Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàm Đan trong một tháng này rung chuyển.

Có tận đến hai ngàn vụ cướp bóc xảy ra, tài sản bị mất sạch không rõ nguyên cớ. Kẻ gây án không ai rõ, nhưng từ thủ đoạn không ít thế lực nghi ngờ là Đạo Thánh làm ra.

Bởi cũng chỉ có y mới có được thần thông quãng đại dời khi tài sản trong một thời gian ngắn mà không để lại dấu vết.

Đêm cuối tháng mười, kẻ gây án lại hiện thân, tuy nhiên, lần này y không có gây náo động như những lần trước, bởi trong thành Hàm Đan giàu có thế lực đều đã bị hắn hỏi thăm qua rồi.

“Sưu!”

Áp lực lại truyền đến cho Triệu Cơ cảm nhận, nàng nghiêng đầu liền thấy được một cái thân ảnh đứng đợi cửa sổ, vẫn là như trước đưa lưng xoay người.

“Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà Đạo Thánh đã gây thành Hàm Đan náo động rồi! quả không hổ danh à” Triệu Cơ cười nói.

Thiên Trạch đáp : “ nàng đang khen ta hay đang châm chọc ta”

“Tất nhiên là khen rồi” Triệu Cơ đứng dậy đến gần, ẩn ý nói : “ ta cũng rất tò mò, không biết khi đến Hàm Dương sẽ náo nhiệt thế nào nữa?”

Thiên Trạch biết nàng ẩn ý nói mình vừa lấy tiền hộ tống lại lấy tiền trộm cướp trong thành, cất lời : “ chuẩn bị thế nào rồi?”

“Chỉ chờ mỗi Đạo Thánh mà thôi” Triệu Cơ nói

Thiên Trạch nhẹ nhàng đem tay trên đầu hái xuống một cây đoản kiếm, hai tay kết ấn đánh vào trong đó thần lực, trong chớp mắt đoản kiếm hóa lớn dài mấy trượng.

“ Quả là khiến ta mở rộng tầm mắt” Triệu Cơ nhìn thấy một màn này cũng kinh ngạc, đi đến gần đưa tay sờ vuốt lấy, sau đó nói : “ gọi Chính nhi đến đây”

Hai cái thị nữ bên ngoài thi lễ, một trong hai rời đi.

“ Chúng ta là ngự kiếm này phi hành ư?” Triệu Cơ dò hỏi, ánh mắt tràn đầy hưng phấn quan sát thanh cự kiếm này.

“Ukm!” Thiên Trạch gật đầu, nhẹ nhàng phất tay đem nữ nhân này nâng lên.

Chừng năm phút sau đó, tiếng bước chân lại trở về.

Một thân ảnh nam tử khoác trên người một bộ bạch y, trên mặt có che lấy mặt nạ bước vào bên trong gian phòng Triệu Cơ.

“ Doanh Chính!” Thiên Trạch thầm nói, không khó đoán, chậm quan sát y.

Nhìn hình thể dáng vóc y cũng được mười lăm mười sáu tuổi rồi, mà Triệu Cơ năm này chỉ tầm ba mươi mà thôi. Hắn cũng không lạ gì, bởi thời này nữ tử mười hai mười ba đã lấy chồng kết hôn sớm rồi.

“ Chính gặp qua mẫu thân, gặp qua Đạo Thánh” y chính là con của Triệu Cơ, Chính đưa tay thi lễ.

Tần Thủy Hoàng Doanh Chính, kiếp trước Thiên Trạch xem qua sách vở phim ảnh không ít, nên biết rõ y được xưng là trung quốc vĩ đại nhất Đế Vương, cho dù là các triều đại sau cũng khó ai có thể làm được bằng y.

Nhưng Doanh Chính trước mắt còn Tần Thủy Hoàng, mà Thiên Trạch đã sớm kinh qua một cái thế giới, đặt chân ở thế giới này chỉ đối với y hứng thú, hứng thú của hắn lúc này là, liệu có hắn rồi Doanh Chính còn có cơ hội làm được Tần Thủy Hoàng không?

“ Lên đi” Thiên Trạch thu hồi lại tầm mắt, cất lời.

Doanh Chính không nhiều lời nhảy lên cự kiếm.

Rất nhanh sau đó, một vệt quang mang từ trong phủ viện bay ra, Thiên Trạch không chỉ mang theo mẹ con Doanh Chính rời đi, một đường bay vọt ra khỏi Hàm Đan.

Chổ ở của mẹ con Doanh Chính tất nhiên sẽ chịu giám sát chặt chẽ, nhưng Triệu Mục và Triệu Vương đã bị Thiên Trạch khống chế thành nô bộc, hắn còn sợ gì kẻ nào cản đường chứ? Cho dù phát hiện được thì đuổi theo cũng đã muộn rồi.

Gần trưa, cách Hàm Đan ngàn dặm.

Thiên Trạch chọn một cái thoáng đãng sơn cốc mà đáp xuống, săn một đầu nai rừng làm thức ăn, đem phân thành từng đoạn rồi đốt lửa quay nướng.

“Chính uống qua không ít rượu, nhưng loại rượu này lại chưa từng biết đến, không biết đây là rượu gì?” Doanh Chính ngồi trên một tảng đá,đem chung rượu đồng trên tay không vội uống, dò hỏi.

“ Chỉ là rượu ta nhưỡng, lười lấy tên” Thiên Trạch đáp

Triệu Cơ nói : “ không nghĩ Đạo Thánh trừ tài lấy đồ quỷ thần kinh sợ ra còn là đại sư chế tửu, thật khiến ta mở rộng tầm mắt”

Doanh Chính gật đầu, khi mẹ hắn nói đã có người hổ trợ về Hàm Dương hắn cũng truy hỏi là kẻ nào? Cho đến tận bây giờ đã rời khỏi Hàm Đan, đối với cái tên phía trước kia không thể không phục được.

“ Rượu này không chỉ là rượu tốt, mà dường như có dưỡng sinh chi hiệu” Doanh Chính xuất thân cao hơn so với nhiều người, mặc dù là con tin và thưở nhỏ lớn lên chịu khi dể nhưng không có nghĩa hắn thiếu kiến thức.

“Ukm!” Thiên Trạch đem hồ lô rượu rót ra ba chung khác cho bên cạnh ba cái nữ nhân đem theo.

“ Chính có điều muốn nói” Doanh Chính uống một ngụm rượu, thưởng thức rồi nói

Thiên Trạch nhẹ gật đầu.

“ Lấy Đạo Thánh năng lực đúng là quỷ phủ thần công nhưng mà thanh danh không tốt, Chính có một ý không biết có nên nói hay không?” Doanh Chính lấp lửng.

Thiên Trạch nói : “ ngươi ý muốn mời chào ta về Tần hiệu lực”

“ Là” Doanh Chính nói : “ Tần quốc chiêu hiền đãi sĩ không trọng xuất thân, với năng lực cùng trợ giúp của Đạo Thánh, Chính tin tưởng phụ vương nhất định sẽ trọng thưởng, phong quan bái tướng cũng không phải không thể”

Thiên Trạch nói : “ ta người này không cam nguyện đứng dưới bất cứ ai, ý tốt của thượng công tử ta ghi nhận. Nhưng làm quan thứ này quên đi”

Doanh Chính không có thất vọng, hắn nói ra đã sớm lường trước kết quả chỉ là thử một chút mà thôi, nói : “ để tiên sinh chê cười”

“ Con thật là! Đạo Thánh tiêu diêu tự tại ở ngoài, bảo y làm quan thì chẳng khác nào ghìm cương ngựa chứ” Triệu Cơ thêm vào, cười nói.

Đám người vừa trò chuyện vừa đợi thịt nướng chín, đến khi hưởng dụng xong thì tại chổ nghỉ ngơi chờ qua đi mặt trời chói chang, chờ sắc trời dịu mát thì lại lên đường.

Thiên Trạch không vội đưa mẹ con Doanh Chính về Hàm Dương ngay mà tiện thể trên đường đi mượn thêm ít tiền, thành thử chuyến về Hàm Dương này kéo dài ra không ít, mà mẹ con Doanh Chính không có quyền quyết định được vấn đề này.

Như bây giờ đã đêm xuống là thời điểm tốt để ngự kiếm phi hành, hắn lại chọn một cái thành trần gần biên giới Tần Triệu trăm dặm mà nghĩ lại.

Cả thảy ba cái gian phòng, Triệu Cơ một, Doanh Chính một, Thiên Trạch một.

Khi giấc ngủ đã say, cửa phòng Doanh Chính đột nhiên mở ra, một cái thân ảnh như cơn gió lướt vào.

Doanh Chính vốn say ngủ đột nhiên mở mắt ra, hắn cảm nhận được một cái lực lượng áp bách đến hắn, khiến cho hắn giật mình tỉnh lại.

Nhưng bóng hình kia quá mơ hồ, mà hắn đầu bỗng như đau như muốn nứt ra, lạ lùng thay hắn lại không hét ra được lời nào.

“ Rất nhanh thôi! ngươi sẽ quên đi hết thảy” Thiên Trạch cười nói.

Thiên Trạch lại dùng bài cũ ra không chế Doanh Chính.

Hiện giờ Trang Tương vương tại vị, Doanh Chính là con đầu của y lại thêm Triệu Cơ là sủng thiếp, thái tử chi vị thoát được khỏi Doanh Chính ư? tương lai Tần vương kế vị, khống chế hắn sau này là khống chế Tần quốc, Thiên Trạch sau bỏ qua được.

Hơn ai hết Thiên Trạch biết được Doanh Chính không phải là con của Trang Tương vương, mà là con của Lã Bất Vi và Triệu Cơ.

Năm xưa Lã Bất Vi nhìn trúng Trang Tương vương thân phận nước Tần, đem Triệu Cơ tặng cho Dị Nhân khi đó Triệu Cơ đã mang thai.

Sau này Lã Bất Vi bàn tính Dị Nhân về nước, tán hết gia tài lay động Hoa Dương phu nhân, thiếp yêu của An Quốc quân khi đó.

Sau lại nhờ Hoa Dương phu nhân và em Dương Tuyền quân, nhờ họ du thuyết Hoa Dương phu nhân và hậu phi của Chiêu Tương vương, lại nhờ họ gây ảnh hưởng với An Quốc quân và Chiêu Tương vương, Dị Nhân lúc đó mới có cơ hội ngồi trên vương vị.

Chỉ chờ Trang Tương vương kế vị, con hắn Doanh Chính ổn định thái tử, hắn căn cơ vững chắc ở Tần quốc, khi đó lại thay một cái Tần vương khác đây?

Thực tế tại lịch sử Thiên Trạch cũng biết rõ Lã Bất Vi bí mật ám sát hai vua Tần xong, sau ba năm cũng đem Trang Tương vương đẩy ngả cho con hắn lên ngôi. Chỉ là sau này vì cậy quyền thế mà kiêu, cuối cùng bị chính Doanh Chính đẩy ngả.

“ Chủ nhân” qua đi cầm chế cùng giải trừ điểm huyệt, Doanh Chính cung kính nói.

Khóe miệng Thiên Trạch nhích lên độ cong.

Theo hai tiếng của Doanh Chính thốt ra, vận mệnh nước Tần sắp đến cũng sắp sửa bị Thiên Trạch khống chế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK