Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyết Nữ che miệng cười lấy, Thiên Minh hiện giờ không như trước, thông minh hơn tinh quái hơn, càng là cái không chịu thua thiệt.

“ Lấy ta là Cừ Tử đời thứ 8 của Mặc gia, Kinh Thiên Minh ra lệnh cho bọn các ngươi” Thiên Minh đứng trên bảo tọa, tay chỉ đến trước đám người Ban đại sư” Thiên Minh một bộ đại nhân nói.

“ Cái này...” Đại Thiết Chùy gãy đầu.

Đạo Chích nhún vai rồi cười hỏi : “ vậy Cừ Tử đại nhân có mệnh lệnh gì cho bọn tiểu nhân”

Ban đại sư nhìn Thiên Minh rồi nhìn Như Sương, cảm xúc phức tạp.

“Còn không biết hành lễ với bản Cử Tử, đây là Mặc gia các ngươi quy cũ ư? đúng là vô lễ bọn người! Tội này chiếu theo Mặc gia quy cũ nên phạt gì?” Thiên Minh bắt bẻ đám người: “ Cừ Tử là Mặc gia lãnh tụ, phàm là đệ tử Mặc gia nhất nhất nghe theo. Bọn các ngươi không nghe ta, lại không chịu hành lễ với ta. Trong mắt đã sớm bất mãn, có ý đồ bất chính mới làm ra Thiên Chí, đúng là lũ...hèn hạ, tiểu nhân. Nhưng bản Cừ Tử đây lòng dạ rộng lớn không thèm chấp với các ngươi. Bản Cừ Tử lẽ ra phải trục xuất các ngươi ra Mặc môn, nhưng ta nhân lực đơn bạc không đánh lại các ngươi, bản Cừ Tử quyết định truyền lại ngôi vị này cho Như Sương”

Đám thống lĩnh nhìn nhau, nghe nó chửi mà á khẩu không nói nên lời.

“ Phốc!” Tuyết Nữ, Như Sương hai mẹ con che miệng cười lấy.

Vừa được tiện nghi còn khiến người tức chết người không đền mạng, Thiên Minh hùng biện so với trước càng lợi hại.

Hơn nữa so với Thiên Chí bị khu trục mà nói thì truyền lại ngôi vị Mặc gia càng thêm có danh dự hơn. Một cái bị các thống lĩnh liên hợp thông qua biểu quyết mà hạ đài, so với tuyển một cái mới Cừ Tử, cái sau so với cái trước thì tốt hơn rất nhiều lần.

“ Như Sương, ngươi bước lên đây! Bản Cừ Tử truyền lại ngôi vị cho ngươi. Sau này chấp chưởng phải đề phòng lũ tiểu nhân này.” Thiên Minh lấy ra Mặc Mi đưa về phía trước, chững chạc nói.

Như Sương đi đến nói : “ ta có phải làm lễ với ngươi không?”

“ Vốn lẽ là phải làm lễ! Bọn họ không biết quy cũ! Đã sớm đem Mặc gia giáo nghĩa ném đi cả rồi!” Thiên Minh nhãn châu đảo một cái trả lời.

“ Vậy à!”Như Sương vở lẽ ra, tay bập bùng lôi điện.

Thiên Minh sửa lời ngay : “ nhưng ngươi là Mặc gia Cừ Tử đời tiếp theo, không cần làm lễ với ta.”

Cao Nguyệt cười khúc khích.

“ Tiểu tử này đúng là cơ linh quỷ quái mà” Hạng Vũ lắc đầu nói.

“ Chờ một chút” Thiên Minh nghĩ ngợi còn thiếu thứ gì, dẫm chân một cái nhảy khỏi bảo tọa của mình, chạy nhanh thoát khỏi đám người này, hướng về đống cây đổ chổ kia đến.

“ Tiểu tử này muốn làm gì nữa?” Đại Thiết Chùy cùng đám người thầm nghĩ.

Cũng không lâu, chỉ mấy phút ngắn ngủi bọn họ đã thấy Thiên Minh trở lại.

Nhưng là một cái Thiên Minh khác.

Đó là một rất đặc trưng y phục, quần dài màu đen bóng, áo lót trắng sơ mi bên trong lấy cục áo buộc, bên ngoài áo khoát màu đen tung bay. Thắt lưng hình rồng ổn định, một đôi giày bóng màu đen đế bằng, cùng với phía sau khoác một cái trường bào màu vàng thêu một con tử long tung bay.

Đầu tóc cũng được chảy chuốt lại, tay cầm Mặc Mi bước chậm mà đến.

“Nó... nó là Thiên Minh!” Đại Thiết Chùy đám người há hốc miệng ra nhìn, đã quen với tiểu tử đần Thiên Minh hình tượng, bây giờ chuyển biến ngoại hình quá mức khác biệc khiến cho bọn họ chưa kịp thích ứng.

“ Đây là bộ dạng vốn có của nó ư?” Cao Tiệm Ly thầm nói, ánh mắt phức tạp nhìn đứa bé kia đi đến.

Thiên Minh bận rộn như vậy chính là muốn làm màu, đem bộ trường bào của mình trong cung lấy ra bận lấy. Nhìn thấy đám người há miệng nhìn mình, tràn đầy đắc ý, đi chậm đến chổ của Như Sương, rồi nhảy lên bảo tọa.

“ Không tệ! nhìn ngươi so với tiểu tử quê mùa phía trước thì dể nhìn hơn đấy. Đây chính là trường bào của ngươi ư?” Như Sương tán thưởng nói.

Thiên Minh không trả lời, bày ra đại nhân dáng vẻ : “ Như Sương, bản Cừ Tử nhìn thấy Mặc gia hủ hóa, đám xấu xa đầu độc đệ tử Mặc gia làm ác. Ta thẹn với tổ sư gia, may mắn la trời xanh có mắt để bản Cừ Tử tìm được ngươi, bản Cừ Tử hôm nay quyết định truyền lại ngôi vị Cừ Tử này cho ngươi”

“Không biết xấu hổ” Như Sương thầm mắng tiểu tử này làm màu.

Sắc mặc Ban đại sư đám người tương đối khó coi.

“ Ngươi xem! Bị ta nói trúng tim đen cả rồi! đám người này mắt không tôn Cừ Tử vào mắt đâu! Ngươi sau này phải thay ta dạy dổ bọn chúng nhé” Thiên Minh cố ý nói nhỏ.

Như Sương cười khúc khích.

“Hành lễ” Ban đại sư vừa tức vừa muốn cười, sự tình đến giờ không thay đổi được, một chân quỳ bái hai tay đan lại chắp tay cúi đầu, còn không quỳ lễ cái tiểu tử kia càng chửi thêm nữa à.

Những thống lĩnh khác thấy vậy cũng làm theo.

“ Tiểu tử này miệng lúc nào lại lợi hại như vậy chứ?” Đại Thiết Chùy lẩm bẩm.

Đạo Chích gật gật đầu đồng ý, Thiên Minh bây giờ so với trước càng khó chơi, càng có ý tứ hơn trước nhiều.

Thiên Minh hắng giọng, nói : “ Như Sương, hãy đọc theo ta...Thiên Hạ Giai Bạch, Duy Ngã Độc Hắc...”

Như Sương dù không thích tiểu tử này một bộ giả đại nhân, nhưng nàng cũng biết đây là nghi lễ của Cừ Tử truyền lại, đưa hai tay nhận Mặc Mi, đọc theo : “Thiên Hạ Giai Bạch, Duy Ngã Độc Hắc”

“ Khục!” Thiên Minh ho khan lên, dừng lại nữa chừng : “ Ban thống lĩnh, đây là Mặc gia sự tình, ông không biết mời người không liên quan đi ư?”

Ban đại sư tức trong lòng, nếu không phải là do tiểu tử ngươi cường hoành làm chủ, lão đây lẽ nào không biết điều đó ư? Gương mặt hầm hầm nói : “ Cừ Tử đại nhân nếu biết như vậy, còn phải ở ngay chổ này tuyển chọn Cừ Tử mới ư?”

“ Ta năm nay còn nhỏ, thiếu sót là bình thường. Bọn các ngươi bao nhiêu tuổi rồi, đạo lý đơn giản thế cũng không biết à. Ta mới ra giang hồ đây, bọn các ngươi hành tẩu bao nhiêu năm rồi!” Thiên Minh đáp lại : “ đúng là thấy nhỏ là ăn hiếp mà”

“ Ngươi!!” Ban đại sư tức lên, giận điên người.

Mấy cái khác cũng bị lời của Thiên Minh cho cảm xúc muộn phiền.

“ Mấy câu sau là gì?” Thiên Minh nhỏ giọng hỏi, cho Như Sương một cái ánh mắt.

Lời tuy nhỏ nhưng đám người nghe được.

Đạo Chích đem tay lên mặt vỗ một cái.

Đại Thiết Chùy đồng dạng.

“ Phốc xích” Tuyết Nữ, Cao Nguyệt che miệng cười lấy không nhịn được.

Thì ra cái tên này không nhớ được hai câu sau, còn chững chạc đàng hoàng đuổi người khác đi để tránh mất mặt đây mà.

“ Phi Công Mặc Môn, Kiêm Ái Bình Sinh!” Như Sương cũng muốn cười nhưng nhịn lại, nhỏ giọng nói.

Thiên Minh nghe được liền đọc một mạch : “Thiên Hạ Giai Bạch, Duy Ngã Độc Hắc, Phi Công Mặc Môn, Kiêm Ái Bình Sinh”

Như Sương đọc lại một lần nữa : “Thiên Hạ Giai Bạch, Duy Ngã Độc Hắc, Phi Công Mặc Môn, Kiêm Ái Bình Sinh”

Thiên Minh một bộ đại nhân đem kiếm đưa cho Như Sương, vỗ vai nói : “ từ nay ngươi chính là Cừ Tử đời thứ 9 của Mặc gia, ta có tâm mà vô lực không thể dạy dổ bọn nghịch đồ, hướng bọn chúng về chính đạo. Trách nhiệm trọng đại này giao cho ngươi rồi”

Như Sương che miệng cười khúc khích.

Đám Mặc gia người lại nghe chửi mà không làm gì được.

Thiên Minh nhảy xuống bảo tọa của mình, đem bảo tọa thu lấy, sau đó tiêu sái xoay người bước đi : “ Mặc Địch tiền bối, sự tình ta đã tận lực. Ngài cũng đừng trách ta đấy, có trách thì trách bọn thống lĩnh cứng đầu đó. May mắn là ta trước khi từ vị đã kiếm cho người một cái Cừ Tử mới rồi. Có điều Cừ Tử này cũng không được thông minh đâu”

Như Sương nghe hắn chửi xéo mình, trực tiếp phách ra một quyền, một đạo lôi điện bắn đến sau.

Thiên Minh như có mắt phía sau nhảy tránh đi, đạo lôi điện đánh xuống đất “ Phanh!” một tiếng, tạc thành một cái hốc nhỏ.

“ Đồ bạo lực” Thiên Minh xoay người cho Như Sương một cái mặt quỷ, sau đó chạy nhanh đi.

“ Tiểu tử ngươi! hôm nay ta phải đánh ngươi một trận” Như Sương tức, lập tức truy đuổi theo, không màn đến đám người phía sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK