Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một cái quần áo đen khôi ngô, cầm một cái cánh cửa vậy to lớn đao.Một cái quần áo trắng hòa thượng, trẻ tuổi xinh đẹp tuyệt trần, nhưng tựa hồ bị thương không nhẹ, đang dùng tay lau đi vết máu ở khóe miệng, bên cạnh hắn chính là hỏa hồng khôi giáp Đế Thiên An.

“Tỷ” Lôi Vô Kiệt kêu lên một tiếng, sau đó nhìn thấy thân ảnh Lôi Oanh vừa mừng vừa sợ nói : “ sư phụ”

Lôi Oanh nghe tiếng đi đi, thấy được nằm trên đất không thể nhúc nhích Lôi Vô Kiệt, hơi dừng bước: “Không có chết chứ ?”

Lôi Vô Kiệt gật đầu: “Hẳn còn chịu đựng được”

Đế Thiên An tay vươn ra “ cốp” một cái lên đầu Vô Tâm cười nói : “ không tệ, tiến bộ không ít tiểu Vô Tâm ”

Tiểu Vô Tâm đem tay sờ đầu mình trợn mắt nhìn hắn, khi mà lực đạo vừa rồi không nhẹ đây, lên tiếng : “ còn không phải nhờ phúc của ngài sao?”

“Tiểu đệ số 1 có khác, so với hai tên kia nói chuyện dễnghe hơn nhiều” Đế Thiên An cười nói , lấy ra một viên hạt đậu xanh lục bích ném cho hắn : “ tiểu Vô Tâm nhiệm vụ ta giao ngươi làm đến đâu rồi.”

“Nhiệm vụ” Vô Tâm có chút nghi hoặc không sờ ra được đầu đuôi, lại đem hạt đậu xanh lục bích ăn lấy.

“ Ngươi quên tôn chỉ của Mỹ Nam Phái chúng ta sao?, thân làm tiểu đệ ta đầu tư giúp ngươi đưa về làm tông chủ Thiên Ngoại Thiên, đừng nói ngươi không lo tìm kiếm mỹ nữ cho lảo đại ngươi đó chứ” Đế Thiên An nhìn hắn nhỏ giọng nói.

Vô Tâm lúc này chấn kinh lên, chỉ một hạt đậu nhỏ bé khi ăn vào lại giúp cho hắn mệt nhọc đả khôi phục, hơn nữa no căn sung mãn ở đỉnh phong trạng thái, chặng đường này hắn cũng đả nghe việc Đế Thiên An nhập ma giết người không ghê tay, là thiên hạ đại ma đầu.

Vô Tâm nhanh chóng trấn định lại, tiếu ý nói : “ Vô Tâm nào dám quên, Thiên Ngoại Thiên một ngàn mỹ nữ đều là giai nhân tuyệt sắc cẩn thận chọn lấy, chỉ chờ lảo đại đến mà thôi”

“ Tiểu hòa thượng này đúng là thù dai” Tiêu Sắt nằm dưới bên dưới nhỏ giọng nói, tay cũng bắt lấy một hạt đậu xanh lục bích.

Lý Hàn Y đứng bên cạnh Lôi Vô Kiệt bên trong tấm mặt nạ nhịn không được mày nhíu lại, thân ảnh liền xuất hiện phía sau lưng Đế Thiên An thanh âm trầm thấp : “ Mỹ Nam Phái một ngàn mỹ nữ, sắc tâm của ngươi thật lớn”

“ Hahahaha chỉ đùa mà thôi, hahaha” Đế Thiên An gãy đầu cười nói : “ chỉ là đùa mà thôi, ta là thấy Vô Tâm một thân hòa thượng Diệp Đỉnh Chi cha già hắn cũng chết rồi, chỉ còn một mình hắn nhà neo đơn gối chiếc đây, từ nhỏ đả bị lão Vong Ưu dạy hư đi xuất gia, ta là nghĩ cho Diệp Gia hắn mới đề ra nhiệm vụ đó, lảo đại khổ tâm Tiểu Vô Tâm ngươi nhất định phải ghi nhớ”

Vô Tâm hòa thượng tiếu ý cười lên nói : “ Vô Tâm cảm tạ khổ tâm”

“ Khổ tâm, tên khốn kiếp ngươi, một ngàn mỹ nữ” Tư Không Thiên Lạc mắng lên xách lên Ngân Nguyệt Thương lao đến.

Chỉ thấy Đế Thiên An còn đang định né đi thì Thủy Hàn kiếm trên người Lý Hàn Y hơi lạnh lẽo tỏa ra, đem thân hình hắn cấp tốc đóng thành băng điêu. Rồi “ crăc” một tiếng vang lớn mũi thương đánh trúng băng điêu, đem thân hình hắn đánh văng đi vừa mới thoát băng ra thì từ bên dưới vô số gai băng mọc lên.

“ Sẻ không chết đó chứ” Lôi Vô Kiệt nhịn không được lên tiếng, nhìn đóng băng như con nhím trong lớp gai băng Đế Thiên An.

“ Ầm” Vang dội thanh âm vang lên lớp băng nhanh chóng bị toái bể, từ bên trong thân ảnh Đế Thiên An hiện ra, “ tạch tạch tạch” tiếng cơ quan vang lên bộ khôi giáp cũng nhanh chóng rút về, thân ảnh lóe lên xuất hiện bên cạnh Lý Hàn Y tay luồn qua eo nàng bước đến trước Vô Tâm, cười nói : “ Đến quên giới thiệu với ngươi Tiểu Vô Tâm đây là chính cung đại phu nhân của Mỹ Nam Phái, Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên Lý Hàn Y, còn không mau gọi chị dâu”

“ Vô Tâm gặp qua chị dâu” Vô Tâm tiếu ý cúi đầu nói.

“ Khốn kiếp” Lý Hàn Y mắng lên trong thanh âm ngượng ngùng không thôi, sau đó một chưởng vỗ lên thân hình hắn rời đi.

“ Khục khục” Đế Thiên An ho khan lên, môi nhích lên độ cong khi thấy thân ảnh Lý Hàn Y rời đi không lâu một thân ảnh khác bám theo chính là Lôi Oanh, nhanh chóng đi đến luồn qua eo Thiên Lạc hôn lên má nàng rồi nói : “ Đại lão bà đi rồi, chỉ còn lại tiểu lão bà, Thiên Lạc hắn ngươi biết đi”

“ Sắc lang hoa tâm, ta cắn chết ngươi” Thiên Lạc mặt đỏ bừng há miệng cắn lên vai hắn, khi nghe được hắn nhập ma nàng cũng lo lắng vô cùng, khi gặp lại thấy được hắn như cũ để nàng thở phào nhẹ nhỏm.

“ Nhược Y bảo bối, nàng có nhớ ta không?” Đế Thiên An mang theo Thiên Lạc xuất hiện bên cạnh, tay còn lại luồn qua eo Diệp Nhược Y, từ người lại lấy ra một viên tiên đậu khác phiêu phù trước người nàng.

“ Không” Diệp Nhược Y quay mặt đi, thoáng phiếm hồng đáp lại.

Vô Tâm cười nói :“ Thiên hạ này chỉ có một mình lảo đại khiến cho Vô Tâm bội phục, đến cả Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên cũng bị ngài đoạt lấy phương tâm à, bản lĩnh đoạt mỹ nhân quả thật thiên hạ vô song.”

Lôi Vô Kiệt từ bụi đất ngồi dậy đặt mông nói : “ sư phụ, lẫn Đạo Kiếm Tiên đụng phải lảo đại ngươi thua không oan mà, đập châu cướp hoa tỷ phu ngươi là Lôi Vô Kiệt ta nể phục nhất từ trước đến nay.”

“ Hừ” Đế Thiên An hừ một tiếng nói : “ Đi với mấy ngày với Tiêu Sắt muồm mép cũng khôn ra rồi, trai đơn gái chiếc bọn họ chưa thành gia thất ta vì sao không thể, bọn họ không bản lĩnh, thôi thì ráng độc thân suốt đời đi hahaha”

Lôi Vô Kiệt gãy gãy đầu, chợt sựt nhớ ra điều gì nói : “ đúng rồi tỷ phu, Thiên Lạc sư tỷ là tam thành chủ con gái, tỷ ta là nhị thành chủ, như vậy sư tỷ gọi tỷ ta là gì?”

Nghe được câu hỏi ngu ngốc này đám người ở đây liền ngoảnh mặt ngơ đi chổ khác, nhưng ai cũng muốn biết đáp án lấy, mà ngay cả đang cắn lấy tay Đế Thiên An, Thiên Lạc cũng nhả ra trừng mắt nhìn hắn.

Lý Hàn Y là nhị thành chủ cùng với Tư Không Trường Phong Bách Lý Đông Quân năm xưa kết giao xông qua giang hồ, bối phận là trưởng bối của Thiên Lạc. Thậm chí Thiên Lạc còn phải hô một tiếng nhị sư tôn đây, việc Đế Thiên An ôm cả hai chẳng khác nào đêm bối phận luân lý kéo xằng bậy cả, nếu lan ra giang hồ đều bị thiên hạ trò cười đây.

Đế Thiên An đương nhiên biết được, nhưng biết thì biết hắn có quan tâm sau trong đám nữ nhân của hắn còn thiếu sao, Lộng Ngọc Hồ Oánh, Hồ San rồi Tử Dận Điền Ngôn đây, hôn lên má Thiên Lạc rồi nói : “ Đương nhiên lớn là tỷ nhỏ là muội rồi, đúng là đần mà có thể cũng hỏi”

Lôi Gia Bảo một tòa hoang vắng nhà, Lý Hàn Y một mình đứng, Lôi Oanh cũng đã cướp đến bên người nàng.

Lý Hàn Y vẫn không có xoay người, Lôi Oanh cũng lẳng lặng đứng ở nơi đó.

Mặc dù trước đã sớm gặp mặt qua, nhưng lúc trước vì Đế Thiên An nhập ma, bọn họ cũng không có quá nhiều trò chuyện.Hôm nay, mới thật sự là lần đầu tiên gặp lại, có cơ hội để trò chuyện.

"Thật xin lỗi." Lý Hàn Y bỗng nhiên thở dài nói: "Năm đó giận dỗi để cho ngươi luyện thành tuyệt thế kiếm lại tới thấy ta, lại không nghĩ rằng một kiếm này ước hẹn lãng phí ngươi nhiều năm như vậy thời gian tốt."

Lôi Oanh lẩm bẩm nói :"Thời gian tốt?"

Lý Hàn Y tiếp tục nói :"Kia đoạn thời gian tốt trong, ngươi vốn nên có thể thấy rất nhiều người, có ngươi sẽ thích, có ngươi sẽ ghét, có còn có thể cùng ngươi làm bạn cả đời...."

Lôi Oanh gật đầu: "Ta biết."

"Ta dẫu sao đả có người thích."

"Ta cũng đã gả cho hắn."

"Nếu như năm đó ngươi trước gặp là ta." Lôi Oanh bỗng nhiên nói, "Như vậy chuyện sẽ không giống nhau sao?"

Lý Hàn Y nói quả quyết :"Sẽ không, có một số việc là chú định xong."

Lôi Oanh cảm giác trong lòng mơ hồ đau, không nói thêm gì nữa, chỉ là lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng.

"Gặp lại sau."Lý Hàn Y lại lần nữa tung người một cái, từ một hướng khác lao đi.

Lôi Oanh bỗng nhiên quay người sang, nhìn kia đi xa Lý Hàn Y.

Lý Hàn Y cũng không quay đầu lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK