Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tiếng sau, U Đô thành.

“ Ngươi làm không tệ, trộn lẫn giữa các bên, lại có thể bảo thủ lợi ích cho mình, theo Bản Đế đoán, Phục Thành cũng có ngươi một chân” Thiên Trạch nhâm nhi chung rượu, nhìn về biểu đệ của Hàn Thiên Lạc tán thưởng.

Sở Tử Khanh trong nguyên kịch là tên bán chủ cầu vinh hám danh lợi, thế giới này cũng không khác biệc. Nhưng lại lệch đi quỹ đạo khi Thiên Trạch cường thế, thành ta Sở Tử Khanh cực kỳ khôn khéo, hắn thấy Thiên Trạch vào trong lại gây động tĩnh, cẩn thận suy đoán được phần nào dụng ý.

“ Đều không qua được ánh mắt của Việt Đế” việc bản thân ngầm cấu kết với Quỷ Tôn chuyện này không có người thứ 3 biết, nhưng Sở Tử Khanh cũng không lấy gì lạ khi người trước mắt biết được.

Thiên Trạch nói : “ngươi là biểu đệ của Thiên Lạc, cục hôm nay một phần Bản Đế cũng muốn xem ngươi lựa chọn. Không tệ! ngươi xử lý rất thông minh mà kẻ thông minh thì Bản Đế rất thưởng thức, ngươi muốn gì?”

Sở Tử Khanh nội tâm không kìm được vui mừng, nói : “ Tử Khanh đối với ngôi vị Mộ Vương cũng có ý”

Lời này vừa ra, mấy kẻ có mặt trong lầu đình cũng biến sắc, nhất là Mộ Dung Diệp và Mộ Dung Phục đối với Mộ Vương chi vị là nhớ mong, mà cha của Sở Tử Khanh khi nghe được lời này cũng giật mình.

Từ ngục thất đi ra, đám người thấy được Sở Tử Khanh điều đầu tiên muốn làm đó là giết chết y. Bất quá Mộ Dung Hách cũng nói rõ ra mọi chuyện, từ đó đám người thái độ chuyển biến lên, nhưng bây giờ đến bái phỏng vị kia nghe được Sở Tử Khanh lại đối với Mộ Vương chi vị nhớ thương, không ít người sinh lửa giận.

“ Nghịch tử! Sở Độc gia tộc ta ngàn năm qua trung liệt đời đời với Mộ Vương Thành, tổ sư Võ Tử có ân truyền dạy nhờ đó mà có Sở Độc thế gia ngàn năm qua, ngươi lại dòm ngó ngôi vị vốn không thuộc về mình”

Sở Bách Xâm không kìm được tức giận mắng, dù chân tướng đã được minh bạch song nghe được con trai mình muốn dựa vào Việt Đế mà tơ tưởng Mộ Vương, hắn cũng khó mà kìm được lửa giận. Phải biết ngàn năm đến nay Sở Độc nhất mực trung liệt kính cẩn với tổ chế của tổ tiên, thân làm Sở Độc gia chủ Sở Bách Xâm nào thể chịu được con trai mình bại hoại thanh danh nhà mình.

“ Mộ Vương, ngươi tâm đúng là lớn đấy!” Mộc Tuyết Ly ở gần đó châm chọc.

Mộ Dung Hách trấn định như thường.

Công Mộ người thì im lặng theo dõi kỳ biến.

“ Tử Khanh không cầu Mộ Vương chi vị của Mộ Vương Thành” Sở Tử Khanh nói.

Hắn nói ra khiến vài người nhất thời không rõ tên này bán thuốc gì trong bụng.

Thiên Trạch không nói tiếp tục uống một ngụm rượu.

Sở Tử Khanh nói : “Tử Khanh thấy Đại Việt còn trống chức quan lo việc chôn cất, Tử Khanh muốn tự tiến cử mình xây một cái Mộ Vương Thành khác chuyên lo chôn cất cho quan viên hoàng thất hoặc bách tính Đại Việt”

“ Ngươi....” Lạc Thời Thu, Mộ Dung Diệp, Mộ Dung Phục nghe được vừa tức vừa giận lại á khẩu không nói ra.

Cái tên này đúng là khôn lõi mà, muốn dựng một cái Mộ Vương Thành khác tại Đại Việt, nương theo xu thế mà lớn mạnh. Không va chạm với Mộ Vương Thành nhưng lại có lợi về tương lai, bởi đám người biết Thiên Trạch có chí nhất thống trung nguyên.

Khi đó Mộ Vương thành của Sở Tử Khanh lớn mạnh rồi, so với Mộ Vương Thành của Mộ phái kém ư?

Nhất là Mộ Dung Phục hắn lại không nghĩ đến việc này, đúng là khờ ngốc mà. Chiếu biểu muội được Việt Đế tin tưởng, hắn tội gì phải đi tranh cái chức Mộ Vương với Mộ Dung Phục đây?

“ Ta còn tưởng Mộ Dung Phục hắn sẽ hướng Bản Đế nói ra cái này yêu cầu, có điều hắn lại không được thông minh bằng ngươi. Tâm tâm niệm niệm lại tranh cái thành kia chứ, lấy Bản Đế chi lực không trợ hắn một cái Mộ Vương Thành thứ hai sau?”

“ChờĐại Việt thống nhất trung nguyên, Mộ Vương Thành của Thủ Mộ phái thì tính là cái thá gì?”

“ Từ nay Đại Việt có thêm một tòa thành gọi Táng Long, ngươi là Mộ Chủ đầu tiên của Táng Long Thành, chuyên lo chôn cất người chết từ hoàng thất cho đến dân chúng Bách Việt, chức vị ngang bằng các bộ trưởng. Có lên được Mộ Vương hay không phải xem ngươi năng lực”

Sở Tử Khanh không kìm được vui sướng khi nghe được những lời cuối của Thiên Trạch, cung kính dập đầu bái tạ lễ : “ Thần! Tử Khanh cảm tạ Đế ân! Quyết không phụ Đế mệnh giao phó”

Mộ Dung Phục hai tay siết chặt, móng tay đâm vào da thịt con mắt như muốn nứt ra, hắn bây giờ có một cổ xung động quất mình một bạt tai, hô hấp cũng dồn dập.

Ai nấy thấy hắn khác thường cũng không lấy gì lạ. Hắn so với Sở Tử Khanh có quá nhiều ưu thế, song lại bị Mộ Vương chi tranh nhìn chằm chằm, thành ra để cho Sở Tử Khanh nhặt được cái tiện nghi lớn.

“ Trẫm không muốn dây dưa với Mộ Vương Thành, ngươi tự đi sắp xếp, về phần thuộc hạ lẫn thế lực cũng không cần trẫm phải giúp ngươi chứ” Thiên Trạch nói

Sở Tử Khanh ngẩng đầu : “ Tử Khanh khi dàn xếp xong Mộ Vương thành sẽ đến Bách Việt chiêu mộ thủ hạ, xin bệ hạ yên tâm”

Thiên Trạch lại uống một ngụm rượu, đảo mắt nhìn qua Mộ Dung Phục nói : “ Bản Đế luôn cho ngươi cơ hội, từ khi ngươi đắc tội Bản Đế ở Gia Lãm cho đến khi Đại Việt đại hôn, trong hậu cung của Bản Đế có một cái hoàng muội của ngươi làm Đế Phi. Đôi khi Bản Đế cũng không hiểu trong đầu ngươi chứa cái gì? có sẵn thì không dùng lại chạy đi tranh với Mộ Dung Diệp, thật đúng là....”

Mộ Dung Phục thân hình lảo đảo, đả kích nghiêm trọng gương mặt trắng đi, nhắm mắt lại run run môi : “ là Phục....hồ đồ, vốn tưởng tranh Mộ Vương chi vị còn trợ giúp được cho Việt Đế.... nhưng.... nhưng....”

Sở Tử Khanh cười trên nổi đau của người khác, nói : “ Mộ Vương chi vị trước thì ngàn năm Lạc gia tổ đường tranh đấu vén lên Công Thủ chi chiến, sau thì 300 năm Cô Tô Mộ Dung tranh đấu, người trong cuộc u mê kẻ ngoài cuộc tỏ tường, Tử Khanh cũng là may mắn chiếm được tiện nghi mà thôi”

Hắn không nói thì thôi vừa nói Mộ Dung Phục lại run hơn, hơi thở càng phập phồng sát khí còn tỏa ra, phải một hồi mới bình tĩnh lại được.

“ Mộ Vương Thành ngàn năm nay nghe lệnh Chu thiên tử, Bản Đế không cần một cái thế lực không phụng sự cho Đại Việt. Bây giờ không nói, nhưng sau này trung nguyên quy về một mối, tại thổ địa của Bản Đế chỉ thừa nhận Táng Long Thành làm chính thống.”

“Mộ Vương Thành quy về thế lực giang hồ, chịu Võ Lâm Minh quản lý, nếu có hành vi chống đối cùng cản trở Táng Long Thành hoặc nguy hại đế quốc, dù là Công hay Thủ theo pháp luật của Bản Đế chế tài.”

“ Ngươi là Mộ Chủ của Táng Long Thành, không cần phải kiêng kỵ bất cứ thế lực nào ngoài Bách Việt. Cũng như Mộ Vương của Mộ Vương Thành hay Công Mộ phái chưởng môn, phàm là đối nghịch với Đại Việt, diệt”

Sở Tử Khanh lại cung kinh thi lễ : “ Thần cẩn tuân Đế mệnh”

Lời Thiên Trạch nói ra cũng đã nói rõ tương lai của Mộ Vương Thành sau này, đám người Công Thủ hai phái sắc mặt có chút khó coi.

Ngàn năm nay Mộ Vương Thành chịu trách nhiệm trông coi lăng tẩm trong thiên hạ, các quân vương chết đi hoặc quan viên thương hộ.... mộ đều do phía Mộ Vương Thành xây cất, thanh danh vang vọng khắp thiên hạ, là chính thống trong giới Mộ phái.

Nhưng Táng Long Thành còn chưa thành lập nhưng với Thiên Trạch chống lưng, khi Đại Việt thống nhất thiên hạ lấy tài lực của đế quốc chu cấp sẽ kém qua Mộ Vương Thành tồn tại đã ngàn năm ư?

Lại thêm Thiên Trạch thừa nhận chính thống, Mộ Vương Thành chịu sự quản hạt của Võ Lâm Minh đế quốc, địa vị trở nên kém hơn rất nhiều Táng Long Thành.

“Mộ Vương Thành đã tồn tại ngàn năm, từ thời Thương triều Trụ Vương đã dựng lên, sau đến Chu Võ Vương đến nay đã hơn ngàn năm. Lấy trông coi mộ địa lăng tẩm trong thiên hạ làm chính. Đây là chuyện....”

Thiên Trạch trực tiếp cắt ngang lời Mộ Dung Diệp : “ Đó là chuyện trước kia, trong lãnh thổ của Bản Đế chỉ cần Táng Long Thành là đủ”

Lời đã rõ, trực tiếp cự tuyệt, Công hay Thủ chỉ đành im lặng.

Thiên Trạch dời đi chủ đề, hướng một bên đã tọa cách mình không xa hỏi : “ U Vương quyết định nương nhờ Đại Việt, hẳn đã sắp xếp tộc nhân của mình rồi?”

Thấy Thiên Trạch không có ý định nói tiếp, Công hay Thủ đều rõ ràng chuyện Táng Long thành đã không thể xen vào nữa.

U Vương nói : “ khi quyết định nương nhờ, bản vương đã bí mật để tộc nhân di chuyển qua Đại Việt, chỉ một ít ở lại. Bây giờ nhờ có Việt Đế giải quyết mối họa, không lâu nữa tộc nhân có thể trở về sinh sống”

Thiên Trạch gật đầu : “ đại mạc Mạc Bắc chiếm địa lý đặc biệc, mà Thập Lý Âm Dương Giới là chổ có thể dừng chân. Đợi diệt Sở xong, U Vương giữ một số hàng binh để xây dựng cơ sở hạ tầng xây dựng cố hương, lại đến Gia Lãm lấy một ít hạt giống cho năng suất cao về trồng trọt, nếu chịu khó giữ gìn được trị an ở chổ mình, Bản Đế lại không có ý định xây thành trong lãnh thổ mà chú trọng vào đường sá , một khi thông suốt qua lại càng thông thuận, đảm bảo trong 10 năm đến U tộc thu được lợi ích càng nhiều, so với trước càng phồn vinh thịnh vượng”

U Vương cảm kích : “ cảm tạ Việt Đế chỉ dạy cùng ban ân cho U tộc”

“U tộc cường thịnh thì Đại Việt cũng cường thịnh”Thiên Trạch nhàn nhạt nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK