Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bản thân Thực Linh là những linh hồn hắc ám mù quáng, Tâm Nguyệt Quy dùng chú văn tạo đôi mắt cho chúng, vì thế mới dể thuần phục. Bằng không chúng là sinh vật thể hung tàn đói khát, nuốt chửng hết thảy sinh vật sống.

“Một hôm bước qua thành phố lạ, thành phố đả đi ngủ chưa?”

“ Đời ta tựa như lá cỏ, ngồi hát ca rất tự do, nhiều khi...”

“ Bỗng như những đứa trẻ nhớ nhà, từ những phố kia tôi về”

“ Vườn xuân đóa hoa mới nở, đời ta có ai vừa qua?”

“ Đời ta có khi là đốm lửa, một hôm nhói trong vườn khuya”

Những đầu Thực Linh to lớn đã được thoát khỏi phong ấn chú văn, lại trôi nổi ở không trung nghêu ngao mà hát.

Những cái xúc tu của nó lao xuống bắt những cái thi thể Thần Tộc chiến sĩ hay Cự Nhân rồi cho vào miệng lớn nuốt sống.

“Thực Linh mất đi khống chế, ngay cả ta cũng ăn, phải đi thôi” Tâm Nguyệt Quy nhanh chóng quyết đoán, thả ra Thực Linh đối phó đám người Đế Thiên An, thân hình lập tức nhảy lên phi lên trời cao thoát khỏi Thực Linh phạm vi công kích.

Nàng trước kia là chủ nhân có thể điều khiển chúng, nhưng một khi đã giải phóng chú văn, đến cả nàng bọn chúng cũng có thể nuốt.

“ Phừng!!”

Đúng lúc này, theo Đế Thiên An vẩy tay một cái, từ người hắn sóng lửa rực rở lan ra, hết thảy bị hủy diệt thành tro tàn, không gian như bị thiêu đốt mà vặn vẹo.

“ Á á! Chết tôi rồi!”

“ Không!!!”

“ Chết rồi!!”

Chớp mắt mọi thứ đều không còn gì cả, chỉ còn lại nóng bỏng hỏa diễm, Thực Linh trong biển lửa rực rở trực tiếp bị mẫn diệt.

“ Không thể nào!!” Tâm Nguyệt Quy cả kinh thốt lên khi phát hiện át chủ bài của mình lại bị hủy diệt trong chớp mắt, theo đó cả gương mặt nàng trắng bệch ý thức dường như mơ hồ muốn ngất đi.

Dù sao Thực Linh cũng do nàng nuôi dưỡng, nàng cũng bỏ ra không ít thứ, nay bị kẻ khác diệt, làm chủ nhân Tâm Nguyệt Quy cũng có khổ mà không nói nên lời.

“ Ngọn lửa đó!!” Truy Nhật, Thiên Khôi, Lưu Nguyệt cả kinh lên khi chứng kiến một màn trước mắt.

Cho dù là bọn họ đối phó với Thực Linh cũng bó tay bó chân, bởi Thần Lực không có tác dụng gì cả. Chỉ có chú văn mới có tác dụng.

Có điều Đế Thiên An không phải nằm trên đó, nhục thân hắn nào dể gì mà bị những sinh vật này cắn đứt được. Lại thêm Đế Viêm dư sức đem chúng thiêu chết, đứng trước uy năng đáng sợ của Đế Viêm chúng chỉ có một kết cục, tiêu vong.

“ Kiến hôi chung quy là kiến hôi! Chỉ mấy con kiến hôi các ngươi cũng muốn giết Bản Đế. Ta vui đùa với các ngươi cũng đủ rồi!”

Đế Thiên An nồng đậm khinh thường lớn giọng lên tiếng, một tay vươn ra duổi ra ngón trỏ hướng về Thiên Khôi mà đến.

“Mâu!”

Một chữ bật ra từ miệng Đế Thiên An, mắt thường có thể thấy không gian phía trước đang sụp đổ khi mũi mâu vàng kim ngưng tụ trước người Đế Thiên An, mọi thứ đều bị hủy diệt khi nó đi qua.

"Phanh phanh phanh!"

Mâu còn chưa đến, nhưng sóng âm hủy diệt đến trước quá nhanh làm cho Thiên Khôi hoàn toàn không kịp trở tay, thân ảnh bị đẩy lùi trượt dài đi liên tục.

Dưới sóng âm này, tất cả mọi thứ đụng phải đều hóa thành hư vô.

“ Đáng sợ quá!” Đám Thần Ẩn Bộ thành viên đều không tự chủ được thầm hô.

“ Đây là thần kỹ gì” Thái Cực đám người khiếp nhược nhìn một màn kinh khủng phía trước bày ra.

“ Chết dưới Hoàng Tuyền Thiên Nộ của Bản Đế coi như là phúc phận của ngươi!!”

Lời dứt mũi mâu hoàng kim bắn nhanh đi đến Thiên Khôi vị trí, nơi đi qua không gian ầm ầm sụp đổ, mọi thứ đều bị hủy diệt cả.

Thiên Khôi không cách nào thoát ly được, bởi tốc độ quá nhanh, hắn chỉ có thể bộc phát hết thảy Thần lực của mình gánh đở, cả người bộc phát ra kim sắc năng lượng, hừng hực hỏa diễm thiêu đốt.

“ Phốc!!!”

Vũ Canh hay đám người Thần Ẩn Bộ đều hộc máu đương trường, gương mặt trắng xám lên khi chịu áp lực từ xa truyền lại, một mâu này còn tổn thương đến linh hồn của bọn họ.

Hoàng Tuyền Thiên Nộ bắn nhanh đi, khi đến lồng kim quang của Thiên Khôi dễ dàng xé nát, xuyên thủng mà qua, trên dường đi hủy diệt hết thảy.

“ OANHHH!!”

Kinh thiên phích lịch, đại địa rung chấn kịch liệt, một cơn bụi mù sóng kình ngay tức khắc bạo phát ra tứ phía, đem mọi thứ san bằng đi.

Một cái cự đại hố sâu to lớn đến hơn trăm mét, tràn đầy mùi khét lẹt hiện ra.

“ Mẹ nó, xém nữa là xong mạng rồi!” Vũ Canh nghĩ lại mà sợ, linh hồn hắn như muốn vở nứt ra nhìn phía trước mà kinh sợ.

Một kích kia dư uy lan tỏa thôi cũng làm cho linh hồn hắn bị đả thương, nếu như trực tiếp ngạnh kháng, khỏi nói cũng biết được kết cục là gì, chết chính là đáp án.

“ Đầu đau quá! Như muốn nứt ra, thật bá đạo” Khương Thượng đem tay lên xoa huyệt thái dương của mình lẩm bẩm.

“ Chỉ là dư uy thôi cũng ảnh hưởng đến linh hồn kẻ khác, Hoàng Tuyền Thiên Nộ quả thiệt làm cho lảo kinh sợ” Phục Hy cảm khái, dưới một đòn kia hắn cũng ăn thiệt không ít.

“ Thiên Khôi Đại Thần hắn đâu rồi!”

“ Còn đâu nữa! còn sống được sao?”

“ Ta ở xa còn như muốn ngất đi, Thiên Khôi lại trực tiếp lãnh đòn, hắn sống được ư”

“ Hoàng Tuyền Thiên Nộ! thần kỹ này thiệt là đáng sợ quá”

Đám người Thần Ẩn Bộ mang theo thương thế của mình tại căn biệt thự tụ hội mà to nhỏ bàn luận với nhau.

“ Chỉ một đám giun dế còn dám càn rở trước mặt Bản Đế!!” Đế Thiên An tràn đầy khinh miệt, cao ngạo nói : “ Bản Đế muốn giết các ngươi giống như dẫm một con kiến mà thôi! Lại vô tri tìm đường chết, đúng là nực cười cở nào”

Thái Cực, Lưu Nguyệt, Truy Nhật lần những tên Thần tộc may mắn còn sót lại giờ này ai cũng kinh sợ, sau Hoàng Tuyền Thiên Nộ những kẻ còn sống thương lại càng thêm thương, thực lực của Đế Thiên An bày ra để cho những kẻ còn lại kinh hãi.

Thiên Khôi vạn năm đến nay được đích thân Thiên khâm định Thần Tướng, mạnh mẽ nhất trong Thiên Gian Lục Bộ, tu vị không thua kém gì Thánh Vương, lại không chống đở được một kích của y, chết.

Sự kiêu ngạo tự tin trước giờ của Thần tộc đả bị đập tan, bây giờ chỉ có hoảng sợ, liệu rằng bản thân mình có thể sống sót trước kẻ kia hay không?

Mạnh mẽ như Thiên Khôi Đại Thần cũng không thể chống đỡ được, đại quân Thần tộc Thú Nhân Binh Đoàn đả hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, Lục Bộ đại thần còn lại ai cũng trọng thương, đến cả Đại Tế Sư lúc này không rõ sống chết nằm trên mặt đất.

Mà phía kia, vốn trong nhận định của Thần tộc lẻ ra phải chịu thương vong thảm trọng trong cuộc vây bắt. Ấy vậy mà chẳng có một ai ngả xuống, kết cục này để cho những kẻ còn lại nào dám tin tưởng được chứ.

“ Hừ” Đế Thiên An hừ lạnh một tiếng.

Linh hồn lực phát động công kích lên Thái Cực, Truy Nhật, Lưu Nguyệt cùng với Thập Hình.

“ Phanh!!!”

“ Phanh!!!”

Những thân hình này bị chấn văng về sau, phun ra một ngụm máu, xương cốt không ngừng gãy nát vang lên.

“ Đừng giết bọn chúng! Ta còn cần nguyên thần bọn họ lẫn tinh huyết tẩm bổ đấy!!”

Lục Vân thanh âm cất vang lên, rồi từ vai Bạch Thái đứng trước căn biệt thự, xông qua lớp kết giới do Đế Thiên An để lại vỗ cánh mà đi, hừng hực hỏa diễm lan tỏa khắp người bay đến vị trí Thái Cực mà thiêu đốt.

“ Thần lực này...!!! Hình dáng đó là.... Bất Tử Điểu!!!”

Truy Nhật, Thái Cực, Lưu Nguyệt ôm lấy thương thế, gương mặt kinh sợ lên khi nhìn hỏa hồng đầu chìm nhỏ bay đến, cả một vùng không gian cấp tốc bao phủ trong hỏa hồng sắc thái.

“Bất Tử Điểu không xong rồi!! nó vậy mà còn sống!!!” Thái Cực ôm lấy vết thương trên người cả kinh thốt, thần sắc hoàn toàn không cách nào tin tưởng được.

Lưu Nguyệt sợ hãi : “ nó... nó không phải bị Thiên giết 4 năm trước rồi ư?”

Bốn năm trước Bất Tử Điểu còn chưa có khôi phục, cùng với Trụ Vương có thể đè đánh ba vị Đại Thần, phải đích thân Thiên ra tay mới có thể giết được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK