên Minh nhìn thấy Thiếu Vũ dừng lại còn đang nghi hoặc, liền nghe được sau lưng Thiếu Vũ tại cùng Từ Phu Tử nói gì đó, đang lúc này nghe được Tàn Hồng hai chữ, hắn xông tới, thế nhưng là hắn không có chú ý, thân thể của hắn có chút dựa Thiếu Vũ thân.

“Tàn Hồng? Cùng đại thúc Uyên Hồng chỉ kém một chữ. Ai! Từ lão đầu, hai thanh kiếm này có quan hệ gì sao?” Thiên Minh dò hỏi

“Hai thanh kiếm này thì có liên hệ gì với ngươi sau!! Nhanh mau ra ngoài!” Từ Phu Tử có chút tức giận, mấy cái này tiểu gia hỏa luôn hỏi tới hỏi lui, phiền chết, trực tiếp đem hai cái tiểu tử này đích thân tống tiễn.

« Ta đang hỏi ngon lành, ngươi chỏ mỏm vào gì chứ » Nhìn cánh cửa bị quan bế lại Luyện Kiếm Trì, Thiếu Vũ vừa đi ra có phần bất mãn Thiên Minh, đem tay đẩy hắn ra.

Thiên Minh làm gì chịu thiệt, một tay đẩy đáp lại : « ngươi có thể hỏi được, sao ta lại không thể hỏi chứ ? »

« Đại ca ca ! trên đời này thật có rồng ư ? » Cao Nguyệt nhớ đến Tiểu Hưu Hưu, đưa mắt nhìn về hiểu biết sâu rộng đại ca ca bên cạnh dò hỏi.

Mà lời này của nàng để cho đang gây sự hai tiểu tử kia chú ý, dựng cái lỗ tai ngóng trông.

« Có ! Đang đứng trước Nguyệt nhi đây » Đế Thiên An đáp

Nguyệt nhi nghe xong, bỉu môi hừ một tiếng không vui, hiển nhiên nàng cho rằng đối phương qua loa nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK