Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Hư Tử bị đánh bay lui mười mấy mét, đồng thời bị đối phương trên thân kiếm ký tự màu vàng xuyên qua thân thể, đã bản thân bị trọng thương.

“ Thiên Canh Kiếm Trận” Mộc Hư Tử bị đẩy trượt dài trên cầu gỗ, một tay chống lấy trường kiếm, ngưng trọng nói : “ các ngươi đả tu luyện đến cảnh giới cao như vậy, không hổ là đệ tử đích truyền của Chưởng Môn sư huynh”

"Ầm ầm." Cầu gỗ phía dưới dòng nước, bộc phát ra mấy đạo sóng nước, hình thành mịt mờ mưa phùn rơi xuống.

"Sư thúc đắc tội rồi, mong sư thúc trả lai mật bảo, chúng điệt sẻ nói đở với sư tôn" Nhìn lấy nửa quỳ tại cầu gỗ phía trên Mộc Hư Tử, cầm đầu Đạo gia đệ tử, hành lễ về sau, đi đến Mộc Hư Tử bên người, chậm rãi nói lên.

Mộc Hư Tử tuy nhiên muốn phản kháng, thế nhưng là trong cơ thể thương thế, để hắn giờ phút này liền động một cái cũng khó khăn, đột nhiên hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng lan đến, dáo dác nhìn xung quanh lên tiếng : “ đến rồi, đến rồi”

Đại đệ tử của Tiêu Dao Tử cũng phát hiện không đúng, mày khẻ chau lại một tay vươn đến gần y : “ sư thúc, sư điệt không khách khí nữa đâu... đây... đây là”

Ngay lúc này, một đạo thanh sắc ánh sáng mang đột nhiên từ sau mà đến phủ qua người Mộc Hư Tử, sau đó lan tỏa đến đệ tử trước mắt. Ngay khi xuyên qua không có bất cứ giấu hiệu gì cả.

“ Sư huynh, mau rời khỏi cây cầu đó” ba người sư đệ lập tức nhận ra không đúng, khi cả vùng không gian cây cầu phía trước bao bọc bởi một lồng năng lượng dao động, hốt hoảng cảnh bảo đại sư huynh của mình.

Song bọn họ lời dứt không lâu, làn song xanh lam kia lại nhanh như chớp mắt lao đến ba người phía sau, không cho cả ba người có bất cứ phản kháng nào lan tỏa qua.

Nhất thời giữa cây cầu Mộc Hư Tử và đại đệ tử của Tiêu Dao Tử tựa như ngưng kết một chút, tĩnh đứng bất động, không chỉhai người mà ba người phía sau đồng dạng. Thậm chíliền không khí hay gió, đều giống như bịu giam cầm, theo gió rơi xuống lá cây, cũng bị giam cầm ở giữa không trung, cầu gỗ phía dưới khe suối cũng bị giam cầm, không thể lưu động.

Tất cả sắc thái trong nháy mắt toàn bộ biến mất, phương vi gần mấy trăm mét ảm đạm thấy rõ, ngăn tách hai vùng không gian riêng biệc.

"Đây là" Cầm đầu Đạo gia đệ tử, giờ phút này chỉ còn lại có tròng mắt có thể di động, đồng tử mở lớn khi thấy ánh trăng trên cao lại là màu xanh trong sắc màu ảm đạm này, lòng thầm suy đoán : “ ánh trăng lại có màu xanh sao?

"Thiên Địa Thất Sắc, làm sao có thể." Mộc Hư Tử trên mặt phủ đầy kinh ngạc biểu lộ, đáng tiếc giờ phút này hắn một điểm thanh âm đều không phát ra được.

"Phanh phanh phanh phanh." Theo bốn bóng người tiếng ngã xuống đất âm, Đạo gia đệ tử kiếm trong tay, lập tức bay lên, hướng về Mộc Hư Tử bay đi.

"Ta nói không ra lời, thế nhưng ta biết ngươi có thể nghe được ta thanh âm, bọn chúng nói có người tới tiếp ứng ta, nhưng đến nằm mơ cũng không ngờ người đó lại là ngươi, ta đã nắm được bí mật để dồn Tiêu Dao Tử vào chổ chết" Mộc Hư Tử trong đầu suy nghĩ .

Giờ phút này Mộc Hư Tử tâm lý đột nhiên minh bạch, coi như đối phương tại lợi hại, cũng không có khả năng tùy ý phân công Đạo Gia Thiên Tông chưởng môn nhân tới tiếp ứng hắn.

Nghĩ thông suốt đây hết thảy Mộc Hư Tử tâm lý mười phần sợ hãi, đối với Hiểu Mộng, Nhân Tông đồng dạng đệ tử khả năng không rõ ràng, thế nhưng làm là Đạo gia Nhân Tông trưởng lão, Mộc Hư Tử thế nhưng là hết sức rõ ràng.

Đổi người khác, khả năng sẽ còn cố kỵ đồng môn khái niệm, sẽ không hạ sát thủ, thế nhưng là Hiểu Mộng sẽ không, chỉ nhìn lúc trước ngã xuống, đã mất đi khí tức Đạo Gia đệ tử, liền biết, sinh cùng tử đối với Hiểu Mộng đến nói không lại là một cái khái niệm mà thôi.

"Phanh phanh phanh phanh." Ngay tại bốn thanh kiếm muốn đâm vào Mộc Hư Tử thân thể thời điểm, một đạo hắc sắc quang mang tránh qua, nhất thời bốn thanh kiếm từ giữa không trung rơi xuống, tiến nhập Mộc Hư Tử bên người, thì kém một chút kiếm liền đâm nhập Mộc Hư Tử thân thể, để hắn hân thể lập tức hoảng sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

“ Ta hiểu rõ, ngươi ghét nhất khẻ khác xem trọng chuyện sống chết. À, ta lại nói sai rồi, ngươi chẳng phân biệt yêu ghét”

Một cái thướt tha bóng người theo thanh sắc gợn sóng sau xuyên qua, chính là Hiểu Mộng chưởng môn Thiên Tông, một tay nàng vươn ra năm đầu ngón tay khẻ co lại, chỉ thấy chiếc nón che đầu của Mộc Hư Tử lập tức như bị bóp vở, gỗ vụn nhỏ tứ tán, đồng thời tại trái tim vị trí một cổ lực đạo vô hình xuyên qua, theo đó máu tươi bắn ra bên ngoài trôi nổi ở không trung.

Một cái hộp gỗ màu đỏ từ trong ngực áo, liền bị hút vào trong tay nàng, những gì Mộc Hư Tử còn thấy được là bóng ảnh thướt tha của nữ tử đằng sau một cái khe hẹp màu xanh ánh sáng, ngay khi hộp gỗ đỏ rơi vào tay nàng khe hẹp kia cũng đóng lại.

Thiên Địa Thất Sắc nhanh chóng giải đi, cả mảnh thiên địa trở lại bình thường như chưa từng có chuyện gì cả. Có chăng là thêm năm cái xác chết trên cây cầu gỗ này mà thôi.

Đối với Hiểu Mộng tới nói, Đạo Gia Nhân Tông là địch nhân, cho nên Hiểu Mộng mới chuẩn bị toàn bộ đều xử lý, về phần Nhân Tông bí bảo nàng cũng hứng thú muốn biết.

Ngày hôm sau, Tang Hải bờ biển, Mặc Gia chổ ẩn cư.

Tiêu Dao Tử một tay vuốt râu mình, nói :“ Lý Tư quả nhiên mưu mô xảo quyệt, mượn cớ điều tra vụ thích sát ở Hải Nguyệt Tiểu Trúc lần này mà gán mối hiềm nghi cho Nho Gia”

Trương Lương nghe xong rồi cất lời : “ Sau vụ ám sát này, lúc Phù Tô đích thân đến Tiểu Thánh Hiền Trang. Đế quốc nhất định sẻ diều trọng binh phòng ngự nghiêm ngặt. Vì vậy lực lượng ở những nơi khác nhất định sẽ suy yếu”

Cao Tiệm Ly hiểu ra dụng ý của Trương Lương : “ bao gồm cả đại ngục của Đế quốc, nơi giam giữ Bào Đình và Đạo Chích”

Tiêu Dao Tử gật đầu, thừa nhận : “ không sai, đây chính là cơ hội ứng cứu tốt nhất”
Cái Nhiếp tiếp lời : “ với tác phong của Chương Hàm, hắn chắc chắn sẽ tiến hành lùng bắt đồng đảng sau khi tóm được Đạo Chích, song Ảnh Mật Vệ lại không có một động tĩnh. Binh pháp có câu “ dĩ địch bất thắng, đãi ngã chi khả thắng”. Chương Hàm là Binh Gia cao thủ, việc truy bắt tội phạm giống như mò kim đáy bể. Hắn giữ con tin, hiển nhiên là đợi phía sau manh động”

“ Đợi con mồi tự sa vào bẫy” Tiêu Dao Tử hiểu ra mục đích của Chương Hàm.

Cái Nhiếp khẽ gật đầu, nói tiếp : “ Chương Hàm và Ảnh Mật Vệ chỉ là mối lo thứ nhất, đại ngục nơi giam giữ Bào Đinh và Đạo Chích mới là mối thách thức lớn nhất”

“ Đại ngục đó có điểm gì đặc biệc?” Cao Tiệm Ly truy hỏi

Cái Nhiếp giải thích cho hắn hiểu : “ đó là nơi khi xưa giam giữ hắc kiếm sĩ Thắng Thất, hắn từng bị giam trong ngục của nhiều nước, đều thoát đi dễ dàng. Nhưng từ khi bị bắt giam vào nơi đại ngục đó, thì hắn chưa từng thoát đi được một lần nào. Phệ Nha Ngục chính là tên của nó”

Trương Lương chen vào : “ Cái tên Phệ Nha Ngục tuy rằng đáng sợ, nhưng cái tên của nó ban đầu vốn là Tử Nha Ngục”

“ Tử Nha Ngục, trừ phi có liên quan đến...”

Trương Lương tiếp lấy lời lấp lửng của Tiêu Dao Tử : “ không sai, chính là kỳ nhân Khương Thái Công, người tinh thông Binh, Pháp, Đạo, Tung Hoành chi thuật, Khương Tử Nha. Nhà ngục này được xây dựng trên thuật Kỳ Môn Độn Giáp mà Thái Công để lại. Đó chính là lý do nó tên là Tử Nha Ngục”

Tiêu Dao tử đợi cho Trương Lương nói xong, nói rằng : “ muốn cứu người từ nơi đại lao mà Chương Hàm trấn thủ là một chuyện vô cùng khó khăn. Mà nơi đó lại được xây dựng trên kỳ thuật Kỳ Môn Độn Giáp của Khương Tử Nha, đúng là khó càng thêm khó”

Trương Lương tiếp tục nói : “ Chương Hàm muốn ôm cây đợi thỏ, chúng ta có thể tương kế tựu kế. Còn về nhà ngục này nó đã được mệnh danh là hàm răng sắc nhọn có thể cắn nuốt sinh mệnh. Vậy thì chúng ta phải ăn đòn trả đòn thôi”

“Ăn đòn trả đòn là thế nào?” Cao Tiệm Ly không rõ dụng ý của Trương Lương là gì

Trương Lương xoay người, nói : “ Chương Hàm có Phệ Nha Ngục, chúng ta có Sa Xỉ kiếm. Vệ Trang huynh, ý huynh thế nào?”

“ Chúng ta mà ngươi nói, là nói thay ta sao?” Vệ Trang dò hỏi

“ Tử Phòng không dám, sự tình trọng đại muốn nhờ Vệ Trang huynh ra tay ứng cứu”

“ Ngươi muốn ta đi ứng cứu người của Mặc Gia”

Trương Lương chắp tay, nói : “ cũng không phải, là mối bận lòng của riêng ta, muốn nhờ Vệ Trang huynh cứu giúp Tiểu Thánh Hiền Trang. Lý Tư đến Tiểu Thánh Hiền Trang là chuyện chẳng lanh, tình thế hung hiểm. Nếu như Phệ Nha Ngục có sự bất thường”

Vệ Trang nhàn nhạt nói :“ Ngươi muốn dùng kế vây Ngụy cứu Triệu”

“ Đó vốn là mưu kế của Quỷ Cốc Tôn Tẫn tiên sinh, Tử Phòng chỉ là học mốt lại thôi”

Vệ Trang lạnh nhạt, cất lời : “ Được, ta đồng ý với ngươi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK