Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tiểu Phụng thở dài một hơi, hắn cẩn thận nghĩ lại thì Kim Cửu Linh đúng là hiềm nghi lớn nhất, nếu hắn là Tú Hoa đại đạo thì khả năng cao nhất.

Bởi hắn cùng Giang Trọng Uy kẻ bảo vệ tư sản của Bình Nam Quân phủ nhận thức, lại thêm cái vỏ bọc quá hoàn mỹ không ai nhận ra được.

Mà người dẫn hắn vào Tú Hoa đại đạo cũng chính là Kim Cửu Linh. Chỉ là động cơ của y khiến hắn nghĩ mãi không thông.

“ Vậy chàng nói xem ai là nội gián trong chúng ta?” Âu Dương Tình dò xét

Một lời này nói ra khiến cho Hồng Hài Tử người đều ngưng trọng lên, bởi nhiều năm tỷ muội xuất hiện một cái phản bội là một chuyện không dễ chịu.

Trong chổ này đáng nghi nhất chính là mới kết nạp vào Thượng Quan Phi Yến, chính cô ta cũng thừa nhận việc mình yêu thích châu báu. Việc tay trong tay ngoài với Kim Cửu Linh cũng rất có khả năng.

Về phần Tiết Băng là cái không ai nghi ngờ nhất, bởi nàng vừa mới kết nạp. Càng là người chịu Kim Cửu Linh độc thủ, lại có người trong lòng hiển nhiên không phải là Hồng Hài Tử nội gián.

Thiên Trạch nói : “ vần đề này đại tỷ của nàng hắn nghi ngờ rồi”

“ Không sai” Công Tôn Đại Nương thừa nhận, sắc mặt cũng nghiêm lại nhìn qua chúng tỷ muội.

Công Tôn Đại Nương đem mắt nhìn về tam nương : “ Tam nương đáng nghi ngờ nhất, vì một cô gái xinh đẹp như cô ta dường như dễ dàng lường gạt người đàn ông như Kim Cửu Linh nhất. Và cũng dễ dàng bị người đàn ông như Kim Cửu Linh lừa gạt nhất. Nhưng chỉ có ta biết cô ấy vẫn còn là một trinh nữ”

Tam nương nghe xong trong lòng nhẹ nhỏm khi nghe đại tỷ không nghi ngờ mình.

Công Tôn Đại Nương hướng Giang Khinh Hà nói : “ Ngủ muội, ngươi nường nhờ cửa phật nhưng trong lòng chưa đoạn tuyệt với hồng trần, khó lòng tránh được làm những việc gì lợi mà mất khôn. Hơn nữa ngươi lại có cơ hội tiếp cận với Giang tổng quản nhất, hiểu rất rõ về tình hình Vương phủ, Kim Cửu Linh cùng đại ca của ngươi là bằng hữu lâu năm, ngươi lâu ngày sinh tình kết thành đồng đảng rồi trộm cắp. Hôm đó ngươi lẻn vào trong vương phủ gây náo loạn, giúp cho Kim Cửu Linh trốn vào thùng đựng châu báu để lọt vào kho châu báu, ta thấy ngươi cũng khó mà chối cãi được “

Giang Khinh Hà im lặng nghe, quả thật mấy lời nói của đại tỷ không sai chút nào, trong đám tỷ muội nàng cũng là đối tượng khả nghi nhất.

“ Ai trừ khử nội gián cho ta?” Công Tôn Đại Nương lớn tiếng nói.

Nhị nương nói : “ để tôi”

“ Ha ha” Thiên Trạch cười lên, rồi uống một ngụm rượu.

Âu Dương Tình nói : “ chàng vì sao cười?”

“ Này không phải dụ rắn ra hang ư!” Thượng Quan Tuyết Nhi nói vào.

Thiên Trạch nói : “ đại tỷ của nàng đã nghi ngờ nhưng còn chưa xác minh được, nên mới lược thi tiểu kế”

Nhị nương nghe xong hốt hoảng.

Công Tôn Đại Nương nở nụ cười, bởi lời nói của Thượng Quan Tuyết Nhi cùng Đạo Thánh không sai chút nào, nàng nghi ngờ nhưng không có chắc chắn, hiện giờ dùng kế nên càng thêm khẳng định nội gián trong tổ chức : “ ngươi vì sao sốt ruột vậy?”

Nhị nương á khẩu, không nói ra lời.

“ Ta biết, ngươi muốn thay thế vị trí của ta từ lâu và để cung cấp tiền cho người tình là Kim Cửu Linh tiêu sài, người đã tham ô một số tiền lớn mà ngươi đã quản lý” Công Tôn Đại Nương chậm nói : “ nhưng ngươi không gạt nỗi ta đâu?”

Nhị nương biến sắc, hốt hoảng, chống chế nói : “ đại tỷ....người có chứng cứ không?”

Công Tôn Đại Nương nói : “ ta không có chứng cứ, nhưng ta biết ngươi chính là người cùng Kim Cửu Linh cấu kết. Ta sớm đã nghi ngờ, hôm nay ta dẫn ra ngủ muội ngươi lại nôn nóng nhảy ra trước, không phải là muốn diệt ngủ muội trước bảo trụ cho mình ư?”

Nhị nương cuối cùng thở dài, cuối cùng trầm mặc thừa nhận.

Mà nàng biểu hiện rơi vào mắt đám Hồng Hài Tử còn lại cũng đã rõ ràng kẻ nội gián trong Hồng Hài Tử là ai?

“Nhị nương, tỷ thật sao....?” Thất nương dò hỏi.

Nhị nương thở dài, chuyện đến nước này cũng không cần phải trốn tránh gật đầu.

“ Ngươi tự muốn ra tay hay là để ta tiễn ngươi một đoạn” Công Tôn Đại Nương lãnh khốc nói, mặc dù là tỷ muội nhưng nàng không chấp nhận việc trong tổ chức có kẻ phản bội được, nhất là nhị nương có tâm trừ nàng.

Nhị nương không nói, đột ngột súc khí đề thăng như chim én bay ra ngoài.

Công Tôn Nhị Nương thở dài, trong tay đã nhiều hai thanh kiếm, một thước dài bảy tấc đoản kiếm, đoản kiếm xinh đẹp mà tao nhã cũng không thiếu sắc bén.

Một kiếm này đột nhiên xuất hiện, phiêu như kinh hồng, đẹp như du long, kiếm quang như thủy ngân tả địa, vô khổng bất nhập.

Mấu chốt nhất không phải thiên biến vạn hóa chiêu thức, mà là cột dây lụa bảo kiếm, điều này đại biểu một môn truyền kỳ kiếm thuật, Công Tôn Kiếm Vũ.

Múa kiếm lịch sử chí ít có ngàn năm, sớm nhất múa kiếm cũng không phải kiếm pháp, mà là một loại vũ đạo.

Vũ cơ thân mang thải y, dây lụa lượn vòng, cực kỳ dễ nhìn.

Mà Công Tôn Đại Nương ra một kiếm này chính là Công Tôn thị danh chấn thiên hạ kiếm pháp.

“ Xoẹt!”

Công Tôn Đại Nương ra kiếm cực kỳ nhanh. Kiếm khí như kinh hồng chớp, kiếm quang lóe lên truy hướng Nhị nương, lá cây theo gió bị kiếm khí chém đứt, trong chớp mắt hai đường kiếm khí đã thẳng bức Nhị nương phía sau.

“ Phanh!”

Ngay khi kiếm khí giết đi Nhị nương, một luồng kim quang ở phía sau Nhị nương đem kiếm khí chặn lại, thông qua đó Nhị nương thành công thoát đi.

“ Ngươi....” Công Tôn Đại Nương bất ngờ nhìn Thiên Trạch ngăn cản.

“Thuở xưa người đẹp họ Công Tôn

Kiếm khí múa lên động bốn phương.

Người xem như núi, mặt kinh hãi,

Trời đất vì đây điên đảo thường.

Rực như Nghệ bắn rơi chín trời

Vững như rồng tiên chúa cưỡi chơi.

Tan cơn giận dữ thiên lôi

Dừng như bể đọng ánh ngời sông trong.”

Nhìn Công Tôn Đại Nương xuất ra một kiếm kia, Thiên Trạch lại nhớ đến tiền kiếp từng nghe qua một khổ thơ, khẽ ngâm nga ‘Quan Công Tôn đại nương đệ tử vũ Kiếm khí hành’, ngâm xong nói : “ Công Tôn thị Nghê Thường kiếm pháp, ta rất muốn xem, không biết nàng có thể vì ta múa một khúc chăng?”

Công Tôn Đại Nương nhìn hắn không nói nàng cũng quên đi hắn phá bỉnh mình, một đôi mắt nhìn.

Không chỉ nàng mà những người khác cũng nhìn Đạo Thánh.

Người trong thiên hạ ai cũng biết ba trăm năm trước có một cái kỳ nữ tử, được gọi Công Tôn Đại nương, Đại nương còn có muội muội sinh đôi bề ngoài giống nhau như đúc, trên giang hồ không có mấy người phân biệt được hai nàng.

Lúc đó kiếm vũ của Công Tôn thị có thể nói là danh chấn thiên hạ, Công Tôn Đại Nương đi vào giang hồ bằng song thanh đoản kiếm vén lên giang hồ trung nguyên phong vân.

Loại kiếm pháp này, giống như yêu cầu Thất Sắc Nghê Thường tới tô đậm, yêu cầu chữ “Mỹ” tới phát huy, kiếm pháp này biến hóa rất nhiều, chiêu thức phức tạp, một phát ra tới liền như “Thủy Ngân Tả Địa, Vô Khổng Bất Nhập”.

Nghê Thường kiếm pháp trở thành thiên hạ đẹp nhất kiếm pháp thời đó. Cho đến nay vẫn là kiếm pháp đẹp mỹ trong thiên hạ.

Mà bài thơ của Đạo Thánh đọc lên lại miêu tả được vẻ đẹp của Nghê Thường kiếm pháp, cho bọn họ rõ ràng hơn cái kiếm pháp tuyệt mỹ kia.

Bất ngờ là người ngâm lên khúc thơ ấy lại chính là Đạo Thánh, không ai nghĩ tên trộm cướp hung hăn nhất hiện nay còn là một thi nhân.

“ Tình nhi còn tưởng chàng trộm cắp là giỏi rồi, không nghĩ đến còn là một cái thi nhân” Âu Dương Tình mở lời phá đi im lặng, ánh mắt tràn đầy say mê nhìn.

Thượng Quan Tuyết Nhi mắt đảo nhẹ nói : “ Đạo đại ca quả là lợi hại, vũ lực thiên hạ không ai bằng, còn thông minh hơn người, so với Lục ba trứng mà nói thì mạnh gấp trăm lần, thiệt là để Tuyết Nhi bội phục mà”

Lục Tiểu Phụng nằm im cũng trúng đạn, chỉ biết cười khổ với cái yêu lừa dối cô bé kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK