Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tên hộ vệ thấy vậy liền truy theo sau, chân đạp lên lan can gỗ nâng lên trường kiếm truy giết. Thiên Nữ Nhụy thả người, thân ảnh khinh xảo, mũi chân trần đạp lên sống kiếm của tên áo trắng, tung người nhảy qua hai người rồi ném một chuôi đao về y, thân ảnh đuổi về tên hắc y cả người xoay tròn, mượn lực chém xuống, hai thanh vũ khí va chạm bắn ra hoa lửa không ngừng.

Lúc này thanh đoản đao bị tên áo trắng đánh văng ra, xoay tròn trên không trung lại quay về trên tay của Thiên Nữ Nhụy, lại dưới bàn tay nàng xoay tròn, buộc tên này phải ngả người ra sau nếu không muốn bị một đao đứt hầu.

Một kích không thành Thiên Nữ Nhụy lại cúi người về sau, né đi hai thanh trường kiếm trước sau hoành ngang mà đến. Ngay khi trở lại vị trí cũ, song đao ở tay bắt lấy sơ hở của tên áo trắng, nàng song đao huy đến, sau đó một chân đạp văng y rơi xuống mặt nước hồ bên dưới.

“ Keng” Thiên Nữ Nhụy xoay người, một đao đở lấy trường kiếm của tên hắc y đâm đến, thân ảnh khinh linh mà lên đạp lên sống kiếm của y, sau đó một cước đá văng hắn rơi xuống chổ cũ của chủ nhân mình.

Thiên Nữ Nhụy mũi chân hất lấy đoản đao tay trái chộp lấy, sau đó phi thân xuống, hai chân lại đạp lên y mới tỉnh dậy. Thân ảnh lộn nhào đạp lên lan can gỗ xong, ngoại trừ song đao vung vẩy khi nãy, đã xuất hiện thêm một thanh đao khác, cả ba thanh xoay tròn theo nàng công kích lấy tên hắc y hộ vệ này.

"Tam đao vũ?" Có người hoảng sợ nói.

Phần lớn người bình thường chỉ có thể điều khiển một loại vũ khí, song đao song kiếm đã là cực ít, bởi khó có thể khống chế sự cân bằng, chỉ một chút sơ sẩy không chú ý sẽ để lộ sơ hở cực lớn, mà Thiên Nữ Nhụy lại có thể sử dụng đồng thời ba thanh đoản đao công kích.

Đường Liên cau mày nói: "Đặc điểm lớn nhất của Tam Đao vũ chính nó tấn công liên tục, khi ba thanh đao đồng thời xuất hiện, nó sẽ tấn công không dứt, không chết không thôi!"

Tiêu Sắt gật đầu, vẫn tiếp tục quan chiến, mắt hắn thấy được Thiên Nữ Nhụy xoay tròn ba thanh đoản đao cũng không ngừng xoay tròn trên không trung. Khiến cho tên nam tử kia không cách nào tấn công được, bị ép lùi về sau.

“ Keng” một tiếng đinh tai kim thiết vang lên, tên hắc y nam tử bắt được một nhịp sơ hở, trường kiếm chấn lên, hất một thanh đoản đao văng đi, cắm sâu vào cột gỗ, liền sau đó lại điểm ra hai kiếm, chuẩn xác vô cùng đem hai thanh đoản đao còn lại đánh văng đi cắm vào cột gỗ gần đó.

Hắn thành công phá giải được Tam Đao Vũ, nhưng cuối cùng lại để cho Thiên Nữ Nhụy phi thân mà đến đạp bay hắn văng xuống sàn nhà bên dưới. Sau đó tay rút ra một thanh đoản đao, xông đến tên thương nhân kim bào kia.

Gã thương nhân sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thoáng cái té quỵ trên đất, nhìn nữ tử xinh đẹp chỉ đao tức giận nhìn mình, hốt hoảng nói :"Không biết tại hạ đã làm sai chuyện gì, lại để Thiên Nữ tức giận đến như vậy. Tại hạ.... Tại hạ...."

"Được rồi." Thiên Nữ Nhụy thu đao lại, đi lên phía trước, vỗ nhẹ hai cái trên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi kia, an ủi, "Ta cũng chỉ dọa ngươi một chút thôi, không phải giết ngươi thật. Còn vì sao dọa ngươi, cũng chỉ là muốn để người ở đây biết được."

Thân ảnh xoay người đi đến lan can gỗ, ánh mắt nhìn xuống bên dưới nhìn lấy Tiêu Sắt, nói : “Ván cược của vị công tử này không chỉ là ván tiền bạc, thứ y cược đắt giá hơn hai hộp minh châu này nhiều."

Đám người nhìn nhau, một thương nhân kinh hô:” chẳng lẽ là ván sinh tử”

"Không sai, chính làván sinh tử." Thiên Nữ Nhụy cười khẽ.

Đường Liên nhíu nhíu mày hỏi Tiêu Sắt: "Ván sống chết này nghĩa là sao?"

Tiêu Sắt một tay sờ cằm trả lời: “ Chỉ nghe tên thôi cũng đủ biết rồi, có lẽ chính người thua cũng không chỉ có để tiền lại mà còn phải để cả mạng lại luôn."

Lời dứt xong Tiêu Sắt lướn tiếng : “Ta nói muốn cược như vậy lúc nào?"

Lúc này phía sau lưng Liên Sắt hai người, ngồi tại một gian phòng, tay cầm một viên trân châu, Bạch Phát Tiên cười nói : “ tiểu nha đầu này, ta biết ngươi muốn giúp tình lang của ngươi. Có điều ngươi cũng nên biết chỉ dựa vào Mỹ Nhân trang Tam Cố thành của ngươi, thì trấn không nổi trận này đâu”

Đường Liên xoay người nhìn lại thấy một cái người đàn ông ăn vận kiểu văn sĩ ngồi ở chỗ đó, ước chừng hơn ba mươi tuổi, mái tóc bạc phơ. Trước mặt hắn để một thanh kiếm, chuôi kiếm này tinh xảo lạ thường, giống như được chế tác từ một khối ngọc, tỏa ánh sáng lưu động vô cùng đẹp mắt, bên cạnh y còn hai nam tử chăp tay sau lưng phân biệc tả hữu bên cạnh.

“ Là ngươi” Đường Liên thốt lên, hắn nhận ra kẻ này.

Bạch Phát Tiên cười nói : “ chúng ta lại gặp nhau rồi, Đường Liên. Có điều tiểu nha đầu này nói cũng đúng. Ai đồng ý vào ván này ở lại, những người khác có thể xéo đi được rồi”

“ Tiểu tử kia” một nam tử có một vết sẹo lớn ở mắt phải, rút ra cây đao dưới bàn, một tay đạp lên bàn đứng dậy lớn tiếng : “ lảo tử ở đây đợi ngươi lâu rồi, biết điều thì giao đồ ra đây. Còn không đừng trách ta không khách sáo”

“ Phải” “ Giao ra đây “ “biết điều giao ra đây” nhất thời huyên náo thanh âm vang lên từ mười mấy tên nam tử tay cầm vũ khí từ dưới bàn rút ra, sắc mặt hung ác nhìn lấy Đường Liên, đám thương nhân thấy vậy kinh sợ ôm lấy rương trân châu của mình tìm đường chạy khỏi nơi này.

“ Thú vị” trên một tòa lâu, cửa sổ hé mở, tuổi chừng hai lăm hai sáu thanh niên, dung mạo cương chính tay cầm một thanh trường thương nhìn thấy bên dưới sự việc, nói : “ những kẻ này còn chẳng biết bên trong quan tài có vật gì, đả dám tới đây gây náo nhiệt”

Ngoài y ra trong phòng còn vài nam tử khác, một thiếu niên an vị phía sau, giống y khoác trên một bộ màu vàng y phục, lên tiếng : “ đại sư huynh, chúng ta có cần tranh thủ ra tay không?”

Nghe được sư đệ mình hỏi, Lô Ngọc Trát đáp : “tên tóc bạc bạch kiếm kia ta không nhìn ra được sâu cạn, vẫn nên bình tĩnh quan sát đi”

“ Ồn ào” Bạch Phát Tiên nghe đám người la hét, kẻ muốn mỹ nữ, kẻ đòi thần công, kẻ đòi tài bảo, làm hắn bực bội, đem tay bỏ xuống trân châu, cầm lên kiếm ngọc.

Chỉ thấy cả người hắn nhanh như một vệt thiểm điện lướt qua đám người ở nơi này, trường kiếm như ngọc rời vỏ “ cheng” một tiếng thanh thúy khi thân kiếm vào võ trở lại, theo đó những thân ảnh kia thi nhau ngả xuống mặt đất, đám người này đều đả mất đi sinh cơ, bị một kiếm của hắn giết chết.

“ Đại sư huynh...vừa nãy huynh có nhìn thấy gã xuất kiếm không?”

Lô Ngọc Trát đồng tử mở lớn, thần sắc ngưng trọng đáp : “ ta chỉ đếm đến đường kiếm thứ 3, sau đó thì hoàn toàn không nhìn rõ”

“ Hả. Nói như vậy...”

Lô Ngọc Trát thở dài, nói : “ e là ta và Đường Liên liên thủ đều không phải là đối thủ của người này. Nếu muốn đối phó y”

Lời nói lấp lửng, cả hai đồng loạt xoay người về sau, trong mắt thấy được một thiếu niên lang trẻ tuổi, mi tâm có một nốt ruồi son, đang vui vẻ ăn lấy thức ăn trên dĩa, bên cạnh y là một cái hạp đồng to lớn đặt gần.

Bên dưới Bạch Phát Tiên lạnh nhạt nói : “ hai hôm nay ta đả xử lý rất nhiều bọn rác rưởi như vậy. Không ngờ vẫn để xót nhiều tên như vậy”

Thiên Nữ Nhụy đi đến bên cạnh Đường Liên rồi nói: “Mấy ngày nay rất nhiều người tràn vào thành Tam Cố thành. Nhưng cũng rất nhiều người đột nhiên mất tích một cách ly kỳ. Chẳng lẽ…”

Bạch Phát Tiên, nói: “Vì không muốn Đường công tử gặp những phiền toái không cần thiết nên ta đã thay Đường công tử xử lý những kẻ thừa thãi rồi.”

“Nói thì nghe hay lắm” Tiêu Sắt bước lên vài bước lại nói : “ có điều là, trước giết những kẻ tranh giành với mình, rồi sau mới đến tranh”

Bạch Phát Tiên ngẩn người, đáp: “ Cũng là cái lý này”

Đường Liên nói :“ đó là đồ của Tuyết Nguyệt thành, các hạ suy nghĩ thật rồi chứ?”

Bạch Phát Tiên nói: “Xem ra ngươi vẫn không biết mình đang hộ tống cái thứ gì, thứ đó cũng không phải thuộc về Tuyết Nguyệt thành. Chẳng qua các ngươi động tác tương đối nhanh, giành được trước mà thôi.”

Tiêu Sắt đi đến chèn trước người Đường Liên, đến trước Bạch Phá Tiên nói : “ có lẽ các hạ nhầm. Bây giờ trong Mỹ Nhân trang chuyện quan trọng nhất là ván cược của tại hạ, nếu các hạ không có hứng thú với ván cược của tại hạ, vậy xin mời dời bước cho”

Bạch Phát Tiên hứng thú nói “Ván cược?”

Tiêu Sắt đáp : Ván sinh tử”

Thiên Nữ Nhụy cười khẽ: “Đúng vậy, trong Mỹ Nhân trang này rất hiếm khi gặp cược sinh tử. Người tới nơi này đều giắt hông bạc triệu, phú hào một phương, làm sao có kẻ liều mạng mới tham gia vào này chứ?”

“Ta là một kiếm khách.” Bạch Phát Tiên giơ thanh ngọc kiếm của mình ra trước mắt, ngón tay khẻ vuốt qua chuôi kiếm : “ thứ nắm giữ sinh tử của ta chỉ có kiếm, chứ không phải mấy viên xúc xắc. Nhưng đêm nay ta vui lòng chơi trò này cùng nhị vị, nếu như hai người thắng, vậy ta sẽ cho các ngươi thêm một đêm nữa, để chạy trốn”

Tiêu Sắt cười nhạt. “Ngươi tự tin quá rồi đấy.”

Bạch Phát Tiên đáp :“Tự tin hay không, cược thử sẽ biết.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK