Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy cái tỷ muội cũng không nở chọc Thất nương.

“ Ta cũng bị chàng ấy khi dễ đây” Âu Dương Tình u oán nhìn, đem tay lên cổ quàng hắn rồi hỏi : “ chàng trêu đùa Thất muội của thiếp có vui không? “

Thiên Trạch nói : “ nàng không nên dẫn lửa thiêu thân, một khi khơi lên dục hỏa của ta một người như nàng không dập được. Lẽ nào nàng không rõ ư? riêng về phương diện kia ta không chỉ ăn luôn Thất muội của nàng cũng như toàn bộ Hồng Hài Tử”

Thất nương nghe mà nhẹ mắng : “ đồ bại hoại”

“ Không biết xấu hổ” mấy cái nữ nhân khác thầm mắng một câu.

Thượng Quan Phi Yến ánh mắt sáng lên, nàng cầu còn không được đây, đôi mắt không ngừng lóe lên quang mang, trong đầu nảy sinh chủ ý.

Gả ăn mày bày ra một bộ sợ sệt : “ tại hạ.... tại hạ.... đối với Đạo Thánh ngưỡng.... mộ.... nhưng mà.... nhưng mà là nam nhân.... ngài nếu ưa thích.... ưa thích....”

Thất nương kiếm được cơ hội phản đòn : “ ngài lẽ nào cũng yêu thích nam nhân”

“ Không nghĩ đến ngài còn có yêu thích đó” Ngủ nương, lục nương chen vào.

Gã ăn mày tỏ ra sợ hãi, giật cả mình.

“ Ở đây trừ ta ra còn ai là nam nhân!” Thiên Trạch hướng gả ăn mày nói, không là nữ ăn mày mới phải : “ nàng nói có đúng không?”

Nữ ăn mày thu hồi lại sợ sệt, ánh mắt ánh lên tinh quang, không còn giọng nam mà là
như tiếng hoàng oanh nghe rất lọt tai : “ Đạo Thánh quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ là ta thật không rõ ngài làm thế nào nhìn ra được”

“ Này là bí mật, giống như y phục trên người các nàng vậy, từng bước cởi xuống mới tăng thêm tính hấp dẫn” Thiên Trạch nói.

Nữ ăn mày phì cười, rồi nói : “ Đạo Thánh đúng là khiến ta bất ngờ, nhưng có điều lời của ngài cũng sai rồi”

“ Sai ư?” Thiên Trạch hứng thú hỏi

Nữ ăn mày đáp : “ trong nơi này không chỉ có một mình Đạo Thánh là nam nhân”

“Nàng muốn nói đến một vị khách ngu đần của nàng ư?” Thiên Trạch nói

Nữ ăn mày cười rộ lên : “ cách dùng từ của ngài đúng là chính xác”

“ Cái thằng ngu này ưa thích nhúng mủi vào chuyện kẻ khác, hẳn là bị nàng chơi đùa xoay quanh rồi.” Thiên Trạch nói

Nữ ăn mày cười đáp : “Y uống gió cả một ngày trời chắc bây giờ no đủ rồi.”

Trên ngọn cây ngoài cửa sổ có tiếng người thở dài đáp vọng vào : “Quả là tại hạ uống gió no quá rồi”

Tiếng nói chưa dứt, Lục Tiểu Phụng đã theo cơn gió vọt vào, hắn cảm thấy mình ẩn ở bên ngoài uống gió là một điều rất ngu xuẩn.

Thượng Quan Phi Yên, Tiết Băng nhìn thấy Lục Tiểu Phụng thì bất ngờ.

Thất nương thiếu nữ vỗ tay cười : “Tiểu muội biết chàng là ai rồi. Chàng là Ngu như trứng với bốn hàng lông mày tên gọi Lục Tiểu Phụng.”

Uống gió cả một ngày là một chuyện khó chịu phi thường. Nhưng đói đến lả người cũng không khó chịu bằng bị người ta kêu là ngu như quả trứng.

Nhưng Lục Tiểu Phụng lại cười đáp : “Tại hạ biết nhiều người kêu mình bằng ngu như trứng, nhưng cũng có lắm người lại thích ban cho tại hạ cái ngoại hiệu khác.”

Thất nương không nhịn được hỏi : “Người ta kêu bằng gì ?”

Lục Tiểu Phụng đáp : “gà trống lớn”

Thất nương mặt đỏ lên, hiển nhiên hiểu được hàm ý của hắn, trước đây Tứ tỷ nói nàng gà mái gẹ, gà trống cùng gà mái thường làm gì đây?

Âu Dương Tình đột nhiên xen vào : “Thực ra y còn cái tên nữa hay hơn.”

Thất nương hỏi ngay : “Tên gì ?”

Âu Dương Tình đáp : “Lục ba trứng.”

Thất nương hỏi : “Lục ba trứng ư ? Thế nghĩa là làm sao ?”

Âu Dương Tình thủng thẳng đáp : “Ý nghĩa giản dị lắm. Vì chẳng những y là quả trứng ngu mà còn là quả trứng nghèo, quả trứng hỗn đãn. Có phải là ba trứng không ?

Thất nương lại lăn ra mà cười, vừa cười vừa nói : “Tên này thật là hay ! Vậy mà tiểu muội chưa từng được nghe qua.”

“ Lục ba trứng! hì hì! Cái ngoại hiệu này thật là hay” Thượng Quan Tuyết Nhi thêm một đao vào Lục Tiểu Phụng : “ tiểu chất tử cái ngoại hiệu lục ba trứng này rất hợp đó”

Nhị nương cũng tủm tỉm cười nói : “Bây giờ các ngươi đều bụng đói meo sao không đem ba quả trứng đó luộc ăn.”

Âu Dương Tình đáp : “Nhưng ba quả trứng này không phải trứng tươi, ung thúi hết rồi.”

Tam nương thở dài nói : “Bây giờ ta chỉ băn khoăn một điều.”

Âu Dương Tình hỏi : “điều gì ?”

Tam nương đáp : “Ta chỉ sợ y không phải trứng vịt mà là trứng gà.”

Âu Dương Tình gật đầu nghiêm nghị nói : “Vấn đề này quả là nghiêm trọng, y là trứng gà thì nhất định do gà mái đẻ ra và hắn sẽ biến thành con của gà mái.”

Thất nương mặt càng đỏ thêm, nhưng thị vẫn không nín cười được và không ngồi ngay lên được nữa.

Lục Tiểu Phụng không cười, nhưng chàng nhận rõ hai điều : Một là đắc tội với nữ nhân là không được, nhất là với hạng đàn bà như Âu Dương Tình. Hai là nam nhân chỉ có một người mà muốn đấu khẩu với chín mụ đàn bà thì không khác gì thư sinh coi thấy chín thanh đao vung lên trước mặt. Chẳng thà mua một tấm đậu hũ để đập đầu mà chết còn hay hơn.

Bây giờ chàng đã lầm lỗi một điều, không muốn lầm lỗi đến điều thứ hai.

Tiết Băng thấy người thương bị tỷ muội khi dễ, muốn binh vực nhưng nghĩ lại mình chịu ấm ức liền ném qua một bên.

“ Tình lang ngu ngốc của nàng bị trêu đùa thế kia không trợ giúp à!” Thiên Trạch hướng một bên đang giận dỗi Tiết Băng nói.

Tiết Băng hừ lạnh một tiếng.

“ Tiết Băng! Ta thật xin lỗi!” Lục Tiểu Phụng hướng Tiết Băng áy náy nói.

Tiết Băng hừ một tiếng, phụng phịu quay đầu.

Thiên Trạch hướng nữ ăn mày nói : “ nàng chiêu mộ tỷ muội đúng là lợi hại, nếu không có ta nhúng tay vào chỉ sợ tên ngu đần này đã làm thay việc cho Phi Yến cô nương rồi, có điều tỷ muội mới đầu óc lại không được thông minh cho lắm, lẽ nào thêu châm nhiều quá nên mắt mờ, ai đời lại cam tâm tình nguyện để cho người ta đưa cho nam nhân khác sài, còn là một cái lão già, chậc chậc, à mà không nhắc đến già thì bát muội của nàng cũng có yêu thích khá dị, yêu thích một cái lão già luyện đồng tử công gần 70 năm, chậc chậc”

Thượng Quan Tuyết Nhi tỏ vẻ giật mình : “ tỷ tỷ, tỷ có yêu thích này ư?”

Thượng Quan Phi Yến nghe hắn vạch trần, còn cái muội muội chết bầm này hỏi, mặt đỏ lên : “ ta chỉ ưa thích hắn châu báu”

“ Ngươi câm miệng” Tiết Băng thẹn quá thành giận mắng.

Âu Dương Tình cười khúc khích : “ chàng thật biết cách nói chuyện đấy”

Lục Tiểu Phụng thở dài một hơi ngán ngẩm.

“ Lục ngu đần đến đây không biết là đòi nợ, hay là bắt trộm, hoặc là tìm nữ nhân mình đưa cho huynh đệ ngủ về” Thiên Trạch lại sát vào vết thương của nam nhân kia

Lục Tiểu Phụng đối với nam nhân kia châm chọc dù không thích song cũng không tỏ vẻ ngoài, sờ mép râu nói : “ tại hạ tính ra còn cảm tạ Đạo Thánh, trước là để tại hạ phát giác ra Phi Yến cô nương cạm bẫy. Sau là cảm tạ Đạo Thánh cứu lấy Tiết Băng”

Thiên Trạch uống ngụm rượu không chút để ý : “ ngươi bám theo đến đây chỉ để nói mấy lời nhảm như thế ư?”

Lục Tiểu Phụng nói : “ chẳng giấu gì, tại hạ đến đây là muốn gặp Công Tôn Đại Nương”

“ Hắn đuổi theo nàng một ngày trời, thành ý như vậy nàng còn không chịu gặp tình lang của bát muội cửu muội nàng ư?” Thiên Trạch hướng nữ ăn mày nói : “ hay là thấy hắn ngu quá, chơi đùa một chút”

Nữ ăn mày à không là Công Tôn Đại Nương cười rộ lên, rồi nói : “ Đạo Thánh như thế nào biết được ta”

“Ngàn vạn lần đừng đem trí tuệ của ta sánh cùng hạng ngu đần, trong mắt ta nàng thủ đoạn chỉ là trò trẻ con mà thôi. Chẳng qua là ta muốn chơi đùa một chút với nàng mà thôi” Thiên Trạch nhàn nhạt nói.

Lục Tiểu Phụng đưa mắt nhìn gã ăn mày hắn truy theo một ngày lại là người mình muốn gặp, bị trêu đùa hí lộng lại nghe Thiên Trạch châm chọc nhất thời cũng sinh giận, bất quá hắn công phu bề ngoài vẫn tốt.

“ Tên ngu đần này đến bây giờ còn không biết mình bị ai tính toán. Xem ở chúng ta hợp tác phương diện sắp tới trên, ta khuyên nàng một câu, đem cửu muội mới kết nạp trừ bỏ đi, bằng không lại bị hại chết lúc nào không hai, hơn nữa không chỉ một mà là cả Hồng Hài Tử” Thiên Trạch chậm rãi hướng Công Tôn Đại Nương nói.

Tiết Băng tức giận : “ ngươi cái tên hổn đản kia, ngươi nói cái gì hả?”

Công Tôn Đại Nương nói : “ ngươi muốn cùng ta hợp tác gì?”

“ Hồng Hài Tử từ nay vì ta làm việc, ta có thể chia cho các nàng 3 thành” Thiên Trạch cười nói.

“ Cái này mà hợp tác ư? đây là chiêu thu” Thất nương lầm bầm

Thượng Quan Phi Yến không nói chỉ đưa mắt nhìn, đối với việc đầu quân cho Đạo Thánh nàng là người hưởng ứng, một là lợi nhuận hàng năm thu thêm một thành hai đó là có thể có cơ hội dần tiếp xúc kẻ này, thu được càng nhiều tài phú hơn.

Song nàng chỉ là đứng thứ 8 trong Hồng Hài Tử, quyền quyết định vẫn là đại tỷ.

Những cái khác cũng im lặng đưa mắt nhìn, chờ xem đại tỷ Công Tôn Đại Nương trả lời.

Công Tôn Đại Nương cười : “ ngươi muốn đem chúng ta thu nạp ư?”

“So với ta 3 thành thì hàng năm chỉ có 2 thành không phải quá ít ư?” Thiên Trạch nói

Công Tôn Đại Nương ngưng trọng, ẩn ý nói : “ ngươi biết”

“Ta chỉ là tình cờ biết được” Thiên Trạch nói

Công Tôn Đại Nương nói : “ 3 thành đúng là quý giá, nhưng có mệnh mới quý giá”

Thiên Trạch rõ ràng ẩn ý : “ chuyển lời cho Tiếu lão đầu, ngày ta lên đảo, không dâng tiền bạc liền giết sạch người trên đảo”

“Tiếu lão đầu” Lục Tiểu Phụng cùng đám nữ nghe được thầm nói, đại não rà soát Tiếu lão đầu rốt cuộc là ai?

Nhất là Hồng Hài Tử người, mỗi năm bọn họ cướp bóc nhưng chỉ giữ được 2 thành, đây là việc khó nữ nhân chấp nhận được. Nhưng đến cả đại tỷ cũng không dám phản kháng có thể biết thế lực kia khủng bố thế nào.

“ Tiếu lão đầu, hắn là ai? Đạo Thánh dường như biết y, hơn nữa còn không chút nào sợ hãi?” Thượng Quan Phi Yến một bên nhìn, con mắt đảo qua đảo lại có cho mình tính toán

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK