Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng hôn mỹ lệ, bầu trời một mảnh phi hồng bên dưới đại địa một con tuấn mã đang không ngừng phi cước về phía trước.

Trên lưng nó là một tên quân Tần ngã nhoài trên đó, sắc mặc trắng bệch khí tức suy yếu, con ngựa chạy vội đi để lại khói bụi cuốn lên phía sau.

Xốc nảy khiến cho thân hình tên lính này ho khan ra máu tươi vương vãi dưới mặt đất bên dưới, mà phương hướng mà cả người lẫn ngựa hướng đến chính làvương đô của Đại Tần- Hàm Dương.

Hàm Dương cungphía trước, một tên thái giám hay tay nâng lên một chiếc khai trên đó là một cuộn vải lớn giống như tấu chương một dạng, nhanh chóng hướng vềchính điện mà đi, đứng ở bên ngoài lớn giọng nói : “ Bệ hạ, tám trăm dặm chiến báo”

"Trình lên" Đại điện bên trong ngồi ở trên đài cao Doanh Chính lạnh nhạt nói, cũng không để hắn chờ lâu khi tên thái giám này bước đến cung điện, liền đã có thái giám khác tiếp nhận dâng lên cho hắn.

Ngay khi tiếp nhận chiến báo đồng tử hắn mở lớn, từ người tỏa ra ngập trời lửa giận,vô tận sát khí hội tụ tại trong cơ thể của hắn, bàng bạc lực lượng, lại bị hắn nội liễm trong người ở chỗ sâu trong. Đồng tử ở chỗ sâu trong tựa như thiêu đốt lên hai luồng hỏa diễm như muốn đốt cháy hết thảy, đem trên tay tám trăm dặm chiến báo quăng xuống.

"Một cái Cái Nhiếp, một đứa bé, chỉ là hai người,lại có thể tiêu diệt 300 quân thiết kỵ của đại Tần. Tin này quả nhânthấy thật hoang đường."

Trong âm thanh của hắn có không che dấu chút nào nộ khí, làm cho trong đại điện tất cả mọi người nhịn không được chịu ngừng lại rồi hô hấp, đồng loạt quỳ xuống.

Bao quát trong đại điện mọi người, Doanh Chính lành lạnh lên tiếng nói: "Nhớ năm xưa Đại Tần công đánh Sở quốc tổn thất mười vạn đại bại mà quay về, năm thứ hai quả nhân huy động gấp năm lần binh lực. Dù là ngoan cường như Sở quốc cũng vẫn bị sụp đổ dưới vó thiết kỵ Đại Tần. Nếu dùng ba trămmàkhông bắt nổi, thì dùng ba ngànba vạn ba mươi vạn"

Trong một chớp mắt, đại điện ở trong tất cả mọi người cảm giác được rõ ràng trái tim của mình đột nhiên co rụt lại, như là bị người nắm mạch máu, một cử động cũng không dám, nguyên một đám, tất cả đều cấm như ve mùa đông, liền đại khí cũng không dám ra ngoài, sợ bị phẫn nộ Thủy Hoàng tước đoạt tánh mạng của mình.

Doanh Chính hiện giờ chính đả ngập trời tức giận, khi mà tin xấu nhận được cách đây chưa lâu mười vạn đại quân Tần bị tiêu diệt khi hành quân đến Lâu Lan. Hiện tại lại chỉ bắt có hai người mà ba trăm thiết kỵ tinh nhuệ lại không làm được còn bỏ mạng, thử hỏi hắn có tức giận không chứ.

“Xin bệ hạbớt giận." Nhưng vào lúc này, rốt cuộc có người mở miệng phá vỡ yên lặng, mở miệng là thừa tướng Lý Tư, hắn cầm trong tay tấu lệnh, khom người đi ra: "Thiết kỵ binh của Đại Tần thiện ở xung phong nơi hiểm trận,công thành chiếm đất. Nhưng đối phó với cao thủ võ đạo trên giang hồ như Cái Nhiếp lại không phải sở trưởng của bọn họ."

“ Hừ” Doanh Chính hừ lạnh một tiếng.

"Kiếm là vua của binh khí. Mà Cái Nhiếp càng là cao thủ dùng kiếm, trong giang hồy có danh hiệu là Kiếm Thánh , quyết không phải là hư danh. Sự trốn chạy của Cái Nhiếp tuyệt đối không phải theo sự ngẫu nhiên, theo tình báo mà thần nhận được rất nhiềudấu hiệu cho thấy, các thế lực phản nghịch của lục quốc đang tiến hành một đại âm mưu chống đối đế quốc."

Doanh Chính trong mắt hàn quang lóe lên, chân mày hơi nhíu lại, nói “ Thế ư?”

Lý Tư lại giống như không hề phát giác, trong miệng tiếp tục êm tai nói ra: "Muốn diệt trừthế lực giang hồđó, thần cho tất phải dĩ độc công độc."

"Dĩ độc công độc?" Doanh Chính làm như có đi một tí hứng thú, tùy theo lạnh nhạt mở miệng lên tiếng: "Hiện giờ đả có người thích hợp chưa?"

Lý Tư liền đáp: "Cái Nhiếp xuất thân từ Quỷ Cốc phái. Các đời chưởng môn của Quỷ Cốc Phái chỉnhận hai gã đệ tử. Đặc biệc là từ ban đầuhai gã đệ tửnày đã là đối thủ, một người là Tung, một người là Hoành, thế bất lưỡng lập. Trong hai người chỉ có thểgiữ lại một, người đó sẻ là Quỷ Cốc tiên sinh. Truyền thống kỳ dị nàyđã kéo dài mấy trăm năm, Cái Nhiếp chính là một trong hai đệ tử đó"

Doanh Chính cũng không cần Lý Tư nói hết, hắn đã biết được người chọn ra là ai chính là Quỷ Cốc Vệ Trang, Vệ Trang thủ lĩnh của Lưu Sa đối với người này Doanh Chính đương nhiên nhận biết, hơn nữa còn biết rõ. Năm xưa ở Tân Trịnh gặp gỡ sau đó lại lên làm Đại Tướng Quân nước Hàn, sau lại làm thích khách sát thủ chuyên đánh thuê.

Mới đây nhất chính là được Công Thâu Cừu mời lấy ở Lâu Lan, đối với Vệ Trang năng lực hắn cũng biết cũng rõ ân oán của Tung Hoành cho nên đối với đề nghị này của Lý Tư hắn vẫn xem được.

Theo thời gian trôi đi, văn thần vỏ tướng cũng nhanh chóng rời khỏi đại điện chỉ còn lại bên trong là thân ảnh của Lý Tư.

“ Kiếm thánh? Thực sự rất mạnh ư?” Doanh Chính trong lời nói nghi ngờ, lẫn có vài phần xem thường trong đó. Cái Nhiếp võ công cao thì thế nào hắn chỉ có một người đây.

“ Y hiệu xưng là thiên hạ đệ nhất kiếm”

Doanh Chính chậm rãi nói nói: " Khi hắn thuộc Tần quốc hắn là đệ nhất kiếm, nếu hắn không còn trung thành với trẫm, vậy cái thiên hạ này liền không còn chổ dung thân cho hắn nữa"

Lý Tư cúi đầu nói : “ Vâng, vi thần hiểu”

"Chẳng lẽ không có ai có thể thắng được hắn sao... Lý Tư" Doanh Chính lên tiếng hỏi, hắn không tin Cái Nhiếp có thể một tai che trời, thiên hạ giang hồ cao thủ không thiếu Chư Tử Bách Gia đây.

Lý Tư mở miệng nói: "Bệ hạ, có một người... có điều”

“ Có điều thế nào” Doanh Chính liền truy hỏi.

“Nếu có khả năng,thì tốt nhất là vĩnh viễn đừng để người này xuất hiện trên thế gian này nữa "

" Khanh muốn nói đến”

“ Chính là hắn... Năm xưa vì bắt được hắn đả phải trả một cái giá rất đắc”

Doanh Chính đã biết Lý Tư nói đến là ai , hừ lạnh một tiếng : “ Hừ, có thể bây giờ nhìn lại, thì cái giá này rất đáng”

"Bệ hạ, Thắng Thất người này cực kỳ điên cuồng, tàn nhẫn, hiếu sát, tại thất quốc bên trong, không ngừng khiêu khích sinh sự. Cũng là do đó, nhiều lần bị thất quốc bắt được, trên thân bị khắc xuống thất quốc văn tự, vào tù sau lại nhiều lần tại pháp tràng hành hình lúc, đem đao phủ giết chết thoát đi. Có thể nói, là một cái từ luyện ngục mà tới nam tử."

Lý Tư hồi nói : “ Trên tay hắn chính là Cự Khuyết nghìn cân trọng lượng, vốn ở Kiếm Phổ đứng thứ ba trăm dưới tay hắn đả leo đến vị trí thứ 29”

Doanh Chính gật đầu, Thắng Thất sự tích hắn cũng biết người này vốn là một thành viên của Thanh Y Lâu cùng với La Võng ma sát không ít, chính là một viên đại tướng trên tay Đế Thiên An. Sau này không hiểu vì sao thoát ly Thanh Y Lâu đến Hàm Dương vi phạm luật pháp nước Tần, bị Cái Nhiếp đánh bại nhiều năm nay vẫn bị nhốt bên trong lao ngục.

Lý Tư lại là cười nhạt một tiếng: "Bệ hạ, ban đầu ở Tần quốc, liền là Cái Nhiếp tự tay đánh bại hắn, đem hắn bắt được, đánh vào tử lao, lại cũng không cách nào chạy trốn ra. Chắc hẳn hắn bất cứ thời khắc nào đều suy nghĩ giết Cái Nhiếpbáo thù này. Huống hồcòn có La Võng , chắc hẳn có biện pháp ước thúc người này."

Lý Tư nói xong yên lặng nhìn một chút Triệu Cao.

Triệu Cao lại là trong lòng thầm mắng, cái này Thắng Thất trước đó chính là Nông Gia cao thủ, vốn định thu phục trở thành bản thân thủ hạ, trừ Lục Kiếm Nô bên ngoài hơn nữa hắn còn đang nắm trong tay thứ khống chế tên này.

Năm xưa Thắng Thất đầu nhập Đế Thiên An che chở, chính là muốn thông qua mạng lưới tìm kiếm lấy Ngô Khoáng, cuối cùng phát hiện ra tung tích của Ngô Khoáng gia nhập ở La Võng, liền dạ nhập Hàm Dương liền bị Cái Nhiếp cầm xuống, mà hắn liền bị nhốt ở một tòa tử lao khó người có thể đi ra được - Phệ Nha Ngục.

Tề Lỗ Chi Địa, Tang Hải thành - Phệ Nha Ngục, một gian ngục thất.

Lý Tư mang theo binh sĩ nhanh chóng đi vào bên trong tòa lao ngục này, tiến về gian mật thất. Khi nhìn thấy Thắng Thất cả người trói buộc đầy xích sắt cặp mắt sắt bén như ưng, Lý Tư cũng không vòng vo thẳng vào chủ đề : “Ta bây giờ thả ngươi ra ngoài, chỉ có một cái yêu cầu, sau khi ra ngoài giết Cái Nhiếp."

"Cái Nhiếp ?"

Nghe xong danh tự này, Thắng Thất sắc mặt liền trở nên phẫn hận, bản thân lúc trước là tìm kiếm huynh đệ mình, sáu nước tử lao đều bị bản thân hắn ra vào như chốn không người, không có ai có thể cản lại bước đi của hắn. Cho đến khi đến Hàm Dương liền bị Cái Nhiếp đánh bại.Chiến bại sau liền bị nhốt ở cái này Phệ Nha Ngục bên trong, hại đến bản thân không có cách nào cứu ra huynh đệ mình.

“ Đem kiếm cho ta” Thắng Thất gằn giọng nói, trước khi Lý Tư đến tìm hắn thì Triệu Cao đã đến gặp hắn rồi, đồng thời cũng đem tung tích Ngô Khoáng ra uy hiếp để hắn nghe lệnh của Lý Tư.

Đối với huynh đệ mình, Thắng Thất không có nửa phân do dự, hắn sống trên thế giới này mục đích, liền là vì tìm tới hắn. Chỉ muốn có thể gặp hắn một mặt, Thắng Thất nguyện ý trả bất cứ giá nào, cho dù là lần nữa mặt đối đánh bại bản thân Cái Nhiếp, cũng không tiếc. Năm xưa trúng phải gian kế để hắn chịu hàm oan tủi hổ rời khỏi Nông Gia, hắn có thể không cần Nông Gia nhưng đối với Ngô Khoáng hắn nhất định phải tìm đến.

Nghe Thắng Thất trả lời chắc chắn, Lý Tư mỉm cười đối với việc Triệu Cao thông qua thủ đoạn gì khống chế Thắng Thất hắn không quan tâm. Cái hắn cần là hiệu quả mà thôi, hơn nữa thả ra Thắng Thất chỉ là một phần nhỏ kế hoạch của hắn. Mục đích thật sự của hắn còn lớn hơn, liền sai người đem Thắng Thất đem ra bên ngoài ngục giam.

“ Vù vù vù” Một hồi thanh âm xé gió vang lên, trong không khí một thanh cự kiếm to lớn ở trên không trung không ngừng xoay tròn để lại một vệt quang ảnh màu đỏ hồng, sau đó lau nhanh đến trước người Thắng Thất cắm phập xuống mặt đất chính là vũ khí của hắn - Chí Tôn Cự Khuyết.

Cự Khuyết chính là Âu Dã Tử năm thanh nổi danh danh kiếm cùng với Thuần Quân, Ngư Trường, Trạm Lô, Thắng Tà nổi danh uy lực bá đạo tuyệt luôn, nhưng hiếm có người có thể sử dụng được nó.Thắng Thất có thể nắm giữ lấy thanh kiếm này còn một phần bí mật, chính là Xương Bình Quân năm xưa vì lôi kéo thế lực Nông Gia đem đưa cho hắn.

Vốn thanh đáng sợ kiếm này lại bị Phong Hồ Tử xếp vào hàng thứ 300, rơi vào tay Thắng Thất không ngừng ở trong các ngục thất bảy nước tìm lấy huynh đệ của mình đán hạ các đối thủ leo lên vị trí hai mươi chín trong kiếm phổ.

"Ta sẽ định kỳ phái người theo ngươi liên lạc, nếu như ta trong vòng bảy ngày không cách nào liên lạc đến ngươi, hoặc là ta phái đi cùng ngươi người liên lạc bị ngươi, ngươi đời này đều không cách nào lại thấy được huynh đệ ngươi."

Triệu Cao ngón tay lưu chuyển, đầu hắc sắc tri chu nhanh chóng bò vào ống tay của hắn, lời nói xong thân ảnh liền thoáng cái biến mất khỏi tầm mắt nơi này.

“ Hừ” Thắng Thất âm trầm hừ lạnh một tiếng nhanh chóng rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK