Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống quốc rung chuyển.

Lục phái cao thủ tề tụ Hàn Tốn phủ viện vì Thiên Ma Cầm chết thảm.

Hai cái tên, một là chủ nhân của Thiên Ma Cầm hậu nhân của Hoàng Sơn của 18 năm trước phái Thiên Long, Cầm Thánh Hoàng Tuyết Mai. Kẻ còn lại chính là danh chấn thiên hạ trung nguyên Đạo Thánh.

Cả hai liên thủ đem lục đại môn phái và các cao thủ nước Tống trừ diệt, khiến võ lâm nước Tống cũng như thế lực triều đình muốn giành lấy Thiên Ma Cầm tổn thương trầm trọng.

Cùng với đó, nhờ Thiên Trạch hấp dẫn ánh mắt mà các nữ nhân cùng thủ hạ của hắn, trong một tuần liên tiếp ra tay với các thế lực giàu có nước Tống, trong tối bứng dọn tài nguyên Tống quốc.

Tống quốc đã tồn tại từ Xuân Thu đến Chiến Quốc, tuy hiện giờ đã suy yếu nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa. Dê béo không ít, mà Thiên Trạch cùng thuộc hạ đã hợp mưu từ trước lại ra tay trên diện rộng.

Khiến cho nước Tống nhất thời bị Đạo Thánh gây án mà giận sôi, các thế lực truy bắt náo nhiệt vô cùng, so với Lục Chỉ Cầm Ma còn phẫn hận hơn, còn chịu người chú ý hơn, và hiển nhiên trở thành đối tượng truy nã bật nhất của Tống quốc.

Các tiền bối ẩn cư lâu ngày hoặc tỵ thế không ra cũng xuất hiện, truy kiếm tung tích Đạo Thánh.

Chỉ là y chỉ hoành hoành trên đất Tống chừng ba tháng thì lặn mất tăm.

Thiên Trạch như những quốc gia trước đi qua, đem phần béo bở nhất ăn xong liền chạy đi, để lại nơi đó náo nhiệt truy lùng.

Mà hắn địa bàn mới đã có, không phải thảo nguyên rộng lớn phía đông thẳng xuống Đột Quyết mà lên hướng tây bắc, nước Triệu.

Tháng chín mồng năm.

Sắc trời này nước Triệu đã lạnh giá, tuyết đã bắt đầu rơi.

Một cái nam tử bình phàm cởi một con ngựa di chuyển mà vào trấn, y bình phàm từ dung mạo đến y phục đều bình phàm, ngựa cũng bình phàm.

Người cùng ngựa như vậy hiển nhiên sẽ không mấy ai chú ý đến, cho nên người trong trấn chỉ nhìn sơ qua một chút lại không để ý gì đến y.

Y chầm chậm qua con đường lót đá dài, thẳng đến cuối đường thì dừng.

Cuối con đường, có một cột cờ cao ba trượng, treo bốn cái đèn lồng lớn.

Đèn lồng màu đỏ tươi, nét chữ đậm đen!

Phong Vân Khách Sạn.

Từ bên trong một tên tiểu nhị thấy được vội vả đi ra niềm nở tiếp đón, sau khi dò hỏi y ở lại liền đem bão mã dắt đi, bố trí ở nơi dừng chân cho ngựa.

Một bên tiểu nhị khác thì thấy y bước vào khách điếm, tiến đến : “Khách quan, mời ngồi ạ, ngài cần gì dùng”

Gã khách nhân nói : “ chuẩn bị phòng tốt nhất, đồ ăn tốt nhất, cho ngựa ta ăn tốt nhất”

Nói xong gả thả xuống một túi nhỏ, bên trong là túi tiền vàng.

Gả tiểu nhị thấy thế đầy mặt tươi cười, niềm nở : “ vâng! vâng, mời quý nhân theo tiểu nhân ạ”

Gả khách nhân theo gả tiểu nhị đi lên cầu thang, sau đó lên lầu trên mà nghỉ ngơi.

Ngay khi gả khách nhân bước lên cầu thang lên lầu, dưới đại sảnh đứng trong quầy tủ ở góc trái, một cái văn sĩ trung niên thu hồi kín đáo ánh mắt, nhỏ giọng : “ nhìn không ra võ công, đôi mắt xanh lam kia....”

Dung mạo bình phàm nhưng lại sở ra một túi tiền vàng, này không hợp lẽ thường, một cái người như vậy có được một lượng tiền đủ cho người bình thường sinh hoạt một đến hai năm, hơn nữa bước chân vững vàng không một chút giống người bình thường.

Vóc dáng cùng đôi mắt xanh lam kia để hắn nghĩ đến một cái nhân vật thịnh hành gần đây. Hắn nghĩ đến bởi vì gần đây nơi này sắp có một cuộc mua bán lớn, gả kia nếu như nghe được mà đến, hắn cũng phải để phòng thật kỹ, dù có chút sai lầm nhỏ cũng không thể xảy ra được.

“ A Tam, y thế nào?” gả thấy tiểu nhị lại đi xuống hỏi.

Gả tiểu nhị đáp : “ yêu cầu thức ăn hảo hạng, đến giờ ăn thì gọi, ngày mai rời đi”

“ Lẽ nào là ta đa tâm” gã văn sĩ suy nghĩ, nhưng vẫn phân phó : “ chú ý hắn một chút”

“ Vâng” gả tiểu nhị cung kính nói, sau đó đem túi tiền cấp đưa cho người kia.

Phong Vân khách điếm cũng không vì gả khách nhân kia mà nhiễu loạn sinh ý.

“ Chú ý à, xem ra ta phải cẩn thận rồi” cuộc trò chuyện ở bên dưới của hai người lại hoàn toàn bị gả khách nhân vừa đi vào nghe được, y ngồi tại giường gỗ mà gỏ nhẹ bàn tay của mình trên thành giường.

“ Hy vọng các ngươi cho ta thêm chút thu hoạch” gả lại nói rồi nằm xuống giường.

Chừng một tiếng sau, gả tiểu nhị lại lên lầu cung kính gọi, thức ăn đồ uống đã chuẩn bị sẵn dưới lầu.

Gả khách nhân lại đi ra, sau đó xuống bên dưới, rồi chậm rãi dùng bửa tối ở một gian bàn sập ít người qua lại.

Y dung mạo lẫn y phục bình thường cho nên không mấy ai để ý đến nhiều, cùng lắm thì nhìn y dùng bữa đắt tiền một chút, sau đó lại dời mắt đi.

Gả thưởng thức xong lại trở về phòng nghỉ của mình.

Mãi cho đến tầm 10 h đêm, gã lại từ trên giường ngủ ngồi dậy, mà đáng nói là dung mạo của y như sương khói tan đi, để lộ ra một trương tuấn lãng gương mặt, một bộ hoa lệ y phục từ trong không trung hiện ra, sau đó bao phủ lên người y.

Người này không ai khác chính là từ Tống quốc mà qua, Thiên Trạch.

Hắn không phải tự dưng mà đến nơi này nghỉ chân, mà hắn nhận được một cái tin tức truyền lại khi qua nước Triệu, tin tức này để hắn đến Phong Vân khách điếm mà nghỉ lại nơi này, mục đích tham dự vào một cuộc giao dịch của một tổ chức cường đại trên giang hồ.

Xanh Thẫm Như Nước, Phi Long Tại Thiên.

Tám chữ tại giang hồ người nghe được đều nghĩ ngay đến một tổ chức.

Thanh Long hội.

Bốn trăm năm đến nay trên giang hồ Tề quốc là tổ chức khổng lồ nhất, thần bí nhất và nghiêm mật nhất.

Người ngoài biết rằng Thanh Long hội do Thanh Long lão đại bí ẩn chưởng khống, phía dưới có 12 vị đường chủ, 365 vị đà chủ. Mỗi một đà chủ thống lĩnh các phân đà dưới trướng cắm rễ ở các nước trung nguyên.

Mà Phong Vân khách điếm chính là một cái sản nghiệp trong vô số sản nghiệp của Thanh Long Hội, không những khách điếm mà cả tòa thị trấn nhỏ này.

Nơi đây, giống như những sản nghiệp cố định khác, thường thường Thanh Long Hội đường chủ hay đà chủ sẽ tổ chức giao dịch với không ít thế lực, mua sắm lẫn buôn bán mà thu về lợi nhuận, hoặc là giải quyết một số thứ.

“ Cũng nên đi ghé thăm một chút” Thiên Trạch lẩm bẩm, lại thi triển Tiềm Thân Chú, sau đó lại dùng Độn Không Thuật thoát đi gian phòng.

Thiên Trạch hiện ra ở một cái bức tường đá, trên bức tường đang nứt ra để lộ một cái địa đạo âm u dẫn xuống.

Thiên Trạch lại dùng Độn Không Thuật cướp vào trước khi cửa đóng lại.

Cửa vào địa đạo có hai người đứng đó như pho tượng đá, sau đó, cứ mỗi mười mấy bước, lại có hai người như vậy đứng đó, gương mặt âm trầm như bức tường đá vậy.

Trên tường đá khắc một con rồng màu xanh đang nhe răng múa vuốt.

Nghe nói Thanh Long Hội có ba trăm sáu mươi lăm phân đà bí mật, nơi đây chắc chắn là một phân đà trong đó.

Tận đầu địa đạo, còn có một cái cửa đá rất dày chắn đó.

Thiên Trạch không phải là người mở bí đạo này mà là văn sĩ trung niên, y gọi Công Tôn Tĩnh, Thanh Long ba trăm sáu mươi lăm đường đà chủ thứ 12, lấy thân phận của y dễ dàng đi vào nơi này, đám thủ hạ không ai dám nghi ngờ.

Thiên Trạch khi vào nơi này đã sớm dùng Không Thức Giới, tra lùng gả tiểu nhị lanh lợi kia, từ đó mà biết được Công Tôn Tĩnh chính là đà chủ phân đà thứ 12, y phụ trách lần này giao dịch ở Phong Vân khách điếm.

Công Tôn Tĩnh hoàn toàn không nghi ngờ có người bám theo mình, hắn cẩn thận di chuyển trên bí đạo, cho đến cửa đá lớn, mò mẫm trong người, lấy ra một xâu chìa khóa, lấy ba chìa trong đó mở ra ba ổ khóa, hai người đứng phòng thủ cửa sắt mới mở cửa ra.

Cửa đá ầm ầm theo cơ quan là chìa khóa vận chuyển mở lên, đá rắn chắc, hơn nữa bề dày cũng đến năm mét, người thường khó mà mở ra được. Nhưng cái cửa đá đó còn chưa phải là cửa cuối cùng.

“ Cơ quan ám khí không ít” Thiên Trạch quan sát thầm nói.

Lấy hắn rà soát đã biết được phía trước chặn đường cũng không phải bình thường, từ cửa đá đi vào đến cửa đá tiếp theo, tổng cộng có ba mươi đạo cơ quan mai phục, trên đời này người xông qua được ba mươi thứ cơ quan này, có rất ít.

Công Tôn Tĩnh bước vào sau đó cẩn thận đi qua thông đạo thêm hai trăm mét, hắn biết hết thảy cơ quan bố trí cho nên không đạp lên đó, khi đến cửa thứ hai lại lấy ba cái chìa khóa khác trong chùm, tìm kỹ rồi mở.

Khóa khai, cửa đá liền thăng đi lên để lộ một gian phòng đá mỗi bề chín thước.

Trong phòng u ám lạnh lẽo, phảng phất như ở chính giữa phần mộ của các bậc đế vương thời xưa.

Cái chỗ đáng lý sẽ để quan tài, bây giờ có để một cái rương đồng lớn khổng lồ.

Mở cái rương này ra, dĩ nhiên còn phải cần thêm ba cái chìa khóa. Nhưng ba cái chìa khóa ấy vẫn còn chưa phải là ba chìa cuối cùng, bởi vì trong cái rương lớn ấy, còn có một cái rương nhỏ.

Công Tôn Tĩnh mở ra xong, nhìn ngó bên trong thật có một tấm da mỏng, trên da vẻ lấy rất nhiều đồ hình, hắn đem lên tay xem xét, sau đó lại bỏ xuống lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK