Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngụy quốc có một hồ gọi Hoàng Hà.

Trùng với tên của một con sông lớn của trung nguyên chảy qua Ngụy quốc, vào mùa mưa nước hồ từ sông lớn Hoàng Hà chảy vào có thể mở rộng lên đến tám trăm dặm.

Là hồ nước lớn nhất của Ngụy quốc cũng là nơi nổi danh ở trung nguyên.

Một phần vì cảnh sắc đẹp, một phần hồ nước có chứa huyền cơ khác.

Người bình thường rất khó có thể đi vào trung tâm, bởi hồ có một tòa mê trận khổng lồ bao phủ hoặc còn cả sát cơ bên trong. Cho dù có là giang hồ thân thủ bất phàm cũng có khi táng mạng ở trong.

Lại thêm quanh năm hồ nước có sương mù bao phủ, những kẻ đi vào không có người đi ra, dần dần có nhiều đồn thổi dân gian nổi lên, có người nói trong hồ trong có giao long cư trú, cũng có người nói có tiên nhân, có người cho rằng là ma quỷ....

Nhưng một số người lại biết trong hồ nước trung tâm kia có người, mà là lợi hại người.

“ Xoạt!”

Một cây cự kiếm ở thiên không hướng sương mù phá không mà đến.

Cự kiếm thẳng vào lớp sương mù bên trong, vạch phá đi mê trận thẳng đến được một tòa đảo lớn, khi vào đảo này cảnh sắc lại khác có thể thấy được ánh mặt trời chiếu xuống, hoàn toàn không giống như bên ngoài sương mù che phủ.

Từ trên nhìn xuống tựa như một tòa đảo hoang vắng, nhưng thực tế là không phải, ẩn nấp trong những chổ kín kẻ lại có các tòa kiến trúc do con người tạo ra.

Cự kiếm màu vàng trên không tựa như biết chính xác phương hướng cần đến, một đường vào sâu bên trong rừng rậm, tốc độ thả chậm trước một cái hang núi lớn.

Từ trên nhìn xuống rất khó mà phát hiện ra được cửa hang, giống như là thiên nhiên làm ra vậy, còn làm tinh vi che giấu.

Hang động này bên trong, có động thiên khác, bên trong có thác nước chảy xuống, có cổ thụ cao lớn, còn có một con đường nhỏ dẫn đến một cái sơn cốc.

Sơn cốc loại hương thơm xanh biếc, tựa như là cái thật là lớn vườn hoa, trong đó còn tô điểm cái này một mảnh bình đài lầu các.

Lại có ai có thể nghĩ đến, tại hoang đảo trong vách núi, vậy mà cất giấu dạng này một mảnh đào nguyên bí cảnh.

Tại một gian trong lầu các, có một cái lão nhân.

Lão nhân kia mọc ra tròn trịa mặt, đỉnh đầu đã nửa trọc, mang trên mặt ôn hòa dáng tươi cười, nếu không phải mặc trên người cực tốt y phục, người khác tất nhiên sẽ cho là hắn là một cái thợ tỉa hoa.

Y lúc này gương mặt trầm lại, giương mắt nhìn về trời cao, trong mắt y đã thấy được một vệt kim quang phóng đến, trong ngắn ngủi dừng lại rồi đáp xuống dưới.

Mười cái người một nam chín nữ.

Nữ là Hồng Hài Tử cùng Thượng Quan Tuyết Nhi và thoát ly ra giày đỏ tổ chức Âu Dương Tình.

Còn nam chính là Thiên Trạch, hắn dùng bốn tiếng phi hành trên không, Thiên Trạch tra lùng ký ức của Công Tôn Lan xong đã biết nơi của Tiếu lão đầu, không có trở ngại mà đến nơi này.

“ Ngươi hôm nay dẫn đến cho ta một cái thú vị người” lão đầu cười nói, hắn có cho mình tình báo, ngoại hình của Đạo Thánh hắn cũng đã nghe qua, cho nên khi thấy y liền nhận ra ngay.

Thiên Trạch chậm nói : “ chỉ là sự thú vị này với ngươi không giữ được bao lâu”

“Nga!” lão đầu thốt lên, cười tủm tỉm : “ ngươi đến nơi này là muốn đánh cướp ư?”

Thiên Trạch nói : “ không sai!”

“ Cô ta không nói cho ngươi về chúng ta ư?” lão đầu nói.

Công Tôn Đại Nương nói : “ đã nói qua, nhưng y rất hung hăn”

“Hung hăn thế nào?” lão đầu hỏi

Công Tôn Đại Nương đáp : “ y thu nhận Hồng Hài Tử chúng ta còn muốn đánh cướp cả đảo chủ”

Lão đầu này chính là đảo chủ cũng là Hồng Hài Tử đứng sau ‘người tàng hình’ tổ chức, Tiếu lão đầu Ngô Minh.

Tiểu Lão Đầu tự tay nuôi dưỡng một nhóm có thể chấn kinh võ lâm cao thủ. Lợi dụng những người này, thiết kế rất nhiều cướp án, đến thu hoạch được đại lượng tài phú.

Tiểu Lão Đầu bồi dưỡng bọn hắn, truyền thụ cho bọn hắn thần công tuyệt học.

Người tàng hình phần lớn thời gian là ở tại Hoàng Hà hồ trên đảo nhỏ, có đôi khi nhận Tiểu Lão Đầu chỉ thị, cũng sẽ rời đi chấp hành các nhiệm vụ lớn.

Hồng Hài Tử cũng chỉ là một cái thế lực ở trong ‘ người tàng hình’.

“ Quả thật là hung hăn” Ngô Minh nghe xong không có phát giận từ tốn nói.

Thiên Trạch nói : “ có hung hăn hay không thử một chút liền rõ, thế nào?”

“ Cũng được”tiểu lão đầu Ngô minh cười tủm tỉm nói: “Ta muốn kiến thức một chút Đạo Thánh song tuyệt là thế nào?”

Thiên Trạch hờ hững nói cho Hồng Hài Tử người : “ Các ngươi dời xa một chút, kẻo chết bởi tai vạ cũng đừng trách ta”

Chín nữ ăn ý lập tức khinh thân rời đi mấy chục trượng xa, bọn họ biết sắp đến chính là đỉnh cao chi chiến, ở gần chính là bị tai bay vạ gió.

“ Vù vù!”

Đột nhiên, gió mạnh thổi qua,

Trong thiên địa một luồng sát khí khổng lồ ngưng hiện.

“ Luồng sát khí này!!” Chín cái nữ nhân cùng người trên đảo cảm nhận được luồng sát khí khổng lồ ai nấy đều biến sắc.

Sát khí là một loại sát niệm hình thành khí thế, sát khí bao nhiêu cùng bản thân thực lực mạnh yếu, cùng với giết người nhiều ít có quan hệ rất lớn, thực lực càng mạnh thả ra tới sát khí lại càng mạnh, giết qua càng nhiều người thì thả ra tới sát khí lại càng nồng đậm.

Mà Thiên Trạch giết qua người còn ít? Nhất là tại thế giới trước kẻ bị hắn giết đều mạnh gấp trăm ngàn con người, từ khi đặt chân đến thế giới này hắn còn chưa dùng hết thảy sức lực, bởi chưa có kẻ nào để hắn đáng thả ra hết thảy lực lượng cả.

Bây giờ Thiên Trạch thả ra sát niệm của mình, sát khí như cũ thập phần kinh khủng.

Thiên phát sát khí, vật đổi sao dời.

Địa phát sát khí, long xà khởi lục!

Vậy Thiên Trạch sát khí, hủy thiên diệt địa, trong chốc lát sát khí bao trùm thiên địa ảnh hưởng toàn bộ đảo trên, khiến cho các loài động vật cùng người sống kinh sợ.

“ Là lão phu xem thường Đạo Thánh rồi!”

Cảm nhận được sát khí kia để Ngô Minh cảm nhận được nguy hiểm áp bách, đây là chuyện từ khi hắn đại thành võ công tới nay, chưa bao giờ từng có trí mạng nguy cơ, cho nên đối với Đạo Thánh hắn cũng thu hồi lại thái độ khinh thị.

“ Trời ơi!”

“ Kiếm khí này!”

Bầu trời đã là hoàng hôn, mấy ngàn ánh kiếm hiện ra trên bầu trời, khí tức cường liệt tản ra ngoài, tựa như ánh mặt trời chiếu sáng, võ giả trên đảo cảm nhận được ai nấy cũng kinh hô.

Không ít kẻ khinh thân mà lên đuổi đến phương hướng tiểu lão đầu, muốn xem thử cái kẻ ngự kiếm mà vào kia cùng tiểu lão đầu chi chiến. Từ khí thế mà bọn họ cảm nhận được để bọn họ biết rõ người kia cường đại vượt qua bọn họ lực lượng, có lẽ trên đảo này chỉ có mỗi Ngô Minh là đối thủ.

Một trấn chiến như vậy lẽ nào không đáng để quan sát ư?

“ Kiếm Khí, Diệt Thương Thiên”

Theo một tiếng quát Thiên Trạch khống kiếm đánh xuống.

Tiểu lão đầu Ngô Minh chứng kiến đối phương công kích, sau đó năm ngón tay nắm chặt, đối với mưa kiếm trút xuống chỉ sở ra một quyền.

Một quyền này hết sức bình thường, chỉ tựa như người bình thường đánh ra vậy. Tuy nhiên uy lực lại không chút nào bình thường.

Giây phút Ngô Minh xuất quyền, cái khô khốc nhỏ gầy vẻ mặt hiền lành chi ý lão nhân đã không còn, thay vào đó là một vị phạt thiên mà đến hoang cổ ma thần.

Quyền như lò lớn, ma diệt hết thảy! Người như chiến thần, hạo chiến bát phương!

“ Ầm! Ầm! Ầm”

Như sấm vang dội tiếng nổ, quyền cùng kiếm va chạm.

Quyền ảnh to lớn, quyền kình bá đạo cùng với Luyện Khí Chi Kiếm không ngừng ma sát trong không trung.

Trong lúc nhất thời núi sông vì này động dung, thiên địa vì này biến sắc.

“ Đi mau!” Công Tôn Lan hốt hoảng hô một tiếng, khinh thân nhảy đi.

Tám cái nữ tử lập tức khinh thân né đi kình lực lan tỏa đến.

Lấy Thiên Trạch cùng Ngô Minh hai bên giao chiến trung tâm, vô luận là cỏ cây kiến trúc, toàn bộ đều hóa thành hư ảo, trực tiếp biến thành một mảnh không có một ngọn cỏ, không còn mảnh giáp tuyệt địa.

Đại chiến vẫn chưa có dừng lại, trăm ngàn ánh kiếm không ngừng cùng cự quyền tương giao, khí kình mỗi lúc một lớn lên.

Cuối cùng một cơn sấm nổ thật lớn như cuồng phong bảo vũ quét ra bát phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK