Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Dung Diệp không ngờ đến còn có kẻ ở sau mai phục, chờ hắn phát hiện ra được thì đã muộn rồi.

“ Phốc!!”

Mủi tên của kẻ kia lạnh lung từ sau xuyên qua ngực Mộ Dung Diệp, lực đạo mạnh đến nổi khiến cho hắn phải ngả về trước.

Mộ Dung Diệp theo đà ngả thuận thế xoay người, mượn nhờ trường kiếm chống đở lấy thân hình.

“ Diệp ca ca!” Anh Tuyết thất sắc kinh hãi, nàng vội tiến đến bên cạnh.

Chính lúc này, kẻ bắn lén Mộ Dung Diệp cũng cướp ra ngoài.

Cả người mặc lấy lam y, mặt che một tấm lưới và có mũ trùm đậy lại khiến không rõ dung mạo của y.

Mà không chỉ có một mình kẻ này, ở phía sau còn mười mấy tên áo đen cầm đao.

“ Diệp ca ca!” Anh Tuyết tràn đầy lo lắng không để ý đến những kẻ kia.

Mộ Dung Diệp gắng gượng đứng dậy, nói : “ Mặc nhi! Nàng mau đi đi”

Lấy hắn hiện giờ tình huống khó mà qua khỏi, cho nên hắn muốn tận dụng chút thời gian còn lại cho Anh Tuyết rời đi. Nếu như may mắn nàng có thể sống, bằng Anh Hoa Cung cứu giá có thể không mất mạng, đó cũng là chuyện duy nhất Mộ Dung Diệp hy vọng và làm hiện giờ.

“ Đi mau!” Mộ Dung Diệp lớn tiếng.

Anh Tuyết không có rời đi, quyết tuyệt nói : “ Mặc nhi sẽ không bỏ lại chàng”

Anh Tuyết nhìn thấy những kẻ kia tiến đến, nàng lại không một chút sợ hãi đứng dậy rồi tiến bước đến trước.

Gả thủ lĩnh từ xa chứng kiến ra tay ngăn lại thủ hạ.

Anh Tuyết không một chút sợ hãi bước đến.

Sự tình tiếp theo diễn ra tương đối quỷ dị.

Anh Tuyết một cái nữ tử không một chút võ công, lẽ thường không có một chút uy hiếp nào với đám ám sát. Vậy mà nàng lại không một chút nguy hiểm tánh mạng, thậm chí còn để cho đám ám sát liên tục thụt lùi về sau.

Nàng đúng là không có võ công nhưng thân phận địa vị thì có, công chúa của đương kim thiên tử trong triều. Một khi nàng chết tại nơi này, chính là đại sự trong triều, cái giá đánh đối khi giết công chúa hiển nhiên đám người kia không muốn đến.

Thực ra mà nói nếu là sơn tặc thổ phỉ bình thường, giữa nơi trống trải này giết đoạt công chúa, chỉ cần xóa đi dấu vết là không ai tra được. Song cái đám ám sát Mộ Dung Diệp không phải là sơn tặc hay hắc đạo giang hồ, bọn họ không có gan nguy hại đến tính mệnh của Anh Tuyết.

Anh Tuyết nhìn thấy cái đám người kia làm ra phản ứng, bằng nàng trí tuệ đã đoán ra được bọn họ biết thân phận của nàng, và không dám động chạm đến nàng, lớn tiếng uy hiếp : “ dưới gầm trời này đều là đất vương. Khách ở khắp nơi đều là vương thần. Bản cung là con gái của đương kim thiên tử Anh Tuyết công chúa, nhận hoàng lệnh giám quản ba bộ Hình Đại Lễ, cả gan dám bất kính với bản cung diệt toàn gia tru cửu tộc”

Lời vừa dứt khiến cho đám phía trước lại kinh sợ lùi về sau thêm hai bước.

“ Không phải chỉ có Mộ Dung Diệp sao? Sau công chúa điện hạ cũng ở đây?” thống lĩnh đám người ám sát quay sang hỏi một tên thủ hạ.

“ Thuộc hạ không biết! hoặc là tình báo sai sót” gả được hỏi vội đáp.

Gả thủ lĩnh nghe xong mắng cùng hạ lệnh : “ một lũ ăn hại, giải tán!”

Lập tức đám thủ hạ khinh thân rời đi ngay.

Gả thủ lĩnh nhìn Anh Tuyết cùng Mộ Dung Diệp một cái, sau đó cũng như gió rời đi.

Mộ Dung Diệp đã chống đở hết nổi, khi nhìn thấy gả thủ lĩnh rời đi cũng đã biết Anh Tuyết an toàn, cả thân hình lảo đảo rồi ngả xuống.

“ Diệp ca ca” Anh Tuyết nghe được động tĩnh vội vàng quay lại, thất sắc kinh hô, thân ảnh vội vàng đến gần.

Mộ Dung Diệp yếu ớt mở mắt ra, rất muốn nói cùng nàng chỉ là giờ phút này hắn muốn mở miệng cũng là gian nan.

“ Diệp ca ca! chàng đừng dọa ta” Anh Tuyết bất an lo lắng nói, một tay muốn đưa đến gần mặt ái nhân mình liền biến sắc, bởi nàng phát hiện mạch đập của Mộ Dung Diệp mỗi lúc một yếu đi.

Cũng trong lúc này, từ phía sau nghe được động tĩnh, Liên Hoa dẫn theo mấy cái cung nữ đuổi đến, từ xa chứng kiến liền hốt hoảng, khi đến gần ghìm cương ngựa rồi vội vả xuống quỳ lễ : “ nô tỳ đến muộn xin công chúa trách tội”

Bản thân Liên Hoa cũng không nghĩ có kẻ to gan lớn mật tập kích xa giá công chúa, nếu nàng không an tâm đuổi theo và nghe được thanh âm phía trước mà phát hiện. Chỉ là đuổi đến thì tình huống hỏng bét, tuy công chúa không bị gì là may mắn nhưng Mộ Dung Diệp lại trọng thương, nàng rõ ràng Mộ Dung Diệp quan trọng thế nào với công chúa.

Anh Tuyết lớn tiếng : “ trên tên có độc, lập tức về thành”

Mà lời này vừa nói xong Mộ Dung Diệp cũng hôn mê bất tỉnh.

“ Diệp ca ca ! Diệp ca ca” Anh Tuyết hoảng sợ thất thanh kinh hô.

Liên Hoa vội tiến đến gần hổ trợ cho Anh Tuyết.

Rất nhanh sau đó, Mộ Dung Diệp được Anh Tuyết cùng Anh Hoa Cung hộ tống trở về lại Mộ Vương thành, vì bọn họ rời đi không xa cho nên trở về lại Mộ Vương Thành cũng không quá mất nhiều thời gian.

“ Đại nhân! Để cho Anh Tuyết công chúa hộ tống Mộ Dung Diệp trở về, việc này có ổn lắm không?” đã rời đi một đoạn xa và tề tụ lại, một gả thủ hạ thử dò hỏi thủ lĩnh.

Gả thủ lĩnh đáp : “ không cần! trên tên có độc môn độc dược của ta bố trí, Mộ Dung Diệp không có qua khỏi được. Chuyện bây giờ là sớm đến Vân Hiên Lâu đoạt Phá Mộ Lệnh cho thái tử điện hạ”

Chính vì cái nguyên nhân là thủ hạ của thái tử, cho nên cả bọn mới kiêng kỵ và không dám động tay với Anh Tuyết. Một khi Anh Tuyết thật xảy ra bất trắc, dù có che đậy đi nữa thì việc thiên tử hoài nghi cũng là chuyện bình thường, một khi tra ra có liên quan đến thái tử được không còn mà mất.

Hiện giờ tuy Mộ Dung Diệp được Anh Tuyết bảo hộ nhưng một tiễn kia trên đó có độc dược, dù Mộ Vương thành cách không xa trong thành có Thần y Tiêu Vô Bệnh, chỉ là cứu được mệnh của Mộ Dung Diệp thì không thể.

Thành ra gả mới an tâm không đắc tội thêm Anh Tuyết công chúa, trừ Mộ Dung Diệp cái gai trong mắt của thái tử cũng đã đủ rồi. Gần nhất cùng cấp bách là lên đường đến Vân Hiên lâu đem Phá Mộ Lệnh thứ này thu lấy.

“ Vâng!” đám thủ hạ cung kính đáp một cái.

Gả thủ lĩnh đi đến một con ngựa do thủ hạ dắt đến rồi leo lên, sau đó giục ngựa mà rời đi.

Những kẻ khác nối gót leo lên những con ngựa được chuẩn bị rời đi theo sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK