Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ Oánh bản tính cũng lương thiện, nghe được Thiên Trạch lời quả thật là quá tàn khốc với một cái cô gái, nàng cũng mở miệng xin tha.

“Hừ!” Thiên Trạch hừ một tiếng mang Ngọc Long Tòa phi hành : “ Ngày Bản Đế quay lại để xem thử thành ý Hàn quốc đến đâu?”

Lời này ra đám người thở phào một hơi khi biết y đã không tính đến chuyện vũ.

“ Chậm trễ nàng hứa hẹn hôm nay ta đáp ứng, ta để nàng ở đây cùng nữ nhi tâm sự” Thiên Trạch quay sang nhìn Hồ Oánh nói : “ ta lưu lại một phần thần hồn trên người nàng, có việc gì cứ ra lệnh cho Họa Kích Huyết Long Mâu.”

“ Nữ nhi” Hồ Oánh nghe được mấy lời đầu thì bị dời đi chủ ý ngay, ánh mắt liền nhìn xuống đám người, sau đó nàng tập trung vào một cái nữ tử.

Thiên Trạch vung tay đem Hồ Oánh đặt xuống gần chổ Lộng Ngọc, quan sát một lát sau đó hắn mang người cùng ngọc tọa rời đi.

Hồ Mỹ Nhân thu hồi ánh mắt đến gần tỷ tỷ mình : “ các vị, xin mượn chổ một lát”

Đám người cũng hiểu ý, lập tức cáo lễ mà rời đi nhường lại không gian cho ba người.

Hồ Oánh lúc này chú ý đều dồn hết vào Lộng Ngọc.

Khi đến trước Lộng Ngọc nàng thân hình chấn động khẽ run, đem tay đưa đến trước, hoang mang sợ hãi trước kia không cánh mà bay, thay vào đó là vui sướng khó tin kinh ngạc.... cảm xúc không kìm nén được dâng lên.

“ Nàng.... nàng....” Hồ Oánh nói không ra lời, ánh mắt rung động khi thấy được viên Hỏa Vũ Mã Não bên hông của thiếu nữ.

Rất nhiều điều muốn nói, Lộng Ngọc cũng không thốt nên lời, hốc mắt ửng hồng ngấn ra nước mắt.

Huyết mạch tương liên hỏa ngọc minh chứng để Hồ phu nhân biết được nữ tử phía trước là ai?

Con gái thất lạc nhiều năm sống sờ sờ ở trước mắt mình, nàng cũng nhịn không được nữa, bắt lấy Lộng Ngọc tay, nước mắt ngấn ra thanh âm có phần kích động lấy.

Hồ Oánh nước mắt không ngừng tuôn ra, xúc động ôm giữ : “ Con ta, hài tử!”

Thất lạc bao nhiêu năm con gái, cái kia làm mẹ nàng có thể không đau lòng con cái của mình, Hồ phu nhân bây giờ có thể lần nữa gặp nhau, sao có thể không kích động? Sao không thể vui mừng ?

“Mẫu, mẫu, thân.........” Lộng Ngọc thân hình khẽ run lên, chần chờ gọi ra miệng, cái xưng hô kia trong nội tâm nàng đã không biết gọi bao nhiêu lần, bây giờ mình có thể gọi lấy.

Hồ Oánh nghe được càng thêm kích động, đem con gái ôm thật kỹ, nước mắt như suối không ngừng tuôn ra.

Hồ Mỹ Nhân một bên nhìn thấy mẫu nữ đoàn tụ, một tay đưa lên khóe mắt lau đi giọt lệ ngấn ra.

Rất nhanh bên trong gian phòng truyền ra tiếng khóc, không phải vì thương tâm mà là vui sướng khi người nhà đoàn tụ.

Tử Nữ cùng đám người Hàn Phi đi ra, nán lại nội tâm vui mừng khi muội muội có thể tụ lại với mẫu thân thất lạc.

“ Chuyện ngày hôm nay, lão thần xin công chúa cẩn trọng ngôn từ, lão thần còn phải về cung bẩm báo vương thượng” Trương Khai Địa đi ra gian phòng rồi dừng lại, sau đó hướng Hồng Liên ẩn ý trách mắng, hướng Hàn Phi cùng Hồng Liên chào lễ sau đó rời đi.

“Làm phiền Trương Tướng Quốc vất vả rồi” Hàn Phi khách sáo.

Hồng Liên lúc này hốc mắt cũng đỏ lên, như muốn khóc một dạng, nàng cũng biết vừa rồi mình phạm phải sai lầm, hướng Hàn Phi nức nở : “ ca ca”

“ Hồng Liên!” Hàn Phi muốn quở mắng nhưng thấy muội muội thương tâm cũng không nở mắng thêm, nhẹ vuốt đầu tóc nói : “ phụ vương vị ngồi lên vương vị đối với Thiên Trạch cùng Bách Việt làm ra chuyện đáng xấu hổ, Dạ Mộ lại đem hắn nhốt xuống ngục tối gieo cổ độc tra tấn, nếu hắn không tâm hệ Bách Việt đã sớm diệt chúng ta trả thù, muội sau này gặp hắn không được hồ nháo nữa.”

Hồng Liên nước mắt ngấn ra, đem tay gạt đi, đầu nhỏ nhẹ gật đầu.

“ Một kẻ đã giết hơn năm trăm vạn nhân mạng, cha cô vì nịnh bợ hắn đến cả sủng phi cũng phải đưa đi, mà cô lại không biết lượng sức khiêu khích một kẻ có huyết hải thâm thù với Hàn quốc, đúng là ngu xuẩn” Vệ Trang không một chút để ý Hồng Liên cảm thụ, dùng nặng lời mà khiển trách.

“Huynh....huynh....” Hồng Liên như mèo dẫm đuôi tổn thương, quay người chạy đi che mặt khóc.

Hàn Phi gọi mấy tiếng cũng không được, đành thở dài, nói : “ Vệ Trang huynh, huynh có cần dùng nặng lời như vậy không chứ....”

Vệ Trang không nói quay người cất bước đi, nói : “ ta chỉ không muốn mệnh mình mất đi chỉ bởi cứu kẻ ngu xuẩn”

Tử Nữ nói : “ kỳ thực qua chuyện này cũng để công chúa rõ phân tấc”

Hàn Phi hiểu, nhưng thấy muội muội thương tâm hắn cũng đau lòng.

“ Xem ra bệ hạ đi một chuyến lại lấy được món đồ ưng ý” Mộc Tuyết Nhu lúc này mới lên tiếng, tay lúc này đã đem vải gấm kéo ra ánh mắt chăm chú nhìn rương đồng.

Nàng có mặt ở Ngọc Long Tọa trên là muốn thông qua hắn lấy ra một thứ ở đất Chu.

Thiên Trạch đối với chút yêu cầu của Mộc Tuyết Nhu không chút nề hà, thuận đường mang Hồ Oánh đến Hàn gặp gỡ Lộng Ngọc luôn một thể. Lâu nay hắn lại quên mất chuyện này.

“ Không sai! một món đồ thú vị” Thiên Trạch gật đầu

Mộc Tuyết Nhu quan sát thật kỹ rồi nói : “từ tạo hình cùng cơ quan thuật bên trên, hoàn toàn bất động với cơ quan thuật hiện giờ”

Thiên Trạch nói : “Thứ đồ này có liên quan đến một cái cổ lão truyền thuyết, đã có hơn ngàn năm nay”

“ Tuyết Nhu thích nhất chính là những cổ lão truyền thuyết này đó” Mộc Tuyết Nhu tiếp lời vào, tay lại thử phá giải cơ quan.

Rương đồng bánh cơ quan chậm chuyển tạo ra nhỏ bé thanh âm, song vẫn như cũ không có dấu hiệu mở ra.

Ngay khi Thiên Trạch rời đi Trương Khai Địa mang theo tin tức tốt lành đến cho Hàn vương, nhận được tin tức tốt hắn thở phào nhẹ nhỏm.

Hàn An nói : “Tuy Thiên Trạch đã rời đi nhưng quả nhân vẫn không yên tâm khi y lần nữa quay lại”

Hàn Vũ lại chủ động nói : “ Phụ vương! Thiên Trạch lần này cũng đã cho chúng ta thấy hắn cũng không quá chú thị vào hận thù của hai nước. Bách Việt mới là hắn quan tâm thật sự, nhi thần cho rằng có thể tận dụng hắn quan tâm này, để cho hắn cùng người thiên hạ thấy Đại Hàn ta thành ý”

Trương Khai Địa tiếp lời : “ hiện giờ trước mắt, thần cho rằng tận lực tránh cùng Thiên Trạch hiềm khích, hổ trợ Bách Việt con dân trên sinh sống Đại Hàn trở về cố thổ, đồng thời trả lại quốc thổ cho Đại Việt, từng bước hổ trợ mới để y buông xuống thành kiến, sau lại phái sứ thần dâng lễ thể hiện thành ý”

Hàn Vũ nói : “Thiên Trạch tuy rời đi nhưng Hàn quốc vẫn đương đầu với sóng gió, cường Tần lấy cớ trợ giúp Đại Việt mạnh chiếm Dương Thành và Phụ Thử, nếu như cùng với Thiên Trạch thành công thông hôn hoặc khi đó Tần không còn lý do đánh Hàn, hoặc có thể mượn dư uy của Thiên Trạch chấn nhiếp Tần quốc. Nhưng nếu như Hàn quốc thành ý không đủ với Thiên Trạch, có thêm Thiên Trạch quấy phá chỉ sợ Hàn quốc lại lâm vào hiểm cảnh”

Hàn An nghe xong liền trầm mặc.

Trương Khai Địa cũng tán đồng : “ thần cho rằng trước mắt là như vậy, một bên dâng thành ý khiến Thiên Trạch buông xuống định kiến, chỉ cần Thiên Trạch đồng ý hai nước bang giao, hiểu lầm cởi bỏ, Tần quốc không thể lấy cớ đó mà đánh Hàn tiếp”

“ Thần tán đồng” Cơ Vô Dạ lên tiếng, hắn không nguyện nhưng tình thế trước mặt chỉ có thể cầu cạnh Thiên Trạch.

Bởi Thiên Trạch hiện giờ là kẻ có thể quyết định mạng sống của hắn là Dạ Mộ, nếu muốn sống hắn chỉ có thể từ bỏ Cơ đại tướng quân trốn nơi rừng sâu núi thẳm hoặc dưới một thân phận khác, để sống hoặc trả thù con trưởng tử.

Chỉ là một kẻ say mê với quyền lực nhiều năm nay như Cơ Vô Dạ, hắn sẽ đồng ý từ bỏ việc làm đại tướng quân nước Hàn ư? Chưa kể hắn có thể chạy thoát khỏi Thiên Trạch trả thù ư?

Cho nên việc làm hiện giờ, hắn chính là muốn dựa hơi Hàn An thăm dò. Nếu như kẻ trước có thể để Thiên Trạch bỏ qua, hắn không tiếc mọi giá cũng đem y ân oán bỏ xuống, nhưng nếu kẻ kia quyết không buông tha hắn tất phải tìm kiếm đường lui cho riêng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK