Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn nữa một màn mưa kiếm kia của Thiên Trạch quá bất ngờ, nàng rơi xuống hạ phong mới thụ động. Mộc Tuyết Ly ngạo khí mười phần làm sao chấp nhận mình chưa đánh đã bại trận với Thiên Trạch rồi.

“ Thông Linh kiếm pháp vang danh thiên hạ, ta cũng muốn mở mang tầm mắt, bất quá ngươi nên nghĩ kỹ, một khi cùng ta đại chiến, hậu quả sẽ dẫn đến gì?” Thiên Trạch thu hồi lại luyện khí kiếm, nhàn nhạt nói.

Từng thanh đại kiếm như sương khói tan rã, hóa thành kim khí lấm tấm dung nhập vào thân thể Thiên Trạch, làm cho đám người một phen mở mang tầm mắt.

“ Hậu quả ư? ngươi thật đúng là cho rằng có thể đánh bại được ta ! đừng quên nơi này là Cốc Tử mộ” Mộc Tuyết Ly cao giọng nói.

Thiên Trạch đáp : “ Cốc Tử mộ mà thôi, ta muốn phá một ngày liền đủ”

“ Ngạo mạn” Sở Vân Khê cũng không nhịn được mắng lấy.

Thiên Trạch đáp : “ nếu không phải vì bận tâm chuyện Thiên Lạc, các ngươi nghĩ Phá Mộ Lệnh còn ở đây hay không? ta có thể dễ dàng đi vào Cốc Tử mộ khám phá ra bí đạo các ngươi, bằng ta chi lực có thể lấy được thứ ta muốn”

Hàn Thiên Lạc nghe được nhẹ cắn môi, trong lòng hảo cảm với Thiên Trạch lại tăng lên, y từ đầu cũng không che dấu mình vào mộ là lấy tài bảo, nếu không phải bận tâm chuyện của mình đúng như lời y nói đã thẳng xuống dưới Kỳ Lân điện rồi.

“A a a!!”

Chính lúc này, giữa lúc đám người bị Thiên Trạch chấn nhiếp, hai tiếng hét to vang lên.

Hiển Nguyệt Trì dưới, Độc Cô Mạc cùng Lạc Thời Thu cánh tay Kỳ Lân không ngừng bốc lên nhiệt lượng càng cao, các hình xăm màu đen cũng dần chuyển sang màu vàng, dưới nhiệt khí nóng bức chí cương chí dương không ngừng truyền lại ở đầu cánh tay, khiến cho cả ba người khó mà thừa nhận được đau đớn, chỉ có thể thông qua tiếng hét mà phát tiết.

Động tĩnh của cả hai nhất thời làm cho đám người chú ý.

“Ầm!! Ầm!!Ầm!!”

Khí thế một lên cao, dường như đã không kìm chế được, Lạc Thời Thu cùng Độc Cô Mạc đồng loạt đem khí tức phát tiết ra ngoài.Khiến cho nước trong hồ thành từng cột bắn lên.

“ Thành!!” Độc Cô Mạc, Lạc Thời Thu thầm hô một tiếng, ánh mắt không tự chủ dời về cánh tay Kỳ Lân vị trí.

Vàng kim hình xăm Kỳ Lân, cánh tay cứng như sắt thép cùng với đó lực lượng khổng lồ trong người hiện ra. Thực lực so với trước còn đề thăng lên một mảng lớn để cho cả hai biết được, Kỳ Lân Ty tầng tám đã thành công đột phá.

“ Rốt cuộc thành” Độc Cô Mạc mừng như điên nói.

Hắn vốn một thân trọng thương, miễn cưỡng bất kể thương tích cướp đến Hiển Nguyệt Trì, nương nhờ kỳ dược mà tẩm bổ thân thể chửa lành nội thương, còn thuận lợi đả thông Kỳ Lân Ty tám tầng.

Đây đối với Độc Cô Mạc mà nói là chuyện không thể gì vui hơn, bởi Kỳ Lân Ti đại thành để hắn lòng tự tin trở về.

“ Oanh!”

Cùng một lúc, Lạc Thời Thu cùng Độc Cô Mạc đưa mắt nhìn nhau, sau đó huy cánh tay Kỳ Lân đánh đến.

Hai Kỳ Lân Ti va chạm, khổng lồ kình khí từ cả hai bạo phát, đem cả nước Hiển Nguyệt Trí hất tung, khí kình mạnh mẽ làm rung chấn toàn bộ không gian nơi này.

“ Hừ!” Thiên Trạch hừ lạnh một tiếng.

Trong phút chốc, trên tay Thiên Trạch ngưng tụ một thanh đại kiếm, hắc khí bốc lên.

Đại kiếm vừa ngưng hiện, thân hình Thiên Trạch tiêu thất.

“ Xoẹt!”

Một đường kiếm quang hiện lên rồi tiêu thất.

Liền sau đó trong tán loạn nước hồ, máu tươi đỏ thẫm hiện ra.

Một cánh tay vàng kim rơi xuống.

“ Ahhh!” Độc Cô Mạc ngây ngẩn trong giây lát, sau đó một cơn đau xót xông lên đại não, đau đớn vô cùng để hắn không cách nào nhịn được mà thét lên.

Kỳ Lân Ti của hắn vừa thành đã bị người khác đoạn.

“ Đi thôi!” Thiên Lạc cướp Kỳ Lân ti, dịch thân đến chổ của Hàn Thiên Lạc cùng Lâm Thủy Dao, một tay ôm Lâm Thủy Dao khinh thân mà đi.

Hàn Thiên Lạc bị kéo tỉnh, vội nhanh đi theo.

“ Thần Sai! Không được để hắn chạy” Mộ Dung Diệp đồng tử co rút lên, hốt hoảng ra lệnh cho Mộc Tuyết Ly.

Mộc Tuyết Ly hồi thần, nhanh cướp người đuổi theo.

“ Ai! ngươi cũng quá xui xẻo đi! may không phải là ta” Lạc Thời Thu nhìn Độc Cô Mạc ngã xuống hồ nước máu tươi lênh lán đổ ra, cũng bị dọa sợ.

Kỳ Lân Ti đại thành đao kiếm khó thương vậy mà bị Thiên Trạch một kiếm chặt, hơn nữa ai cũng không nghĩ đến hắn lại ra tay quyết đoán như vậy. Trong lúc cả hai giằng co chế tạo hỗn loạn lại chớp lấy thời cơ, chặt đi Kỳ Lân Ti của Mộ Vương Thành.

“ Mau truy đuổi! tuyệt không cho hắn lấy được Phá Mộ Lệnh” Mộ Dung Diệp lúc này đã không còn bình tĩnh như trước, tung người đuổi theo.

Sở Vân Khê lập tức đuổi theo.

“ Xuy xuy xuy!”

Mộc Tuyết Ly truy theo phía sau, trong mắt liền thấy ánh kiếm xé gió lướt đến, lập tức nâng kiếm huy thủ.

“ Đang! Đang! Đang! Đang!!”

Dộn dập kim thiết va chạm, Mộc Tuyết Ly trường kiếm đánh gạt đi những thanh kiếm bắn đến, kiếm khí phun trào nhưng nhất thời không thể tiến lên bị hàng loạt các thanh đại kiếm cản lại.

Đợi nàng đem các đại kiếm gạt trừ thì thân ảnh ba người kia đã khuất bóng, chỉ còn lại từng thanh kiếm như thật ở xung quanh.

Mộc Tuyết Ly thầm hận, tung người cướp theo.

Thiên Trạch một đường cùng nhị nữ thẳng xuống tầng sáu, rồi đi xuống tầng bảy, trên đường có tinh anh Mộ Vương thành canh giữ liền bị mạt sát thẳng tay.

Về phần vì sao không đi qua bí đạo, đó là Mộ Dung Diệp lo sợ Thiên Trạch mang người thoát ra bí đạo, hoặc là có người bên ngoài thông qua bí đạo thẳng xuống, để cho an toàn hắn đành tạm thời phong bế cơ quan, lưu lại Thiên Trạch trong Cốc Tử mộ.

Thẳng xuống tầng bảy, cả ba di chuyển qua một gian đại điện rộng lớn, bên trong treo đầy xác người đúc bằng kim loại, còn dưới mặt đất rất nhiều vòng tròn kim loại lỗ.

Đại điện được chiếu sáng bởi các các cây đuốc được cầm bởi các bộ xương khô kim loại, chúng bố trí đối xứng và phân bố đều ở hai bên đại điện,

“ Còn đường khác không? Ở đây kinh khủng quá” Lâm Thủy Dao nhìn thấy nơi này bày trí liền sợ hãi.

Thiên Trạch quan sát, nói : “ chỉ cần có người đi vào Can Thi trận này, trận pháp lập tức khởi động. Đến lúc đó cái đám xác khô này sẽ rụng xuống. Nhất là trên xác chết đều tẩm lấy Hủ Thi Độc, người sống chạm vào tất chết”

Lâm Thủy Dao càng nghe càng sợ: “ Ta ghét nhất mấy cái thứ vừa bẩn vừa hôi thế này. Chàng mau nghĩ biện pháp”

Thiên Trạch nhẹ gật đầu, đi đến trước thúc dục luyện khí kiếm.

“ Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!”

Mười thanh đại kiếm như lưu tinh cắt qua những xác treo trên trần, đem sợi ti mảnh bền chắt như thép đoạn, từng cái thi thể rơi xuống bên dưới.

“ Phập! Phập!

Thi thể vừa rơi xuống, mặt quỷ bánh xe ở trung tâm miệng lổ phóng lên các chông kiếm, xỏ xuyên qua các xác chết.

Lâm Thủy Dao nhìn thấy màn này sợ đến không dám mở mắt.

Thiên Trạch lại khống kiếm mở một đường dài thẳng vào hậu điện.

“ Ah!” Hàn Thiên Lạc nhẹ thốt lên, mặt hiện lên hồng vân khi bàn tay Thiên Trạch luồn vào eo nàng, nhất thời bối rối không phản ứng kịp, để rồi bị hắn kéo vòng lòng khinh thân mà lên trước.

Thiên Trạch trái ôm Thủy Dao phải ôm Thiên Lạc đạp không mà đi.

“ Thiên Trạch, ngươi nói xem Thiên Lạc tỷ tỷ đẹp hay là ta đẹp” Lâm Thủy Dao lúc này nữ nhi tâm lại quấy phá.

Hàn Thiên Lạc thẹn thùng không dám nhìn, làm bộ như không nghe nhưng lại lưu ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK