Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch Quan Âm đối với mỹ mạo của mình hết sức tự tin, làm việc lại tàn nhẫn cay độc, nàng đối với nam nhân mà nói cực kỳ thống hận, cho rằng trên đời nam nhân nên xứng làm nàng nô lệ.

Mà thực tế nàng tại sa mạc một phương chế tạo cho mình một khu trời riêng, tại đó vô luận là cao quý thân phận nam tử quỷ tộc vương thất, giang hồ võ công cao cường nam tử.... hết thảy đều là nàng con chó mà thôi.

Đạo Thánh trong mắt nàng cũng không khác biệc, chỉ là đêm nay khiến cho nàng bất ngờ, y lại không bị nàng mỹ mạo cho hấp dẫn, còn đem nàng cự tuyệt đi, đáng nói là y dường như biết hết thảy bí mật của nàng một dạng.

Đối với y, Thạch Quan Âm so với trước càng nhấc lên hứng thú, thậm chí đã vượt qua cả Sở Lưu Hương.

“ Nàng không tin?” Thiên Trạch lại hỏi.

Thạch Quan Âm bày ra tư thế mời gọi : “ chỉ cần ngươi làm nam nhân của ta, hết thảy ta có đều cho ngươi, kể cả tài sản ta tích góp được, cũng như Nữ tử xinh đẹp dưới trướng ta”

Nàng trước là dụ dổ gả nam tử này, sau đó từ từ chưởng khống y.

“ Nàng nghĩ ta sẽ đồng ý ư?” Thiên Trạch hỏi.

Thạch Quan Âm đem đôi tay trắng muốt hướng lên y phục hắn, nói : “ ngươi là cái thương hoa tiếc ngọc người

Thiên Trạch đem tay đẩy ra, xoay người bước đi và nói : “ thứ ta cần tự mình có thể lấy được, à nói thêm một câu, ta đúng là thương hoa tiếc ngọc nhưng cũng kén chọn”

Hắn đúng là háo sắc nhưng hắn không phải cái loại gì cũng ăn được, Thạch Quan Âm đúng là xinh đẹp tuyệt mỹ, bất quá nam nhân ngủ với nàng cũng mấy trăm cái hơn rồi.

Thiên Trạch đến nổi nào mà phải chung chạ với cái nữ tử được vô số đàn ông ngủ qua ư? hắn còn chưa đến mức đó.

Thiên Trạch trở về chổ của mình, tân hôn cũng đã dần lùi đi, người tham dự vào lễ hôn cũng bắt đầu từ lều của Quy Tư Vương dần ít.

Hắn vừa về phòng chừng bốn mươi phút, rèm vải lại được nâng lên một thân ảnh đi vào.

Người đó là Tỳ Bà công chúa, tân nương, rời động phòng ra đây.

Thiên Trạch nói : “ đêm tân hôn, công chúa lại chạy đến chổ ta làm gì?”

Tỳ Bà công chúa cười khanh khách: “Ngươi ra đây được, sao ta không ra được?”

Thiên Trạch nói : “ cái tên đần Hồ Thiết Hoa kia ắt hẳn không hề hay biết mình bị lừa hôn đâu nhỉ?”

Tỳ Bà công chúa bật cười: “ sao ngươi lại nói vậy?”

Thiên Trạch nói : “ gả công chúa, ta nghĩ Quy Tư Vương cũng không chỉ có mỗi mình nàng đâu, mồi ngon thường bị thu hút ánh mắt”

Tỳ Bà công chúa bật cười hơn, đi đến gần : “ ngươi thật là thông minh, lấy Hồ Thiết Hoa, chính là tỷ tỷ của ta, thật là không có thú vị gì cả”

Thiên Trạch nói : “ không thú vị à”

Tỳ Bà công chúa chớp chớp ánh mắt sáng như sao, cắn môi rồi đáp: “Ta muốn cho ngươi phẫn nộ, ta muốn cho ngươi khẩn cấp, chỉ là ngươi thông minh quá”

Thiên Trạch nhìn nàng đến gần mình, nói : “ nàng không sợ ta à”

Tỳ Bà cười nói : “Ta không sợ ngươi! Ta không sợ đâu!”

Bất thình lình, Thiên Trạch chụp tay nàng. Nàng ngã trọn thân hình vào người hắn.

Chiếc chăn quấn trên người nàng như muốn rơi tuột xuống đất. Chiếc chăn tuột xuống một chút, bày hai bờ vai nàng. Làn da hiện ra, trắng mịn.

Rời chiếc khăc tuột xuống một chút nữa. Phần trên bộ ngực lộ rõ.

Thì ra, nàng trần như nhộng, chẳng biết bên dưới có trần truồng không, bởi chăn chưa tuột trọn vẹn, chăn còn che giấu.

Nhưng chiếc chăn tuột dần dần....

Tỳ Bà Công Chúa run run giọng: “chàng muốn cho ta chết lạnh à?”

Nàng dang hai tay ra, chiếc chăn cũng mở rộng theo tay nàng.

Bây giờ thì trên cái hình hài trắng mịn với những đường cong tuyệt mỹ, chẳng còn một cái gì nhỏ nhặt che khuất một bộ phận nhỏ nhặt nữa.

Rồi, hai tay nàng khép lại.

Toà thiên nhiên đúc kết với trọn vẹn những tinh tuý của đất trời hiện ra trước mắt Thiên Trạch trong một giây, lại trở vào lòng chiếc chăn.

Rồi cả hai ngã xuống, đúng là họ cũng ngã chứ không phải tự động ngồi.

Họ ngã ngay trên chiếc chăn của Thiên Trạch, chiếc chăn bất thần hứng lấy hai thân hình...

Cả hai nhấp nhô trong chăn như những lượng sóng thần ngầm làm dọn mặt biển.

Rồi đôi chân no tròn, trắng mịn của Tỳ Bà Công Chúa choi choi ló ra ngoài mép chăn, nàng rút vào để ló ra lại rút vào.

Mỗi lần co rút, nàng dao động mạnh chiếc chăn.

Thiên Trạch cũng dao động mạnh chiếc chăn....

Ở trong chăn, họ lạnh lắm sao mà cả hai rung lên như bị điện chạm?

Đêm rồi cũng tàn, lâu bao nhiêu, dài bao nhiêu rồi cũng tàn.

Mặt trời lên cao, Thiên Trạch ôm lấy xích lõa cô gái trong người ra : “ trời sáng rồi, nàng không dậy à”

Tỳ Bà công chúa gắt: “Không! Không! Dù sao trời sáng cũng chẳng quan hệ gì.”

Đêm vừa qua, nàng bị Thiên Trạch dày vò cho xương cốt như muốn tháo đi, mãi gần sáng mới ngủ được, hiển nhiên còn chưa muốn dậy.

Theo Thiên Trạch động đậy, nàng thốt, giọng nàng như rên rỉ.

Có ai đánh đập nàng đâu mà nàng rên rỉ?

Thiên Trạch không đáp, chi đem tay vuốt lấy thân hình mềm mại của thiếu nữ, thần lực chữa trị cho cô bé xưng bên dưới

Tỳ Bà công chúa đã hồi phục lại, một hồi hỏi: “Ta đối xử với ngươi nhe vậy đó, ngươi có biết tại làm sao chăng?

Sở Lưu Hương mỉm cười: “ một nữ nhân chạy vào nam nhân lều còn có thể là gì ngoài yêu thích nam nhân ấy chứ.”

Tỳ Bà công chúa lộ vẻ u buồn: “Tự nhiên ta thích ngươi, thích ngay từ lúc đầu. Nhưng nếu không do một nguyên nhân khác thì ta chưa đến với ngươi như vậy đâu!”

Thiên Trạch hỏi : “ nàng còn động cơ nào khác nữa?”

Tỳ Bà công chúa thở dài: “Chỉ vì.... ta không thể trở thành vợ ngươi!

Thiên Trạch dùng Không Thức Giới thăm dò rất nhanh hiểu ra mọi chuyện.

Quy Tư vương muốn lôi kéo Thiên Trạch cho nên để con gái lão cùng hắn chung chạ, lôi kéo xuồng, song Thiên Trạch thân phận quá đặc biệc rất dễ chú ý, lại sợ hắn mò mẫm bứng dọn tài bảo của vương quốc mình.

Cộng thêm công chúa một nước không gả cho trọng thần trong triều thì cũng xuất giá hòa thân các nước, đây là số phận các đời công chúa.

“Chẳng những chúng ta không thể lấy nhau, mà từ nay chúng ta sẽ không còn nhiều cơ hội gặp nhau!” Tỳ Bà lại u buồn nói.

Thiên Trạch nói : “ an tâm, nàng đã là nữ nhân của ta, tất nhiên ta sẽ không để cho nam nhân khác ngủ xuống nữ nhân của ta, quên nói cho nàng biết, ta trừ Đạo Thánh ra còn là một nước thái tử đấy”

Tỳ Bà nghe được kinh ngạc, ánh mắt khó tin.

Đột ngột, một đạo thanh âm to rõ vang lên : “Các ngươi đâu? Đến đây! Đến gấp. Trong lều có xác chết. Các ngươi lại nhìn xem cho biết ai đã chết!”

Người nói là Hồ Thiết Hoa.

Căn lều tân hôn vẫn như nguyên, bất quá trong lều máu vấy dưới nền, máu vấy nơi chăn.

Trên giường có một xác chết! Xác của một nữ nhân!

Người đầu tiên chạy đến chính là Cơ Băng Nhạn, Sở Lưu Hương. Tiếp đến là Quy Tư Vương, sau đến Thiên Trạch và Tỳ Bà công chúa.

Sở Lưu Hương, Cơ Băng Nhạn khi thấy Thiên Trạch cùng Tỳ Bà đến cũng không bất ngờ, bởi tại đêm qua cả hai đã biết Hồ Thiết Hoa bị lừa hôn, cái bọn họ quan tâm chính là tình trạng hiện giờ của bằng hữu mình.

Quy Tư Vương chưa tỉnh hẳn rượu nhưng nhìn xác chết cùng biến sắc.

Hồ Thiết Hoa hỏi: “Nữ nhân này là ai? Hai vị.... “

Quy Tư Vương chụp chiếc áo y, nắm chắc gào lên: “Tại sao ngươi giết nó?”

Hồ Thiết Hoa nổi giận: “Tại hạ giết nàng? Vương gia gặp quỷ giữa ban ngày à? Tại hạ có biết nàng là ai đâu? Tại sao lại giết nàng?”

Quy Tư vương hét lên ầm ĩ: “Dù có xấu xí như thế nào đi nữa, nó cũng là vợ ngươi, tại sao ngươi nỡ xuống tay sát vợ? ngươi không phải là con người, ngươi là con vật, loài súc sanh!”

Hồ Thiết Hoa kinh hãi: “Vương gia nói gì! Nữ nhân này.... là vợ của tại hạ?”

Quy Tư Vương khóc to: “Nó xấu xí thật đấy, song nó vẫn là lá ngọc cành vàng, nó không xứng đáng làm vợ một gã côn đồ như ngươi sao? Nếu ngươi không muốn lấy nó, thì không nên....”

Hồ Thiết Hoa giận quá, vung ta hất Quy Tư Vương ngã nhào xuống nền rồi hét lên: “Lão này điên! Lão điên mất rồi!”

Quy Tư Vương mắng trả: “Ngươi điên! Ngươi điên! Súc sanh điên!”

Sở Lưu Hương hết sức kinh ngạc, bước tới vừa nâng Quy Tư Vương lên vừa trầm giọng hỏi: “Vị cô nương trên giường đó là ai? Vương gia nhận ra nàng à?”

Quy Tư Vương sừng sộ: “Con gái ta, ta lại không nhận ra à?”

Cơ Băng Nhạn giật mình: “Tân nương trong đêm vừa rồi, chính là cô nương này?”

Quy Tư Vương hừ một tiếng: “Tự nhiên là nó!”

Hồ Thiết Hoa tét to: “Không phải nàng! Không! Tuyệt đối không phải nàng! Tại hạ trông thấy rõ ràng vợ tại hạ xinh đẹp phi thường, làm gì xấu xí như con quỷ lọ lem? Không! Nhất định không phải nữ dạ xoa này đâu?”

Quy Tư Vương nổi giận cực độ: “Ta đem gả con gái cho ngươi, dễ thường ta chẳng biết chi hết à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK