Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Lưu Hương nói xong liền đem rượu uống lấy.

“ Mỹ nhân, từ khi ta đến nàng liền nhìn ta nhiều như vậy. Mà ta lại thấy nàng quen mắt, dường như gặp ở đâu rồi” Thiên Trạch nhìn Trầm Lạc Nhạn nói.

Trầm Lạc Nhạn đáp : “ Hành Dương”

Thiên Trạch suy nghĩ một lát, nói : “ hóa ra là mỹ nhân quân sư của Lý Mật, tên nàng là gì nhỉ? Nhạn Nhạn, Lạc Lạc, hình như là Nhạn Trầm Lạc”

Tống Điềm Nhi cười khúc khích.

Trầm Lạc Nhạn biết hắn cố ý trêu mình, cũng không có tức giận : “so với trộm thì Đạo Thánh thật biết đùa giỡn nữ nhân đấy”

Thiên Trạch nói : “ Nhạn Nhạn đến đây cũng là vì kho báu núi Côn Lôn à, tên Lý Mật này ở Bắc Ly không lo làm thành chủ của mình đi, còn muốn tham lam nhúng chàm kho báu núi Côn Lôn à ”

Trầm Lạc Nhạn thầm mắng tên này gọi cái tên xấu hổ kia, nhưng mặt vẫn bình thường mà nói : “ bái Đạo Thánh ban tặng cho nên chủ công ta đành phải hy vọng kiếm chút tài chính, mà nhắc đến nhúng chàm tham lam có ai qua được Đạo Thánh”

“Ha ha” Thiên Trạch cười lên : “ à tên này là ai thế?”

Vương Bá nghe trong giọng khinh thị mình : “ tại hạ Vương Bá, bất tài là thủ....”

Hắn còn chưa nói hết, Thiên Trạch sát ý đã vươn tay ra, Không Thức Giới Thần Lực cách không mà xâm nhập vào vị trí tim của hắn, bóp một cái, Vương Bá khóe miệng rỉ ra máu tươi, ánh mắt tràn đầy kinh hoảng.

Sau đó cả thân hình bị đánh văng ra ngoài, tại sông nước trên máu tươi đổ ra lênh lán.

Biến cố bất ngờ này khiến cho đám người sững sờ trong giây lát, bầu không khí bị kéo xuống trong tức khắc.

Đám thủ hạ của Trầm Lạc Nhạn ở bên kia thuyền trong nháy mắt rút ra binh khí đề phòng, một số thì cướp qua thuyền bên.

“ Đạo Thánh ra tay liền sát hại người của ta, lẽ nào là muốn khi dễ tiểu nữ ư?” Trầm Lạc Nhạn đưa mắt nhìn, ánh mắt lay động, trấn định lại dò hỏi.

“ Nếu ta muốn khi dễ nàng, nàng nghĩ nàng có thể chống đở được ư?” Thiên Trạch đưa tay hấp lấy chung rượu rồi uống.

“ Đạo Thánh ý gì?” Trầm Lạc Nhạn thận trọng hỏi

Thiên Trạch nói : “ ta có hai đứa nghĩa tử, hai đứa nghĩa tử này lại kết bái một cái tỷ tỷ, nàng ta bị thủ hạ của Lý Mật là Vương Bá làm nhục, may mắn năm xưa là có người đến kịp. Sau này ta mới hay biết, bây giờ lại thấy hắn ở ngay trước mặt, vốn lẽ nên lưu hắn cho hai đứa nghĩa tử kia giết. Chỉ là bây giờ y lại nhảy ra, đúng là trách y lên nhầm thuyền và xui xẻo đụng phải ta”

Một năm trước khi tỷ tỷ kết bái của Từ Khấu trở về Hành Dương, trùng hợp Vương Bá nhìn được và say mê. Hắn nhân một lần cơ hội Lý Mật cùng Trác Nhượng họp bàn mà muốn nữ nhân, chỉ là khi đó Trác Kiều yêu thích Tố Tố nhất quyết không chịu.

Trác Nhượng lại muốn lôi kéo Lý Tịnh cũng không đồng ý, sau đến Lý Mật ra tay với Trác Nhượng, Vương Bá trước một ngày thừa cớ Tố Tố ra phủ mà khinh nhục, may mắn Lý Tịnh kịp thời cứu được.

Vì Vương Bá là thủ hạ của Lý Mật mà Tố Tố cũng chỉ là nha hoàn, cho nên hai bên ồn ào náo động cũng nhanh xệp xuống. Chuyện này sau đến tay Thiên Trạch khi đem đám người trở về Bách Việt.

Hiện giờ lại đụng phải Vương Bá, hắn cũng tiện tay giết luôn.

Đám người đã rõ, tên Vương Bá kia khi lên thuyền năm lần bảy lượt đem ánh mắt không lễ phép nhìn mấy nữ tử, bọn họ cũng đã đoán sơ được y tâm tính, cộng thêm Đạo Thánh lời, cả bọn lựa chọn tin.

“ Vương Bá kẻ này đúng là háo sắc có thật, chỉ là Đạo Thánh giết y rồi, khiến tiểu nữ phải ăn nói sao với chủ công chứ. Lần trước thì bị người lấy hết tài chính khiến cả thành khốn đốn” Trầm Lạc Nhạn cất lời, ngữ khí trách mắng như tình nhân vậy.

Thiên Trạch nói : “ Lý Mật chí cao nhưng tài mọn, Bắc Ly dù xảy ra Loạn Bát Vương để các thế lực chiếm cứ nhưng căn cơ vẫn không lay động. Tiêu Lâm đã chết, Trác Nhượng và Lý Mật cũng thoát ly, nàng ở chổ của Lý Mật có thể làm được gì đây?”

Ngừng một chút hắn nói tiếp : “ Tiêu Nhược Cẩn ở ngôi, Lang Gia Quân phò tá, hiện giờ các thế lực tàn dư lớn mạnh nhưng chỉ đóm lửa bùng cháy trước khi tàn. Đại thế của Bắc Ly khó chuyển, nàng nên chọn một minh chủ có tiềm lực hơn”

Trầm Lạc Nhạn nghe cũng rõ ràng, chỉ là nàng thân nữ tử rất khó kiếm được chổ dựa, đi nơi khác bằng nhan sắc này không làm thiếp cũng trở thành món hàng hóa cho nam nhân dùng, mà ở lại chổ Lý Mật nàng còn có đất dụng võ.

“ Cầm lấy, chờ ta một năm, ta cho nàng một cơ hội để lựa chọn. Đứng ở sân khấu lớn hơn, ta rất thích nàng nhan sắc cũng như tài năng” Thiên Trạch ngưng tụ một tấm kim bài cho Trầm Lạc Nhạn.

Trầm Lạc Nhạn nói : “ Đạo Thánh đây là muốn chiêu dụ ta ư?”

Thiên Trạch trả lời : “ ta chỉ cấp cho nàng một cơ hội, nàng có lựa chọn hay không thì tùy nàng”

Bằng nguồn tin mà nàng thu thập được trên thuyền cộng thêm lời nói của y hiện giờ, nàng có thể khẳng định, thời hạn một năm hẳn là y khởi sự ở quốc gia mình, đối với việc y mời chào nàng chỉ ghi nhận, không vội đồng ý, bởi sâu cạn thế nào còn không biết nàng muốn nhúng chân đi vào ư.

“Lui đi”Trầm Lạc Nhạn ra hiệu cho thủ hạ của mình thu tay, đùa chỉ bằng bọn họ mà có thể giết được Đạo Thánh ư? Vương Bá không phải là kẻ tầm thường mà chết trong nháy mắt mà không thể hoàn thủ kia, ở trong đây trừ Đạo Thánh ra ai có thể làm được.

Mười mấy người đi theo không thể không nghe lệnh, bởi Trầm Lạc Nhạn chính là người có quyền sinh sát và phụ trách nhiệm vụ mà Lý Mật giao cho, cả bọn lập tức trở về vị trí cũ và vớt xác Vương Bá lên.

Đám người Sở Lưu Hương nhìn Vương Bá thầm nghĩ tên này xui xẻo.

“Tiểu nữ có nghe Đạo Thánh đại phá Cốc Tử mộ, sau đó lại biến mất một thời gian, có phải Đạo Thánh đến Côn Lôn núi không?” Trầm Lạc Nhạn nói sang chuyện khác.

Đám Sở Lưu Hương liền bị dời đi chú ý.

Cốc Tử mộ phá khi bọn họ cũng có thám báo gởi về, cả bọn sớm biết Đạo Thánh đánh chủ ý lên Cốc Tử mộ, cho nên biết y sẽ đi vào.

Lấy bọn họ trí tuệ, khi Lệnh Phá Mộ được Công Mộ lấy được về kinh diện thánh, cả bọn đoán ra Đạo Thánh hiệp trợ cố ý, hắn muốn để Công Mộ ném đá dò đường, sau đó ở phía sau mà đoạt kho báu.

Thiên Trạch gật đầu : “ Cốc Tử mộ đả phá, ta tất nhiên sẽ vào núi Côn Lôn dời bảo vật”

Cao Á Nam nói : “ đó là đại mộ hung hiểm, dù là Thủ Mộ Nhân đi vào cũng không có đường ra, nghe nói đường vào tầng thứ 5 đã mất ngàn năm qua. Thiên Nhân cũng chết trong đó, ngươi vì tài bảo mà bỏ mạng, có đáng không chứ?”

Tống Điềm Nhi nói vào : “ Đúng đấy! tuy ta biết Đạo Thánh bản lĩnh hơn người nhưng mà Hàn Thiết đại mộ còn hung hiểm vạn lần hơn Cốc Tử mộ”

Lý Hồng Tụ biết nhiều kiến thức võ lâm, nói : “ Ta nghe Mộ Quỷ Tử tiền bối còn sống, y dùng 10 năm bố cục lại có Đạo Thánh lão Mộ Vương trợ giúp mới lấy ra được. Bây giờ Hàn Thiết đại mộ, theo tổ chế chỉ sau một tháng là phải công phá, đi vào đó bọn họ là đường chết”

Thiên Trạch cười nói : “ chi bằng năm vị mỹ nhân cùng ta cá cược thế nào?”

“ Cá cược?” năm cái mỹ nữ lặp lại.

Tống Điềm Nhi nói : “ cá cược gì?”

Thiên Trạch nói : “ như ta vào Hàn Thiết mộ không chết, lại đem toàn bộ quốc khố nước Thương ra, mấy người các nàng gả cho ta, thế nào?”

Đây là công khai đào góc tường, hơn nữa còn muốn một ngụm ăn hết mấy cái mỹ nữ.

Giang Ngọc Yến mặt lại đỏ lên, nhẹ mắng : “ háo sắc”

“ Đồ lưu manh háo sắc” Cao Á Nam nghe xong mắng lấy.

Tống Điềm Nhi cười khúc khích, còn lại nữ tử cũng bất ngờ y lại đưa ra chủ ý kia.

Hồ Thiết Hoa nói : “ Đạo Thánh huynh, huynh không những muốn đoạt tâm Cao Á Nam, đào người Lý Mật còn muốn đào ba cái mỹ nữ của chúng tôi à”

“ Bọn đàn ông đều háo sắc cả” Tô Dung Dung quở mắng.

Lý Hồng Tụ cười nói : “ Đạo Thánh huynh lẽ nào chính là muốn đào móc người của tổ chức chúng tôi ư? Huynh quá đáng lắm đó”

Thiên Trạch cười nói : “ vậy ta không đào Nhân Hiệp nữa, ta chỉ cần đào Hoa Sơn thôi, Á Nam, nàng nói đúng không?”

Nguyên tác trong, thiếu niên thời điểm, Cao Á Nam, Cơ Băng Nhạn, Hồ Thiết Hoa, Sở Lưu Hương bốn người, từng ở chung một quãng thời gian rất dài, bọn họ có rất thâm hậu tình bạn.

Tuy nhiên tình bạn đó lại xuất hiện vết nứt, Cơ Băng Nhạn cùng Hồ Thiết Hoa đều yêu thích Cao Á Nam, chỉ là Cao Á Nam yêu thích nhưng là Hồ Thiết Hoa, vì thành toàn cho bằng hữu Cơ Băng Nhạn rời đi xa đại mạc một trong những nguyên nhân.

Nhưng Cơ Băng Nhạn lại không có nghĩ đến Hồ Thiết Hoa vẫn là phụ Cao Á Nam, hơn nữa đem Cao Á Nam vứt bỏ gần 6 năm, song Cao Á Nam vẫn yêu thích Hồ Thiết Hoa, chỉ là đến thế giới này lại sinh biến hóa.

Cao Á Nam xuất sơn cũng không quá bao lâu, nàng xông xáo giang hồ một bộ Thanh Phong Thập Tam Thức vang danh thiên hạ, trên đường xông xáo thì gặp Sở Lưu Hương bọn mà hội họp, còn chưa có sinh tình cảm sâu đậm với Hồ Thiết Hoa.

Cao Á Nam đáp : “ ngươi muốn đào vậy phải hỏi kiếm của Hoa Sơn đã?”

Thiên Trạch cười nói : “ vậy chỉ cần hỏi kiếm Hoa Sơn là được rồi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK