Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một bên khác, đại tướng quân phủ nơi.

Cơ Vô Dạ một tay nắm lấy thanh đồng chung rượu siết chặt : “ Hay cho tên Lưu Ý, lại dám giở trò dưới mắt ta, một mình nuốt gọn bảo tàng uổng công ta đề bạt hắn”

Một bên nghe xong Phỉ Thúy Hổ đưa ra suy đoán, Cơ Vô Dạ cũng không nghĩ đến được nhiều năm nay, bảo tàng mình tìm kiếm lại rơi vào tay thuộc hạ mà mình đào tạo.

Phỉ Thúy Hổ nói : “ Tướng quân chớ nóng vội, đây chỉ là tại hạ suy đoán thôi. Có điều dù đã cách nhiều năm chuyện này lại bại lộ, có thể thấy Lưu Ý tuy chết nhưng tìm được bảo tàng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.”

Cơ Vô Dạ nghe xong liền nói : “ Người đã chết rồi, thì tìm thế nào?”

Phỉ Thúy Hổ chậm rãi lên tiếng :“ Tướng quân là quý nhân hay quên, kẻ đó mới chính là mấu chốt của bảo tàng. Năm xưa Lưu Ý kháng lệnh của Hữu Tư Mã Lý Khai, cấu kết với Đoạn Phát Tam Lang lừa chúng mang bảo tàng về, tên đạo tặc này may mắn thoát chết đã mai danh ẩn tích chờ thời cơ tìm kiếm món bảo tàng mà Lưu Ý đã một mình nuốt mất, mà hắn ở ngay bên cạnh tướng quân”

Cơ Vô Dạ nghe được hai bên râu mép nhích lên, nhịn không được nói : “ Lảo Hổ nói đi là kẻ nào”

Phỉ Thúy Hổ cười nói: "Ngột Tựu chính là Đoạn Phát Tam Lang một trong, cái kia duy nhất sống sót. "

"Đáng giận!" Cơ Vô Dạ đột nhiên cảm giác có loại bị chơi xỏ cảm giác, hai tên thuộc hạ dưới trướng mình lại ẩn núp nhiều năm như vậy giấu diếm hắn lại không một chút biết, quát lớn: "Người tới, đi đem Ngột Tựu cho ta tìm đến!"

"Hồi bẩm tướng quân, Ngột Tựu đã biến mất nhiều ngày, chắc hẳn sớm đã gặp bất trắc." một thân ảnh hắc y xuất hiện hành lễ nói.

"Cái gì!" Cơ Vô Dạ khí đến trực tiếp đứng lên, phẫn nộ không thôi.

Phỉ Thúy Hổ nghe được chậm rãi nói: "Năm đó nhân lúc Việt vương bất cẩn. Vội vả đem quốc trượng tiếp vào đô thành tránh họa hoạn, bảo tàng vẫn cất giấu trong mật thất. Sau đó bí mật cho người chuyển dời về thành để cho Lưu Ý phát hiện.”

“Lưu Ýcấu kết với Đoạn Phát Tam Lang lẻn vào cướp đi bảo tàng. Đồng thời, đối với thân hãm Bách Việt phản quân vây khốn phải Tả Tư Mã Lý Khai, gặp chết không cứu.”

“Cuối cùng, toàn quân bị diệt, Lý Khai chết thảm. Mà Lưu Ý lại là qua sông đoạn cầu, đem Đoạn Phát Tam Lang bắn giết, bảo tàng về hắn. Việt vương khi biết tin lộng giả thành thật, mấy năm nay mặc ngoài phái thương nhân thông thương. Nhưng thực chất vẫn đang tìm kiếm lại bảo tàng.”

“Tướng quân, bây giờ, Lưu Ý chết, Ngột Tựu chết, như vậy biết bảo tàng chỗ người, không tồn tại. Mà duy nhất một cái trọng yếu mấu chốt người Lý Khai, hắn còn sống, đồng thời khả năng hắn giết chết Lưu Ý.”

“Lý Khai giết chết Lưu Ý trước đó, có thể hay không tra hỏi bảo tàng chỗ ? Còn có Ngột Tựu cùng Lý Khai có phải hay không cũng có liên quan hệ?”

Cơ Vô Dạ trầm ngâm nói: " Lý Khai có lẽ xác thực có thể giúp ta nhóm tìm tới Hỏa Vũ sơn trang bảo tàng"

"Vốn Lý Khai bị Độc Hạt Môn bắt đi, nhưng là tối nay Độc Hạt Môn bị Lưu Sa nhúng tay khả năng người đã bị bắt đi” Phỉ Thúy Hổ lần nữa lên tiếng.

“Ầm” Chiếc bàn lập tức bị một tay Cơ Vô Dạ đập lên vở nát, hiện giờ hắn chính là ngút trời giận giữ đây, liên tục những tin bất lợi ập đến để hắn không kìm được lửa giận.

Hai tên thuộc hạ dưới mí mắt hắn lừa gạt cũng thôi đi, chỉ cần tìm ra được bảo tàng là được. Nhưng mà hai người chết, người duy nhất còn biết vốn ở trong tay thế lực của hắn bắt về.

Lại bị Lưu Sa bắt đi, thử hỏi hắn không tức mới lạ, hơn nữa hắn biết Thất Tuyệt Đường phía sau rất có thể chính là người của Việt vương Đế Thiên An cài vào.

“ Ba!!”

Mặc Nha sau khi mở ra cơ quan giải thoát cho người ở lao ngục trong, một đường trở về chủ tử mình như quỷ mị xuất hiện trước mặt Cơ Vô Dạ, Phỉ Thúy Hổ một chân khụy xuống một tay chạm đất, bẩm báo :“ Tướng quân đại lao đã bị phá”

“ Tốt” Cơ Vô Dạ nghe được tâm tình bực bội cũng như thủy triều rút đi.

Lại nghĩ đến viễn cảnh khống chế Thiên Trạch đạt thứ mình muốn, không khỏi cất lên một tràng cười sảng khoái :“ ha ha ha ha ha”

Bạch Diệc Phi đứng bên cửa sổ ngắm nhìn quang cảnh bên dưới, xoay người đi ra điện các, cất lời : “ Quà ra mắt xem ra đã chuẩn bị xong rồi. Đến lúc đó các ngươi sẻ dùng tư thái nào cầu xin ta tha mạng”

Như ảo ảnh dời hình, từng tiếng nặng nề giày kim loại cùng nền nhà va chạm, gần mười mấy trượng cự ly nhanh được hắn rút ngắn, đi đến bên lan can bên ngoài ngắm nhìn phong cảnh toàn thành.

Cơ Vô Dạ một bên môi nhích lên, nắm chặt lấy chung rượu, phóng mắt theo hướng của Bạch Diệc Phi liền thấy một mảnh tinh hồng, cười nói : “ Nỗi thù hận kìm nén hơn chục năm, quả nhiên chẳng làm chúng ta thất vọng”

Bạch Diệc Phi đứng bên ngoài lầu các nhìn về bên dưới trong đêm là ánh lửa bùng cháy mà địa điểm chính là gần tòa lao ngục mà Mặc Nha thả ra, trên bầu trời là khói đen lượn lờ tay nâng lên chung rượu lắc nhẹ, môi nhích lên độ cong nói : “ Kể từ hôm nay nổi khiếp sợ sẽ thống trị tòa thành này”

Thả ra Thiên Trạch là một nước cờ lớn, để cho Cơ Vô Dạ có thể lấy được thứ cao hơn, khi mà trên người Thiên Trạch bị Bạch Diệc Phi khống chế lấy.

Cơ Vô Dạ đám người nhìn phía trước trời đã hửng sáng một phương lửa cháy, môi nhích lên độ cong, nếu mọi chuyện đi đúng theo kế hoạch đề ra, thế lực của bọn họ tăng thêm một bước nữa.

Phỉ Thúy Hổ lần nữa mở lời : “ lần này Lưu Sa nhúng tay diệt trừ đi Độc Hạt Môn, Thất Tuyệt Bang thế lực lần nữa được mở rộng lên”

Cơ Vô Dạ mày nhíu lại, mới đầu hắn đối với cổ thế lực nhỏ bé này không để tâm lắm, nhưng theo thời gian nó một hơi diệt 21 cổ thế lực bang phái chiếm cứ địa bàn gom thành một cổ thế lực tạp nham lớn.

Cũng đáng cho hắn để mắt, nếu thu phục được khi đó thế lực hắn lại có thêm trợ giúp, nhưng nguồn tin thu được Thất Tuyệt Bang và Lưu Sa cũng có qua lại với nhau.

“ Trong thời gian ngắn như vậy thu phục các thế lực lớn nhỏ, lại mượn tay Lưu Sa không đắc tội tướng quân, tên bang chủ này thật thú vị” Bạch Diệc Phi lên tiếng.

Cơ Vô Dạ tay nắm lấy chung rượu, nói : “ tên ma lanh”

Phỉ Thúy Hổ cười nói : “ hắn là một tên thương gia, đem cống phẩm cống nạp cho tướng quân, lại cho người hợp tác với tứ công tử, quan hệ với cửu công tử, chiếm địa bàn lại không đắc tội tướng quân.”

Cơ Vô Dạ liền nói : “ Nào có chuyện dễ như vậy”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK