Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói Chương Hàm cùng Phù Tô vừa đi, Liên Hoa lại đến.

Nhìn thấy Phù Tô đăm chiêu, Liên Hoa hỏi : “ công tử thần sắc đăm chiêu như vậy, là vì sự tình thích sát kia ư?”

Phù Tô không nói chỉ đem bức họa của Thiên Minh đưa ra : “ nhủ mẫu, người xem”

Liên Hoa đưa mắt nhìn, quan sát một lát : “là Thiên Minh công tử”

Thân phận thật sự của các Long tử rất ít người biết, dù là trong Đế Cung người cũng rất nhiều người chưa gặp được. Thành ra dù dán bố cáo rất nhiều người trên Đại Việt, quan lại đều không biết y chính là một cái sống tại Long động Đế Cung.

Bất quá Phù Tô từ nhỏ được Thiên Trạch nuôi không khác gì con ruột, Anh Hoa cung Liên Hoa, Tích Nguyệt cũng vài lần theo Anh Tuyết đến Long động, cho nên nhận biết lấy Thiên Minh.

“ Thiên Minh hiện giờ đang ở Tiểu Thánh Hiền Trang, bây giờ ta đã rõ vì sao Phượng Như lại ở nơi đó mấy ngày nay. Hóa ra là cùng tiểu tử này chung đụng, chỉ là nó bây giờ lại là Mặc gia Cừ Tử truy nã, việc này...” Phù Tô nói tràn đầy nghi hoặc khó hiểu.

Liên Hoa nói : “ thân phận của công tử Thiên Minh đã bị bệ hạ hủy bỏ, Long tử đã chết, Cái Nhiếp phản bội Đại Việt mang theo Thiên Minh vào Cơ Quan Thành, lẽ nào là bệ hạ tính toán ư?”

Phù Tô nói : “ không đâu! Tuy Thiên Minh cùng ta không khác gì nhưng phụ hoàng xem chúng ta như thân tử. Năm xưa Kinh Kha hành thích phụ hoàng, người e ngại thân phận nó lộ ra mới đem ra ngoài. ”

Liên Hoa nói : “ bệ hạ lòng dạ rộng lớn, Thiên Minh công tử từ nhỏ đã lớn lên tại Long động, cùng các điện hạ quan hệ quan hệ không cạn. Chỉ là Mặc gia Cừ Tử, việc này, Liên Hoa cũng không tài nào rõ được”

Phù Tô nói : “ Lần này mượn ta thích sát, mủi kiếm đã chỉ về Tiểu Thánh Hiền Trang, thế lực mà Yên Nhiên Đế Phi. Chỉ là không biết, rốt cuộc là ai đứng đằng sau thu lợi? Lý Tư, Triệu Cao rốt cuộc ngã về phe nào?”

Liên Hoa nói : “ công tử nghi ngờ y đứng sau vụ thích sát này ư?”

“ Hừ!” Phù Tô hừ lạnh một tiếng, nói : “ Chương Hàm là tướng lĩnh được phụ hoàng chọn ra, thực lực không chút thấp nào. Ấy vậy mà tên giả Lý Tư kia lại chạy khỏi, lại giết đám sát thủ còn lại. Ở tại nơi đó, có thể ra tay làm ra, nhũ mẫu nói còn có thể là ai?”

Liên Hoa suy nghĩ rồi lớn giọng: “ Lục Kiếm Nô!”

“ Không sai” Phù Tô nói : “ Lục Kiếm Nô mỗi một người đều là Thiên tự sát thủ, bọn họ hộ giá không phải quá khéo ư?”

“Lục Kiếm Nô cùng Triệu Cao như hình với bóng, bọn họ nếu ra tay tất có chỉ định của Triệu Cao, mà Triệu Cao là La Võng thủ lĩnh, gả sát thủ kia nhất định là y an bài. Lý Tư kẻ này cũng nhất định có can dự vào” Liên Hoa càng nói càng giận : “ chúng dám hành thích công tử, thật đúng là quá càn rở”

Phù Tô nói : “ chúng không có ý định giết ta, mục đích chỉ là đem ta hướng về Nho gia mà thôi. Ta mà chết mới là đại họa của chúng. Chúng không có gan khiêu khích long uy của phụ hoàng, chẳng qua lần này hành thích là dồn ép Nho gia mà thôi, muốn mượn ta làm dây dẫn hỏa, ném đá dấu tay mượn đao giết người, hừ, xem ta như quả hồng mềm thật mà”

Liên Hoa yên lặng nghe, sau đó lại nở nụ cười.

“ Nhủ mẫu vì sao lại cười?” Phù Tô nghi hoặc hỏi.

Liên Hoa nói : “ nếu như nương nương nghe được ắt hẳn sẽ vui mừng lắm, người có thể nhanh như vậy mà phán đoán ra được tiền căn hậu quả. Chuyện này không đáng để vui mừng ư?”

Phù Tô nghe xong cười : “ chỉ là phụ hoàng tài bồi mà thôi, chúng ta từ nhỏ đã được chơi đủ loại trò chơi, tranh đấu cùng nhau mà lớn lên. Những đạo lý phức tạp uyên thâm nhất cũng được phụ hoàng đơn giản hóa dạy bảo. Mưa dần thấm lâu, dù có ngờ nghệch cũng khai khiếu. Chuyện thích sát này mà không đoán ra được manh mối, quả thật là ném phụ hoàng mặt mủi”

Liên Hoa nhẹ gật đầu : “ bệ hạ là cái cổ kim khó được Đế Vương”

Mặc gia chổ ẩn cư.

Cái Nhiếp cùng Vệ Trang ánh mắt kình nhau.

Mặc gia thống lĩnh Đại Thiết Chùy, Cao Tiệm Ly, Tuyết Nữ cùng Lưu Sa đầu lĩnh Ẩn Bức, Bạch Phượng, Xích Luyện đưa mắt nhìn nhau.

Phía sau chính là Tiêu Dao Tử cùng Ban lão đầu và Từ Phu Tử đang đi đến còn cả Trương Lương, sàn gỗ vương vãi vài thứ.

Hết thảy mọi chuyện theo Thiên Trạch mang Cao Nguyệt đến Thận Lâu, Xích Luyện cũng không có đi cùng. Nàng rời đi cùng trở lại chính là cùng với Lưu Sa thành viên.

Lưu Sa vốn đã hợp tác với đế quốc, Cái Nhiếp từ bỏ Quỷ Cốc nhưng Vệ Trang thì vẫn chưa từ bỏ. Hiện nay trung nguyên đã thống nhất nhưng chiến tranh thì chưa khép lại, Tây Vực, Bắc cương chính là Đại Việt chuẩn bị công phá dựng lên vạn cổ triều đại.

Vệ Trang khi hợp tác với Đại Việt đã có ý định thay thế Cái Nhiếp, để Quỷ Cốc nhà danh dương thiên hạ, đánh bại các nhà khác. Thông qua Xích Luyện mà biết được Đế Vương kia ở Mặc gia cứ điểm, hắn cũng tìm đến.

Chỉ là vị kia còn chưa về, trong quá trình lại cùng với Mặc gia gát lại ân oán, dưới sự thuyết phục của Trương Lương cùng Thiên Như Sương mà đồng ý hổ trợ Mặc gia cứu ra Bào Đinh.

Thông qua thám thính đám người biết được Bào Đinh mười phần khả năng rất lớn ở Hải Nguyệt Tiểu Trúc, Đạo Chích cùng Bạch Phượng đi thám thính. Lại đụng phải thời điểm công tử Phù Tô bị ám sát, Đạo Chích hành tung bị phát hiện sau đó bị Ảnh Mật Vệ thống lĩnh Chương Hàm truy đuổi mà bắt giam.

Bạch Phượng trở về mang theo tin tức của Đạo Chích đả bị bắt, hai người vốn hành động chung, một người bị bắt một người trở về. Cộng thêm ngữ khí xem thường của Bạch Phượng làm cho hai bên nảy sinh ra mâu thuẫn.

“ Xin các vị dừng tay lại dây, tất cả đều là hiểu lầm” Trương Lương đi đến nói : “Đạo Chích huynh bị bắt là do giao ước của ta và huynh ấy”

Đại Thiết Chùy nghe thế liền thu lại chùy sắt, không tin được nói : “ Trương Lương tiên sinh... huynh đây là... đây... đây...đây... đây... lại diễn vở kịch gì thế hả?”

Ban đại sư hiểu ra : “ để tìm được tung tích của Bào Đinh”

Tiêu Dao Tử nói : “ không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, đây quả thật là cách làm nguy hiểm nhất, nhưng cũng là khả quan nhất”

Từ phu tử nói : “ nhưng Tiểu Chích mạo hiểm như vậy, thật khiến người ta lo lắng”

Trương Lương nói : “ Thực ra đây là lời đệ nghị của huynh ấy, cũng sợ vì các vị lo lắng cho nên dặn không nói trước. Binh hành hiểm chiêu cũng là sự tình bất đắc dĩ, bởi vì đối thủ của chúng ta lần này là Chương Hàm”

“ Tên Chương Hàm này, rốt cuộc lai lịch ra sao?” Đại Thiết Chùy gãi đầu dò hỏi, khi từ Bạch Phượng biết được người bắt đi Đạo Chích chính là Chương Hàm thống lĩnh Ảnh Mật Vệ.

Cái Nhiếp liền mở miệng : “ Chương Hàm là một trong những tướng lĩnh năm xưa đầu nhập vào Đại Việt khi bệ hạ dựng quốc. Y không có gia thế hiển hách của Mông Điềm, y xuất thân thần bí, niên kỷ còn trẻ song võ nghệ cao cường. Được bệ hạ trọng dụng, lực lượng Ảnh Mật Vệ do y soái lĩnh cũng là đội cận vệ tùy thân của bệ hạ. Dù cấp quan không cao nhưng lại nắm quyền sinh sát, cũng là chi quân duy nhất nằm dưới trướng và trực tiếp nhận chỉ lệnh từ bệ hạ. Tự do hành động, chẳng kẻ nào thực sự nắm được tất cả về họ.”

Trương Lương bồi tiếp : “ Lần này lang tộc phương bắc rục rịch, Mông Điềm bị bệ hạ điều động tới biên quan. Chương Hàm đến Tang Hải, tương truyền người này tâm tư cẩn mật, không chút sơ hở. Nay được gặp phải, quả thực chẳng thể xem thường”

Cao Tiệm Ly nghi vấn : “ Việc hành thích Phù Tô lần này rốt cuộc do kẻ nào thực hiện? lẽ nào là thế lực phản Tần khác chăng?”

Trương Lương nói : “ nếu vẫn còn thế lực khác tại Tang Hải, lại có đủ thực lực tiến hành kế hoạch ấy. Thì chúng ta chẳng thể nào không chút hay biết được”

Cái Nhiếp tiếp lời : “ Huống hồ tuy Phù Tô là trưởng tử của bệ hạ, song lại chẳng nắm thực quyền”

Vệ Trang vốn luôn im lặng, cất lời : “ Xem xét động cơ tiến hành theo hướng đơn giản nhất, chung quy chỉ bởi hai chữ : lợi ích”

“ Vậy đây chính là cách nghĩ của Lưu Sa” Cao Tiệm Ly nói.

Trương Lương lại nói: “ Sao không thử nghĩ nếu Phù Tô mất đi, kẻ nào sẻ hưởng lợi nhiều nhất?”

Bạch Phượng hai ngón tay kẹp lấy một căn lông chim trắng, khẻ đung đưa ngón tay, cất lời : “ Ảnh Mật Vệ tại hiện trường khi ấy bắt sống 4 tên thích khách. Song sau khi tên sát thủ mạo danh Lý Tư thoát mất. Thì toàn bộ bọn thích khách ấy đều vong mạng. Chẳng kẻ nào có thể chi trong chốc lát cùng lúc giết 4 người trước mặt Chương Hàm.”

Vệ Trang nói : “ trừ phi kẻ ra tay không chỉ một người”

Bạch Phượng nói : “ Nếu không kể đến Chương Hàm, thì những kẻ còn lại có đủ thực lực, đồng thời có đủ thời gian để thực hiện việc ấy. Chính là Lục Kiếm Nô”

Đám người xung quanh kinh hô : “Lục Kiếm Nô, La Võng”

“ Sát nhân diệt khẩu” Vệ Trang lạnh nhạt nói, với thủ pháp này hắn quá quen thuộc.

Tiêu Dao Tử suy ngẫm một hồi, nói : “ lẽ nào do nội bộ đế quốc tranh đoạt quyền lực”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK