Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai bên nói chuyện nhưng đám binh sĩ lẫn cao thủ vẫn không có buông lỏng công kích lẫn phòng thủ, khí tràng cường đại cùng giằng co không ngừng hiển hiện.

Thiên Trạch nói : “ ta dám hiện thân tất có năng lực để đối kháng hết thảy.”

Phù Sai lạnh lùng nhìn, mở miệng : “ ngươi so với phụ vương ngươi Câu Tiễn càng thêm tự đại ngông cuồng, trốn trong tối lén lút giờ trò nhiều năm như vậy ắt chiêu mộ không ít kẻ rồi, chỉ là ngươi nghĩ ngươi có thể chống đở được Bách Việt ư? dù cho phụ vương ngươi cùng ngươi giở trò nhưng chỉ cần quả nhân một mệnh lệnh liền có thể đem các ngươi âm mưu bấy lâu đánh tan nát”

“ Ta sẽ dỏi mắt mong chờ.” Thiên Trạch nói : “sự tình đã chuyển cáo cũng nên rời đi, nhưng trước khi đi ta muốn lấy vài thứ”

Nghe được lời này Phù Sai thêm ngưng trọng, nhưng liền sát na sau mặt hắn biến sắc.

Thiên Trạch đã tiêu thất, hai trăm mét trước trong sát na hiện ra bên cạnh Phù Sai một khung xe ngựa.

Liền trong nháy mắt sau đó, Tào Chính Thuần phát hiện ra được kẻ kia xuất hiện vận lên khí kình bảo hộ lại Phù Sai, song chưởng hắn bốc lên khí kình, mồ hôi tuôn ra ngưng trọng vô cùng.

Mà thời khắc Thiên Trạch rời đi lúc, những kẻ giằng co nội lực với Thiên Trạch không còn bị ngăn chặn theo quán tính mà xuất khí đến trước, va chạm vào hung binh cắm dưới đất hoặc chính đồng liêu của mình mà sinh ra kình lực lan tỏa.

Kẻ chết thụ thương không ít.

Thiên Trạch không bận tâm, hắn hiện giờ chú ý đến là hai cái nữ nhân bị hắn cách không nhiếp ra từ khung xa giá của Phù Sai.

Bên trái thiếu nữ, ước chừng hai mươi tư hai mươi lăm tuổi niên linh, da thịt trắng hơn tuyết, dung mạo óng ánh, như hoa cây đống tuyết, đẹp. Diễm không gì sánh được.

Bên phải thiếu nữ, ước chừng ngang nhau niên kỷ, môi son lưu răng, trán mày ngài, cùng bên trái thiếu nữ một dạng đẹp. Diễm đến cực điểm, đồng thời lại thanh lệ xinh đẹp thành thục, tận Thiên Trạch nghiên, tròng mắt như thu thuỷ, nhìn quanh sinh huy.

Hai người đứng chung một chỗ, thật là khiến phiến thiên địa này bên ngoài hết thảy cái khác, thậm chí đều phải mất đi màu sắc.

“ Tây Thi Trịnh Đán! Không hổ là hai cái mỹ nhân họa quốc” Thiên Trạch nhìn hai cái mỹ nhân kia nhan sắc tuyệt không dưới Diễm Linh Cơ, nhất là Tây Thi nàng so với Trịnh Đán còn hơn một chút.

Hai cái mỹ nữ tuyệt sắc mà Thiên Trạch bắt giữ hiện giờ, chính là Bách Việt gần sáu năm trước Việt vương Câu Tiễn cho người chiêu mộ trên đất Việt, cả hai đều là từ Trữ La thôn đi ra, được xưng là Hoán Sa Song Xu.

Tây Thi Trịnh Đán có chim sa cá lặn, Khuynh quốc khuynh thành chi dung mạo, từ hai cái mỹ nhân đất Việt này nhập Ngô cung, Phù Sai chẳng màn đến giai lệ hậu cung của mình.

Cả hai vốn là Phù Sai sủng ai phi tần, cho nên lần này bái tế Tần Bá cũng được Ngô vương mang theo bên cạnh, ngoài ra còn chư vị hoàng thất nước Ngô cũng theo cùng tham dự vào tế lễ.

Thiên Trạch khi tiếp cận Phù Sai vẫn luôn dùng thần lực từ xa mà dò xét, lại chú ý đến hai cái mỹ nữ bên cạnh y. Lại thêm tình báo của thủ hạ cấp cho để hắn phán đoán, hẳn là hai cái mỹ nhân nước Việt.

Tây Thi Trịnh Đán hai cái tên này trước kia chuyển sinh hắn nghe qua không ít, nhất là cái trước được trung hoa thế nhân xưng tụng là tứ đại mỹ nữ.

“ Ah!” Hai cái mỹ nhân đất Việt hoa dung thất sắc, cả hai từ xa chứng kiến được vũ lực cái thế của Thiên Trạch, lại thấy trong ngắn ngủi mình đã ở bên cạnh y, hiển nhiên cũng bị kinh sợ lấy.

“ Ái phi!” Phù Sai thấy kêu lên, sau đó nói : “ Thiên Trạch, uổng cho ngươi một thân lực lượng lại khi dễ hai cái nhu nhược Nữ tử, muốn dùng họ uy hiếp quả nhân”

Cả hai cái mỹ nhân nghe càng thêm khẩn trương cùng lo lắng, dù bọn họ trước khi sang Ngô đã được Việt vương Câu Tiễn truyền đạt kế hoạch, cả hai là vì quốc gia mà dấng thân vào hiểm cảnh, Thiên Trạch là con Việt vương nhưng ngôi vị đã phế, y lại ra tay tàn nhẫn như vậy có thể xuống tay với hai nàng không?

Giết phi tần của Ngô vương để làm nhục cũng không phải không thể à?

Tây Thi và Trịnh Đán trong phút chốc tâm tư ngổn ngang.

Thiên Trạch đáp : “ uy hiếp ngươi, ngươi quá đề cao mình rồi, ta muốn giết ngươi bây giờ cũng không khó....”

Lời lấp lửng vừa hết, cả ba người lại quỷ dị tiêu thất đi, trong sát na hiện ra ở hư không, sau đó sát na lại tiêu thất rồi hiện ra, khoảng cách nới rộng, trong ngắn ngủi lại rời đi nơi này.

Họa Kích Huyết Long Mâu nhổ đất mà phóng lên rồi cấp tốc lướt đi.

“ Bệ hạ, phương hướng đó là hoàng cung” Tào Chính Thuần nhìn theo cái bóng ảnh lóe lên rồi biến mất kia, lại thấy hung binh phương hướng mà vội vả nói.

Phù Sai nghiêm giọng : “ lập tức thông tri quân đội cùng Ngô Xưởng, không tiếc hết thảy trừ diệt hắn. Tuyệt không thể để hắn gây họa loạn bất ổn cho Đại Ngô”

“ Vâng!” Tào Chính Thuần cung kính đáp : “ chỉ là kẻ địch hung mãnh, y muốn vào hoàng cung gây khốn, để tránh long thể bệ hạ bất an, thần xin bệ hạ mau chóng di giá đến chổ an toàn”

Phù Sai ngẫm nghĩ gật đầu.

“ Không cần sợ hãi! Hai ngươi là người Việt, ta sẽ không hại con dân mình” Thiên Trạch lần nữa hiện ra đã đứng ở hư không nhìn xuống hoàng cung Ngô quốc, cất lời trấn an cho hai mỹ nữ mang đi.

“Ngài.... ngài....ngài muốn gì....” Trịnh Đán nhìn ở bên dưới cảnh vật ban đầu sợ hãi, nhưng mười mấy năm qua thân trong hiểm cảnh và chốn hậu trạch quân vương, nàng cũng thay đổi rất nhiều, khi nghe xong vị kia nói nàng đem sợ hãi cùng khẩn trương áp xuống, thử dò hỏi.

“ Lần này đến là ra oai cùng gây khốn nhiễu cho Ngô quốc, để cho bọn chúng biết ta mà sợ hãi.” Nói đến đây Thiên Trạch triệu hoán ra các pháp bảo cùng với Họa Kích Huyết Long Mâu lao xuống phá hủy hoàng cung tàn sát quân lính.

Rất nhanh sau đó từng đạo oanh tạc thanh âm cùng kiến trúc đổ vở hiện ra.

Tây Thi và Trịnh Đán trùng kích thị giác, lần này cả hai ở gần bên cạnh kẻ kia càng thấy rõ được sự cường đại của hắn.

Thiên Trạch mang cả hai đáp xuống thẳng vào hoàng cung, nơi đi qua dùng pháp bảo phá hủy lấy.

“ẦM!!”

Một tòa kiến trúc thật lớn bị Cửu Long Tỏa mạnh mẽ phá hủy một góc lớn, kiến trúc đổ sập xuống, vô số binh lính ở trên kiến trúc hoặc lân cận thủ hộ liền bị vạ lây.

“ Quốc khố!” Tây Thi, Trịnh Đán nhìn một góc kiến trúc kia đập vở lộ ra không ít hoàng kim trang sức, cả hai liền hô lên.

Thiên Trạch tìm đến Phù Sai nơi hắn vẫn luôn dùng Không Thức Giới Thần Lực dò xét, từ đó mà biết cơ mật Ngô quốc cùng với quốc khố vị trí, cho nên đi sớm vào hoàng cung nhắm ngay nơi quan trọng này bứng dọn.

Ngày hôm nay Thiên Trạch hoành hoành đồ sát trong thành, lại lấy đi quốc khố và phá hủy hoàng cung, nhất định sẽ là một hồi long trời lở đất ở kinh thành Cô Tô. Mà nhất thời sẽ khiến cho triều đình lẫn giang hồ Ngô quốc bế tắc.

“ Thu!” Thiên Trạch nhẹ quát một tiếng, Tử Long Giới Chỉ tiêu thất trên tay rồi hiện ra trong đó, sau đó bắt đầu thu hút hết những tài bảo bên trong.

Trịnh Đán cả kinh : “ Đây.... đây là....”

Tây Thi thốt lên : “ Phép thuật!”

Thiên Trạch lại thi triển ra một cái trận pháp, nói : “nó sẽ đưa hai nàng đi”

“ Đi.... ngài.... ngài muốn đưa chúng tôi đi đâu?” Tây Thi, Trịnh Đán nghe được bị dời chú ý, vội hỏi ngay.

Thiên Trạch chậm nói : “ Ta đã quét sạch toàn bộ quân đội xâm chiếm của bốn nước trên lãnh thổ Bách Việt, đã đăng cơ nhiếp chính cần tụ hội con dân. ”

“ Hả?” hai nữ cả kinh lên khi nghe được chuyện này.

Nhưng cả hai cũng không có quá nhiều cơ hội để nghi vấn thêm, bới Thiên Trạch đã đem hai nữ vào trận pháp và truyền tống đi.

“ Đây.... đây là....” Tây Thi và Trịnh Đán thông qua Truyền Tống Trận truyền đi, chỉ thấy đầu óc hơi lâng lâng thị giác mơ hồ, sau ngắn ngủi vài cái chớp mắt thì đã thấy được cảnh vật khác lạ.

Đập vào mắt cả hai là một cái thật xa hoa cung điện, cung điện nằm lọt trong một cái cánh rừng sum xuê, ở trước mắt họ thấy được một cái hồ nước. Ngoài ra bọn họ còn thấy được vài cái thân ảnh ở đây.

“ Nếu đã đến nơi này tiện thể đem luôn đám người Việt vào đây dời đi một thể” Thiên Trạch lẩm bẩm, không có đem trận pháp thu hồi mà giữ nguyên trên không.

Tây Thi và Trịnh Đán cũng không phải là hai cái mỹ nhân duy nhất nước Việt được đưa qua, còn có không ít cô gái xinh đẹp khác theo cùng, ngoài ra gần đây nhất Việt vương Câu Tiễn lại chiêu mộ thêm một nhóm mỹ nữ mà dâng hạ vào hậu cung Ngô vương Phù Sai.

Tính sơ sơ trong hai đợt cũng gần đến hai trăm cái mỹ nữ đất Việt nhập Ngô cung, số lượng này không nhỏ nhưng chả là cái gì so với hậu cung của các bậc quân vương cả.

Thiên Trạch chuẩn bị chấp chưởng Bách Việt, để cái đám nữ nhân này ở trong chốn hậu cung này héo tàn chi bằng đem về phụ giúp hắn một tay, dù sau hắn chế định triều đại mới hoàn toàn kinh thế hãi tục với thế giới này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK