Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có kinh ngạc khi hắn dám khẳng định giết chết được Lâu Lạc hai người chưa quá 10 chiêu, có hoài nghi hắn tài hoa, có bất ngờ khi hắn lại là thái tử của một quốc gia đã vong quốc và cũng không rõ là thật hay hư…

“ Nói như vậy, ta không chọn ngươi là không được? Bách Việt nó ở nơi nào sao ta lại chưa nghe đến? ” Lâm Thủy Dao tinh nghịch cười hỏi, đôi mắt vẫn quan sát nam tử phía trước, còn phối hợp đi xung quanh quan sát : “ thái tử ta lại không thấy giống cho lắm, có phải ngươi muốn lừa gạt ta không?”

“ Hả” Đế Thiên An giả vờ chấn kinh nhảy lùi về sau, tỏ vẻ sợ hãi : “ Thủy Dao tuệ nhãn như đuốc, chút chuyện ấy cũng nhìn ra được rồi. Ta quả thật chính là muốn lừa gạt nữ hài à, nhất là xinh đẹp như nàng phải lừa bằng được.”

“ Phốc xuy!!” Lâm Thủy Dao lại cất lên một tràng cười vui vẻ, cái tên này đúng là quá thú vị mà, đi đến gần hơn đem tay chạm lên cánh tay hắn vuốt ve lấy long lân tím biết, rồi nói : “ vậy ngươi muốn lừa ta thế nào đây? Bổn tiểu thư cũng muốn biết”

“ Binh pháp có nói nhanh như gió, lặng như rừng, dữ dội như lữa và vững như núi” Đế Thiên An từ tốn đáp : “ ta nghĩ đi nghĩ lại cách nhanh nhất lừa được nàng đó là Bá Vương Ngạnh Thương Cung, đem nàng bắt về làm áp trại phu nhân, để nàng sinh cho ta một bảo bảo không sợ nàng chạy”

“ Được lắm cái tên hư hỏng này” Lâm Thủy Dao nghe được gò má hiện lên một tầng phiếm hồng, ban đầu nàng còn tưởng hắn có chủ ý gì hay ho không nghĩ đến lại là cái chủ ý lưu manh thế kia, đáng thẹn và giận là hắn lại dám nói ra trước mặt nàng.

Đặt ở sau lưng một thanh đoản kiếm nhanh được nàng rút ra, trực tiếp chỉ về phía Đế Thiên An, nhưng lại không có đâm vào người hắn, chỉ dừng lại ở uy hiếp.

“ Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, cho dù có giận dỗi cũng nháy mắt khuynh thành” Đế Thiên An không chút để ý, cười nói : “ Thủy Dao, ta không phải là trung nguyên nhân sĩ, đối với lễ tiết ở đây không thông. Ở chổ ta nếu vừa ý người thì mạnh dạn nói, giống như hiện giờ vậy ta thấy nàng xinh đẹp liền muồn lừa trộm.”

“ Hừ!” Lâm Thủy Dao hừ một cái tỏ vẻ còn giận, nhưng đôi mắt lại bán lấy, đôi mắt trong nói lên nàng đối với mấy lời của y cực kỳ hài lòng, dù sau có nữ nhân nào mà không ưa thích được khác phái nam nhân khen lấy.

“ Đồ không biết xấu hổ” Hàn Thiên Lạc nhỏ giọng lầm bẩm, mặt quay đi chổ khác.

Thanh âm tuy nhỏ nhưng Đế Thiên An nghe rõ mồn một, cười nói : “ Được rồi vào chính sự, kỳ thật Thủy Dao cũng chỉ là muốn kiếm một cái cớ thuyết phục mình mà thôi. Bây giờ quan trọng nhất chính là thoát khỏi Cốc Tử mộ, giải cứu mẫu thân của Thiên Lạc. Sau đó mới tính chuyện khác, chuyện khác ta không dám nói nhưng chỉ cần ở bên cạnh ta tuyệt đối có thể an toàn.”

“ Phải đó, lời của Đế huynh nói không sai” Lạc Thời Thu lên tiếng.

Hàn Thiên Lạc nghĩ đến mẫu thân của mình, cũng gấp gáp lên : “ Thủy Dao muội muội, ta nghĩ cha muội biết muội bị lừa gạt đau khổ thế này, thảm thế này ông ta cũng chẳng trách muội đâu”

Lâm Thủy Dao nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu đồng ý, ánh mắt lại nhìn về Đế Thiên An nói : “ lúc nãy ngươi nói mỹ nhân với danh tướng là có ý gì?”

Nhất thời, Hàn Lâu Lạc ba người nghe được có chút ngẩn người, đồng thời cũng muốn biết vì sao Đế Thiên An lại so sánh mỹ nhân với danh tướng.

“ So sánh mỹ nhân với danh tướng, Mãn Phong cũng thật muốn biết, nguyện dõng tai nghe” Lâu Mãn Phong đem quạt xếp mở ra vung vẩy, dò hỏi.

Lạc Thời Thu không rõ nói : “ Một cái là sát khí đùng đùng, thây ngựa chiến trường, một cái là xinh đẹp nữ nhân có chổ nào giống”

“ Danh tướng cho dù lập được khoáng cổ công lao, cho dù bình được thiên hạ, nhưng công cao cấn chủ bị quân vương kiêng kỵ.” Đế Thiên An cất lời giải thích : “ chim chết rồi cung tên bỏ xó, thỏ chết rồi chó bị phanh thây”

Bốn người nghe xong gật đầu đồng ý, tự cổ đến này các đời danh tướng lập được khoáng thế công lao quả thật có mấy ai có được kết cục tốt đâu?

Cho dù tài hoa kiệt xuất đi nữa, cũng chỉ vì công cao cấn chủ để cho quân vương kiêng kỵ, để rồi rút lấy quyền hành hoặc bức tử. Chỉ có chết đi mới khiến cho quân vương đó mới có thể an tâm được.

“ Hồng nhan lại bạc phận, càng là mỹ nhân tuyệt sắc lại gian truân, số mệnh hẩm hiu khổ nhiều hơn sướng. Khi nghe được câu chuyện của Thủy Dao từ Thiên Lạc ta nhất thời nghĩ đến mà thôi, đây là ý nghĩ của ta, để các vị chê cười rồi” Đế Thiên An cất lời nói.

“ Diệu thay” Lâu Mãn Phong gật gù đồng ý.

Lâm Thủy Dao cùng Hàn Thiên Lạc đôi mắt đẹp nhìn qua nam tử cao lớn kia, hiển nhiên qua miệng hắn giải thích càng tỏ tường hơn.

Cùng thời gian, Cốc Tử mộ tầng thứ 3, Bạch Ngọc Khô Lâu cơ quan nơi.

“ Hừ” Tần Tứ Hải nhìn thông đạo tối đen một mảnh không thấy đáy bên dưới, âm trầm bất định gương mặt hừ một tiếng lớn, trong lòng cơn giận nổi lên khiến hắn không biết phát tiết ở đâu.

Lần này có thể nói là hắn thương vong thảm trọng, đệ đệ hắn chết thảm trong mộ, thuộc hạ đem theo cũng không một ai sống sót. Còn bản thân lại trơ mắt nhìn những kẻ đả thương mình cùng thuộc hạ đi xuống tầng thứ 4.

“ Tạch!!Tạch!! Leng keng!! Tư tư!!”

Một tràng tiếng cơ quan đinh tai vang lên khiến cho đang tức giận Tần Tứ Hải chú ý, theo thanh âm phát ra từ bên trên, Tần Tứ Hải thụt lùi về sau và ngẩng đầu liền thấy được một sợi xích dài đang thả xuống, kèm với đó là một cái thân ảnh.

Người đến không phải là Sở Vân Khuê mà là thiếu thành chủ Mộ Vương Thành.

Tần Tứ Hải thủ thế đề phòng, song quyền tụ lại chuẩn bị ứng chiến, song ngưng mục nhìn rõ người đến là ai liền thu hồi, cười ha hả vài tiếng : “Ha ha ha, đến tốt lắm, thì ra là Thiếu thành chủ”

“ Mộ Dung Diệp gặp qua Tần bang chủ” Mộ Dung Diệp nhìn ngắm hắn một cái đưa tay ôm quyền thi lễ, khách khí mà nói.

Nếu để cho người trong Mộ phái hoặc võ lâm nhìn thấy được cảnh tượng này hắn giật mình kinh ngạc. Bởi Mộ Vương Thành là phái Thủ mộ, còn Phát Khâu bang lại là phái trộm mộ, hai thế lực này vốn là đối địch nhau, lại đúng trong thời điểm quan trọng của Cốc Tử mộ mở ra.

Theo lý mà nói Tần Tứ Hải sau khi thất thủ liền rời đi nơi này, Mộ Dung Diệp sẽ không bỏ qua cho một bang chủ Phát Khâu Bang. Nhưng hiện tại Tần Tứ Hải cùng Mộ Dung Diệp lại tựa như quen biết đã lâu vậy.

Mộ Dung Diệp chào hỏi qua đi, trực tiếp nói: “Nghịch Độc Đan có mang đến không?”

Tần Tứ Hải làm gì có thể dẫn theo bang chúng đến được Cốc Tử mộ, hết thảy là do một tay Mộ Vương thành phía sau thao túng. Tin tức vị trí là Mộ Dung Diệp thả ra cho Tần Tứ Hải, không chỉ thế hắn còn hợp tác với kẻ này, đổi lại một thứ mà bọn họ cần Tần Tứ Hải lấy ra từ một tòa mộ địa.

Nếu là trước kia tuyệt đối sẽ không có chuyện Thủ Mộ phái cùng Đạo Mộ thế lực hợp tác cùng nhau, trong ngoài bắt tay để phá hủy mộ địa mà Thủ Mộ canh giữ, từ bên trong lấy đồ trong mộ ra ngoài.

Quy cũ tổ chế ngàn đời đã không còn như trước khi Mộ Dung Hiển kế vị, làm Mộ Vương Thành đời thứ 23 Mộ Vương.

Hắn chính là tự trông tự trộm, muốn lấy ra Côn Lôn kho báu ở Hàn Thiết mộ. Nhưng tiền đề phải có Cốc Tử mộ Phá Mộ Lệnh.

10 năm trước Mộ Quỷ Tử phá bỏ kế hoạch của Mộ Vương Thành, khiến cho kế hoạch chậm trễ 10 năm. Để một lần nữa lấy ra được Phá Mộ Lệnh, Mộ Dung Diệp hợp tác với Phát Khâu bang, chỉ lấy được một thứ then chốt trong khâu phá mộ- Nghịch Độc Đan.

“Thiếu thành chủ hết sức yên tâm, ba ngày trước, ta lén vào Lạc Dương vương mộ đãlấy được vật này.” Tần Tứ Hải nghe xong cười đáp.

Kết quả này Mộ Dung Diệp đã dự liệu, mở lời tán thưởng : “Vương mộ Lạc Dương xưng là cơ quan kỳ mộ, hiểm cảnh trùng điệp, sống chết chỉ trong một chớp mắt, Tần gia quả thật có thân thủ tốt”

“Ha ha ha.” Tần Tứ Hải cười to vài tiếng, cười dứt liền nói : “Xác thực hung hiểm, nhưng may nhờ bản đồ mộ Thiếu thành chủ cho, nên cũng rất thuận lợi”

Xác thực cơ quan trong mộ Lạc Dương cực kỳ hung hiểm. Nhưng có bản đồ của Mộ Vương Thành cấp cho, chẳng khác nào là một cái kim chỉ nam chỉ hướng. Thông qua đó mà Tần Tứ Hải loại bỏ và phát hiện được rất nhiều cơ quan nguy hiểm, từ đó thuận lợi dọn sạch tài bảo bên trong mộ và lấy được thứ mà Mộ Dung Diệp cần.

“ Sưu!!”

Bình sứ trên tay Tần Tứ Hải ném đi nhanh được Mộ Dung Diệp bắt được, hắn quan sát một cái liền nhận ra ngoại hình quen thuộc của bình sứ, xác nhận : “Không sai, đúng là vật của Dược Vương điện Mộ Vương Thành chúng ta”

“Ân?” Mộ Dung Diệp mở ra cái bình định đem thuốc đổ ra nơi lòng bàn tay, thế nhưng lại không có thứ hắn cần lăn ra, không khỏi có chút bất ngờ.

“Hừ, Nghịch Độc Dan ta đặt ở trên thân .” Tần Tứ Hải nhếch môi cười ranh mảnh giải thích cho Mộ Dung Diệp.

Hắn lăn lộn giang hồ nhiều năm đâu phải là trẻ lên ba, trực tiếp đưa cho Mộ Dung Diệp nếu như y vào tay rồi đổi ý. Khi đó hắn biết kêu ai đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK