Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tháng tám sắc thu, sương mù phủ kín dày đặc, ở chỗ sâu trong sương khói kia, có một dòng suối nhỏ nước trong vắt chảy lờ đờ, ven dòng suối, dựng thẳng một gian nhà đá đơn giản.

Cách ngôi nhà hai dặm có một cánh rừng âm u, tại đó trong một đứa bé trai tầm mười tuổi đang nhân đêm tối chạy vội, nó muốn rời khỏi căn nhà kia và tìm một nơi đặt chân khác.

Khắp nơi đều thê tịch, không một tiếng động, chỉ có một mình nó chạy vội, liệu nó có thể cảm thấy một chút tịch mịch?

Đương nhiên nó cảm thấy tịch mịch, đi tới như thế, bây giờ như thế, tương lai cũng sẽ như thế? Nhưng nó cũng không sợ, nó sớm thành thói quen với tịch mịch, nếu hôm nay cô độc rời xa mọi người, nó cũng phải ưỡn ngực tiếp tục đi trên con đường chọn.

Bất quá, ngay lúc này, đường đi của nó lại có một bóng nhỏ ngăn cản!

Dưới ánh trăng mờ đục, nó cũng có thể nhìn rõ ràng người cản đường là một cái đứa bé trai mặc áo trắng! dĩ nhiên y cũng đoán được nó thừa đếm tối bỏ đi? Hay là y ngủ say bị nó đánh thức?

Đứa bé trai áo trắng vẻ mặt buồn rầu, nói : “Kinh Giác, xin ngươi không nên đi!”

Ngữ điệu của y vẫn thành khẩn như trước, nó lại giả không nghe không nhìn thấy gì, thẳng bước qua.

Khi nhìn thấy Kinh Giác sắp qua bên người thì áo trắng bé trai lui thân về phía sau ngăn cản, khuyên nhủ : “Kinh Giác, bình tĩnh một chút!”

Nó cũng không đáp lời, chỉ vận kình lên ngón tay hướng tới y, một chỉ này vốn muốn điểm huyệt đạo, khiến y không thể nhúc nhích, không thể dây dưa đuổi theo, bởi vậy ra tay cực nhanh.

Nhưng đứa bé áo trắng như đã liệu trước, túng thân nhảy lên, dùng tuyệt thế thân pháp xảo diệu né qua!

Nó kinh ngạc, nhất thời nhớ lại ngày nọ tỷ thí cùng y, y từ trước đến giờ không dùng qua thân pháp đến mức này, nói : “Nếu như thế trước đây ta dốc hết toàn lưc ra chiêu Bi Thống Mạc Danh với ngươi, chắc gì ta đã thắng, rốt cuộc ngươi vì cái gì ?”

“Bởi vì.......” áo trắng đứa bé dừng một chút rồi nói : “Ta cũng rất muốn sư phụ thu ngươi làm đồ đệ!”

Nó thầm cảm động, một phen hảo ý của y đối với nó, sao nó không rõ ? chỉ tiếc, nó cùng với tất cả mọi người trên thế gian không có duyên.

Áo trắng bé trai thấy nó trầm tư,sợ nó do dự, vì vậy liền nói tiếp : “Kinh Giác, không bằng đợi ta thỉnh cầu sư phụ, có lẽ, người sẽ thay đổi chủ ý......”

Y vốn lời tốt khuyên nhủ, nhưng nó vừa nghe nói đến hai chữ “ thỉnh cầu”, bất ngờ sắc mặt trầm xuống, một bên cất bước đi trước, một bên nói : “Không cần! ta không cần người khác thương cảm!”

Áo trắng bé trai ngây người, không ngờ tới y quật cường như thế.

Nó vừa đi qua người, trong miệng kiên định nói : “Ta và người không giống nhau! Cô độc ra đi, mời là vận mệnh của ta!”

Nó đã dần đi xa, nhưng vẫn không quay đầu lại, chỉ nhìn về phía trước, tự nói :“nhưng vô luận thế nào, hết sực cảm kích các ngươi trong mấy người qua, khiến ta không tịch mịch, tạm biệt......”

Một câu này là nó nói ra,đáng tiếc, nó rốt cuộc vẫn không quay đầu lại.

Áo trắng bé trai đưa mắt nhìn bóng lưng lẻ loi của nó dần đi xa, đột nhiên trong lúc đó, y giống như cảm nhận được phần nào tịch mịch bất đắc dĩ của y, không cầm được nước mắt.

Ngay lúc này, một cánh tay khoác lên vai y, y quay đầu lại vừa nhìn, đúng là sư phụ của y, vội la lên : “Sư phụ, Kinh Giác kiên quyết muốn rời đi a! xin người mau khuyên bảo hắn!”

Hắc y hán tử vuốt nhẹ mái tóc y, than thở : “Kinh Giác nếu có thể vượt qua thảm biến diệt môn, không có gì có thể lay chuyển nó, nếu nó kiên trì muốn đi con đường đã chọn, ngay cả hai ta thiết tha giữ lại, nó cũng sẽ không ở lại đâu.”

Lúc này gần sáng, sắc trời chưa mông lung không rõ, giống như vận mệnh của nó!

Con đường phía trước mịt mờ khó đoán, nó, sẽ bước đến nơi ngập ánh sáng, hay là bóng tối?

Nó tiếp tục lên đường, không ngại mệt mỏi cùng nguy hiểm sẽ gặp mà đi, nó muốn đến một nơi tìm một cái cực kỳ cường đại người báo thù.

Cho dù không ai tình nguyện giúp đỡ, nó cũng muốn báo thù bằng chính sức lực của bản thân!

Nhưng, bằng vào chút sức lực của nó, sao có thể báo thù?

Nó không rõ nhưng nó vẫn cứ chấp nhất với việc báo thù, vì đây là quyết định của nó, cho dù có khó khăn thế nào đi nữa nó cũng không lùi bước.

Nó cứ thế đi suốt hai ngày trời, đường đi hoang sơ, thức ăn là hoang dại ven đường, khiến cho một thân bụi bặm, vẻ mặt dơ bẩn.

Đến đêm tối ngày thứ hai, nó chọn một gốc cây cao leo lên mà ngủ lại, đợi qua mệt mỏi thì tiếp tục lên đường, nhưng chỉ vừa chợp mắt nó liền mở mắt ra ngay.

“ Đó!” Nó kinh ngạc thốt lên khi thấy một màng khó quên phía trước.

Kiếm rất nhiều kiếm, kiếm màu vàng đang truy đuổi một cái thân ảnh trên không, không theo quỷ tích nào đem một cái to lớn nam nhân.

Gả bị truy đuổi mặt mũi xấu xí, trên trán còn mọc ra một bướu thịt to tướng, trên tay cầm hai cây lang nha bổng, y đang điên cuồng đánh gạt ra những thanh kiếm vàng công kích đến.

Nhưng nó thấy y chỉ chống cự trong giây lát, sau đó bị hai thanh kiếm công phá phòng thủ mà xỏ xuyên qua giết chết, cả thân hình y lại rơi xuống chổ gần nó tầm mười trượng đổ lại.

Điều tiếp theo càng làm cho nó bất ngờ, những thanh kiếm màu vàng kia lại như sương khói tan biến đi, và trong cái nháy mắt một cái thân ảnh nam tử đã hiện ra giữa hư không.

Đây là một cái cực kỳ thần tuấn nam tử, y có một đôi mắt xanh lam trên người mặc lấy hoa lệ y phục, trường bào hoàng kim tung bay trong gió, nhìn sơ qua cho nó cảm nhận được sự tôn quý cùng mạnh mẽ.

Đúng mạnh mẽ, bởi nó chưa từng thấy cái loại kiếm pháp nào giống như y dùng, kiếm của y lại như sương khói vậy tản ra rồi bị tụ hội vào tay y.

“ Ồ! Nơi này còn có một đứa bé ư?” đứng tại hư không kia không ai khác là Thiên Trạch, hắn sau khi diệt đi Tào Ứng Long thì hướng đến ba cái đại khấu khác, giết cùng cướp lấy tài bảo của chúng, mà kẻ vừa bị hắn giết kia chính là Kê Khuyển Bất Lưu Phòng Kiến Đỉnh.

“ Ahhh!!” Nó trong ngắn ngủi liền kinh thét lên.

Đại hán hắc y cứu nó không chịu dạy cho nó võ công, hiện giờ nó trên đường đi báo thù lại gặp được một cái lợi hại không kém kia, nó làm sao bỏ qua được, nó cũng thử muốn xin bái người này vi sư học lấy võ công.

Chỉ cần học được cái kiếm pháp thần kỳ của y, nó có thể báo được đại thù. Chỉ là nó biết rõ mình với y chỉ mới gặp, y lấy cái gì muốn nhận nó đây? cho nên nó muốn mạo hiểm cược một phen.

Nó vừa la lên lại làm bộ té ngả, nó muốn đánh cược người kia cứu nó, khi đó nó có thể cùng vị tiền bối này trò chuyện một chút, nếu như người kia không để ý đến xem như nó xui xẻo.

“ Thú vị!” Thiên Trạch nhẹ nhàng đưa tay, một thanh Luyện Khí kiếm ngưng đọng rồi đem đứa bé kia đở lấy rồi chuyển đến.

Thiên Trạch dù ngã xuống nhưng hắn lịch duyệt kiến thức đã hơn 11 vạn năm, hắn khi phát hiện đứa bé trai lại xuất hiện ở trên cây này sinh hứng thú, vừa nhìn đã thấy khí vận của đứa bé này so với nhiều kẻ còn mạnh.

Hơn nữa tư chất của nó đều so với đồng niên còn mạnh gấp nhiều lần, đây là một cái mầm mống tốt. Hiện giờ thủ hạ của hắn thiếu hụt, nếu cứu về bồi dưỡng không phải sau này có một cái hảo thủ ư?

“ Thiên tư không tệ, nhỏ như vậy mà đã Hậu Thiên năm tầng. Bé con ngươi làm sao lại ở nơi này” Thiên Trạch hứng thú hỏi.

Tại khoảng cách gần nhìn cái nam tử tuấn lãng cùng quý khí này để cho nó thất thần, sau khi thanh âm kia vang lên để cho nó tỉnh táo lại, thầm hít một hơi khi thấy mình được một thanh cự kiếm to lớn đở và ở trên cao mấy chục mét, trấn tịnh : “ báo thù, tránh thú hoan nên nghỉ lại trên cây”

Thiên Trạch thầm khen khi cái đứa bé này lại nhanh như vậy trấn định, đổi lại đứa bé khác bị hắn thao tác vừa rồi hẳn run chân thở dốc đây, nói : “ thù hận là thứ khiến con người có được động lực nhưng cũng là thứ con người lạc lối, mà trong mắt người tồn hận ý cùng lệ khí không nhỏ, tuổi còn nhỏ đã trải qua kinh lịch không ít”

Nó cắn môi rồi chắp tay làm lễ : “ khẩn cầu tiền bối truyền thụ ta võ công, sau này ta làm trâu làm ngựa báo đáp”

Thiên Trạch nhìn nó : “ ngươi tên gì?”

Nó vốn vì tưởng niệm người cha dượng đã mất mà muốn cả đời đổi gọi là Hoắc Kinh Giác, nhưng vì che dấu thân phận quá khứ, liền quyết định dùng tính danh thật, vì vậy nói từng chữ : “ Bộ.... Kinh.... Vân”

Thiên Trạch nghe được mắt hơi mở lớn nhìn chăm chú cái thân ảnh nam hài này.

Bộ Kinh Vân hồi hộp khi thấy người kia không nói, lén đem mắt nhìn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK