Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhân Gian Giới, Trung thổ- Biên thành nằm tại sa mạc trên.

Vì là nơi nghỉ chân duy nhất, cho nên lữ khách và thương nhân thường xuyên ghé qua để nghỉ ngơi.

“ Thần tộc đến rồi!”

“ Là thành chủ mới đó!”

“ Mau đến tiếp đón thôi!”

“ Nếu mà đến trễ thì sẽ đắc tội đấy”

“ Tại sao nói đến là đến mà không báo trước một tiếng để chuẩn bị chứ”

“ Đừng chậm chạp nữa!”

“ Minh Nguyệt mau đi tiếp đón thành chủ mới đi”

“ À vâng!”

“ Không đợi cô nữa! tôi đi trước đây”

“ Sắp không kịp rồi!”

Biên thành không thuộc bất cứ quốc gia của nhân loại nào, mà là Thần tộc cai quản
một trong vô số sản nghiệp.

Nhưng mà thực tế, thần tộc phụ trách cũng không mặn mà gì với nhân loại. Thường hay bỏ lại nơi này cho nhân loại tự quản lý, rất ít chịu trách nhiệm đến và chú trọng ở nơi này sinh sống.

Tại thần tộc mà nói nhân loại chỉ là bọn khỉ mà Thiên cai quản, là sinh vật cấp thấp là nô bộc cho Thần tộc sai khiến.

Cộng thêm cái địa phương quái quỷ này so với Tịnh Thổ mà nói thì cách xa ngàn dặm, các đời Thần tộc đến cai quản rất ít dành thời gian nơi này. Chỉ có lệ trông coi, hoặc thỉnh thoảng đến đùa nghịch bọn ‘khỉ’ trong mắt họ mà thôi.

Nhưng hôm nay thành chủ cũ đã bị hủy đi, một vị thần tộc mới xuất hiện tại Biên thành khiến cho cư dân trong thành ai nấy không dám chậm trễ, dù là già trẻ lớn bé đều vội vàng đi ra tiếp đón.

Thần tộc chính là thần linh cao cao tại thượng, mà nhân loại chính là giun dế nô bộc phụng sự cho thần linh. Nếu như chậm trễ tiếp đón chính là đại bất kính, cho dù bị giết chết đi nữa thì nhân loại cũng chỉ có thể cam chịu.

Thành ra người trong thành khi nghe tin ai nấy vội vẩ đổ xô ra ngoài thành, dừng lại hết công việc để tiếp đón vị tân thành chủ kia.

Chỉ có một người là so với nhiều người còn chậm trễ.

Nàng là Minh Nguyệt, một cái thiếu nữ nhân loại.

Nàng chậm trễ bởi nàng dù trẻ nhưng đôi mắt lại mù, muốn đi lại xác định phương hướng cũng thông qua cây gậy nhỏ của mình. Không thấy được phương hướng, dẫn đến so với nhiều người hối hả chạm hơn.

“ Cộp cộp!”

Tiếng gậy gõ vào mặt đá không ngừng vang lên.

Minh Nguyệt đi được tầm ba trăm mét, không cẩn thận leo lên bậc thang đến bậc cuối lại vấp té, cả người ngả lăn trước mặt đường phía trước, cây gậy chỉ đường cũng rời khỏi tay mà lăn đi

“ Chết rồi cây gậy đâu mất rồi” Minh Nguyệt thầm hô không ổn, nàng đã mù lại không có cây gậy thì làm sao xác định được phương hướng? Mà không xác định được phương hướng, khi đó tiếp đón vị thần kia chậm trễ là bất kính với thần linh.

Đây chính là tội chết cũng không sai à!

“ Gậy của mình đâu rồi” Minh Nguyệt càng hoảng, tay không ngừng mỏ mẫm.

Chính lúc Minh Nguyệt đang khổ sở tìm kiếm, một cái thân ảnh đi đến.

Là một cái nam tử tuổi tầm hai mươi đổ lại, dung mạo vô cùng tuấn lãng như ngọc tượng điêu khắc.

Tóc lam xanh ngắn, một bộ màu xanh dương y phục, đặc biệc nhất y có một đôi mắt màu lam xanh khác với nhân loại, đôi mắt của thần.

Nam tử này chính là thành chủ mới đến cai quản Biên thành- Thập Hình.

“ Không xong rồi!”

“ Minh Nguyệt cô nương thảm rồi!”

“ Làm sao giờ!”

“ Hai! Cô ấy thật xui xẻo”

“ Cầu mong cho vị thần này bỏ qua”

“ Trời ơi! Cô ấy nguy rồi!”

“ Minh Nguyệt!cô ấy bị mù không thấy đường mà!”

“ Thảm rồi! cô ấy sẽ bị giết sao?”

Ở phía sau Thập Hình đám người nhân quỳ gối dập đầu sát đất, thông qua ánh mắt len lén thấy được vị thần linh kia đi đến chổ Minh Nguyệt, ai nấy không dám nói ra chỉ trong đầu hô lên, đối với Minh Nguyệt vận mệnh sắp đến tràn đầy lo âu.

Minh Nguyệt là cái cô nương tốt, tuy bị mù lại hay may vá giúp cho người, cho nên được không ít người cảm mến.

Nhưng chậm trễ tiếp đón Thần là không thể chối cãi. Thần có trừng phạt cũng không ai dám hó hé, bọn họ chỉ cầu mong sao cho vị thần này là một vị thần tốt, còn nếu đụng phải vị thần tính khí không tốt, vậy thì Minh Nguyệt trước xui xẻo rồi.

Lúc này, Thập Hình đã đi đến chổ Minh Nguyệt, hắn khi vào thành đã thấy được từ xa một cái nhân loại chống gậy mà đi, vì vội vả cuối cùng ngã té.

Hắn không có như những Thần tộc khác đối với nhân loại nhỏ yếu chậm trể tiếp đón
y đem Minh Nguyệt hai tay nâng lấy.

“ Cảm ơn” Minh Nguyệt cảm kích nói.

Thập Hình đáp : “ đừng khách sáo”

“ Chưa từng nghe qua giọng nói của huynh, huynh là người trong thành à?” Minh Nguyệt dò hỏi.

Nàng mắt bị mù nhưng bù lại tai nghe rất tốt, người trong thành thanh âm nàng đều nghe qua và nhận biết. Cho nên người giúp mình đứng dậy này thanh âm khác biệc, cho nên nàng mới nghi thử dò hỏi.

“ Ta vừa mới đến” Thập Hình trả lời : “ chắc cô chưa gặp ta lần nào”

“ Thất lễ rồi!” Minh Nguyệt nghe xong lại đưa tay đến phía trước người Thập Hình, nàng không thấy được chỉ đành đưa tay sờ lấy, thông qua xúc giác mà phán đoán.

“ Lữ khách à! hình như huynh còn rất trẻ” Minh Nguyệt bàn tay chạm qua lồng ngực rồi hướng lên khuôn mặt, xúc giác truyền lại để nàng biết nam tử phía trước nam nhân hẳn không so nàng lớn nhiều : “ huynh tên là gì vậy?”

“ Trời ạ!”

“ Ta có nhìn lầm không!”

“ Minh Nguyệt! cô ấy dám bất kính với thần linh!”

“ Trời đất ơi!”

“ Minh Nguyệt cô nương! Cô đúng là gan lớn!”

“ Cũng may vị thần này tính khí tốt! bằng không cô ta đã bị chết mấy lần rồi”

Còn chưa đứng lên, đám người dân đang quỳ lễ kia kinh hồn táng đảm với Minh Nguyệt cử chỉ làm ra.

“ Ta tên Thập Hình! Còn cô?” Thập Hình không có chút bực tức nào, đây là lần đầu hắn từ Thần Vực đi ra đến nơi này quản lý nhân loại, không hiểu sao gặp cái cô gái trẻ bị mù này hắn lại có gì đó khác lạ, để hắn sinh hứng thú.

“ Ta tên Minh Nguyệt!” vừa trả lời xong Minh Nguyệt chợt sựt nhớ ra một chuyện cực kỳ quan trọng : “ chết rồi! hôm nay trong thành có tân thành chủ đến, ta và huynh mau đi nghênh tiếp”

Chậm trễ tiếp đón Thần tộc là bất kính, người giúp mình này ắt hẳn cũng chậm trễ, nàng không muốn y cũng bị kéo theo liên lụy. Vội vàng nhắc nhở Thập Hình cùng mình đi tiếp đón.

Thập Hình nhìn thấy nàng khẩn trương chống gậy đi về trước, cười nói : “ không cần lo lắng quá đâu”

Minh Nguyệt dừng lại nói : “ không được chậm trễ Thần tộc! nghe nói có người từng bị đánh đến chết. Tuy rằng huynh là khách đi qua chốn này, nhưng cùng ta đi đón tiếp, có được hay không?”

Minh Nguyệt không biết rằng, người đứng trước là vị thành chủ Thập Hình mới đến, vị thần không thích lễ nghi như gió mà bước vào thành, lại càng không tiếp nhận quỳ bái của mọi người, nhưng lại vì một cô gái bị ngã- Minh Nguyệt mà dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK