Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm tối lại xuống, Yến Phi Gia đại viện, một gian tiểu lầu.

“Người từng bên ta xa rồi bao nhiêu ái tình theo dòng trôi
Vốn biết đau lòng mà sao ta ôi sớm chiều bồi hồi
Hoài niệm khi xưa qua vội xuân thu cứ vậy theo vần thôi
Tháng nhớ năm chờ tự trách ta một thân u tối

Chàng từng yêu ai những vết thương lòng năm ấy
Chàng từng yêu ai mỗi tối mong chàng ta khẽ chau mày
Ngày tháng trống vắng nắng tắt riêng ta lệ rơi hao gầy
Tư tình cùng với cố nhân sao quên được đây

Chàng từng yêu ai những vết thương lòng năm ấy
Chàng từng yêu ai mỗi tối ân hận xa cách đêm ngày
Ngày tháng trống vắng cứ ngắm trăng u sầu nơi hoang lạnh
Yêu mà chẳng thể sánh đôi riêng ta đêm tàn canh”

Một đôi nam nữ yêu nhau, sau này chàng trai yêu một người con gái khác ra đi và để lại cô gái ở chốn này. Ngày qua ngày cô gái luôn nhớ về chàng trai ấy. Dù có nhận ra mình thật ngu muội kho mỗi đêm đôi lòng lệ rơi nhớ về người kia, nhưng đến cuối vẫn không thể nào từ bỏ.

Bởi vì cố nhân vốn dĩ đã khó quên. Sự lụy tình của cô gái được ví như loại chim yến, cứ bay hoài bay mãi về phía trước dù bản thân đã mỏi mết.

Yến Vô Hiết chính là một trong những khúc nhạc mà Đế Thiên An trước kia từng yêu thích. Giờ đây dưới ánh hoàng hôn buông xuống tại Nguyệt Sương khách điếm, nhìn từng đàn chim yến bay về tổ để cho Đế Thiên An đem khúc hát này đem ra.

Tiếng cầm hòa lẫn giọng ca trầm ấm của Đế Thiên An vang lên, khiến cho mấy cô gái ở gần bên thất thần bị cuốn vào lời hát. Mãi cho đến khi lời dứt cầm dừng mới hay.

“ Hức hức!” Tiểu Hương đã từ cơn say tỉnh lại, sau khi nghe xong khúc hát này, đồng tình với cô gái được nhắc đến lời hát kia mà khóc lên : “ ô ô! Thật cảm động quá”

“ Hức hức” Hàn Phi Quang thô thần kinh nhưng được cái rất đồng cảm, đối với chuyện tình lâm ly bi đát thế kia hắn mặc dù là đàn ông con trai những cũng khóc sướt mướt.

“ Yến Vô Hiết! Yến Vô Hiết, như yến bay mãi” Đàm Hoa Liên hốc mắt cũng ửng hồng, nhẹ giọng nỉ non lên.

“ Đều tại chàng, ca xướng bài gì thương tâm như vậy” Phù Dung một bên nghe nhẹ mắng

Chi Liên Vân cũng không khác gì, xót thương cho cô gái trong lời hát, song lại nhìn về nam nhân kia phương tâm lại dập dờn. Cái nam nhân này đúng là quá hấp dẫn mà, võ công tài hoa dung mạo đều hội tụ cả, quan trọng hơn tài sản không nhỏ.

“ Ô ô ô ô” một gã nam nhân khác cách không xa, tầm bốn mươi tuổi đổ lại lại như Hàn Phi Quang khóc ròng : “ thật đáng thương”

“ Cha! Người làm mất mặt quá” Y Hoa nhìn bên cạnh phụ thân mình khóc ròng như vậy mà có chút mất mặt, đối với người cha không đáng tin cậy này nàng cũng không biết nói gì cho phải.

Động tĩnh của Đế Thiên An và Huyết Lôi làm ra đâu phải nhỏ. Cho nên khi trận chiến lắng xuống, Yến Phi Gia người liền đến ngay. Mà gia chủ của Yến Phi Gia khi nghe được tin Đế Thiên An đến tòa thành đại chiến, lập tức mang theo thuộc hạ lên chổ này bái kiến.

Lại trùng hợp gặp đám người Y Hoa chuẩn bị rời đi thì gặp gỡ. Thế là Yến gia chủ mới cùng con mình tụ họp, hàn huyên đôi chút thì nghe Đế Thiên An ngẫu hứng đánh đàn ngâm thơ. Thành ra mới có tình trạng như bây giờ.

“ Ôi! Hắn là đang nói đến mĩ công tử ta đây ư? Bản công tử biết mình phong lưu tiêu sái, không nghĩ đến cô nương đem lòng yêu ta lại si tình như vậy” Thiên Vân Nhạc một bên lại suy nghĩ một phương diện khác, lại tự yêu mình nói.

“ Lại phát bệnh à” Y Hoa cùng đám gia nhân phía sau thầm nghĩ.

Lúc này Hàn Phi Quang đột ngột chạy đến Đàm Hoa Liên, đem tay bắt lấy thâm tình mà nói: “ Hoa Liên, nàng yên tâm ta nhất định sẽ không thay lòng đổi dạ đâu. Để cho nàng như nữ tử kia thương tâm rơi lệ”

“ Ai vì ngươi mà rơi lệ” Đàm Hoa Liên nghe xong trực tiếp cho hắn một quyền.

Đế Thiên An cười nói : “ cái tên thấy gái là sáng mắt như ngươi nói ra mà không biết ngượng à!”

“ Này, kẻ háo sắc không chỉ có mình ta nhé” Hàn Phi Quang la ó, một tay chỉ về Đế Thiên An bóc trần : “ Hoa Liên cái tên này không đáng tin đâu. Ta nghĩ cô nương kia yêu người có khi là hắn đấy”

“ Ta trước nay dám làm dám nhận, có như ngươi ư?” Đế Thiên An một tay cầm chung rượu uống một ngụm, lại gãy nhẹ dây đàn : “ ta phong lưu đa tình nhưng chưa phụ tình, ta chỉ trêu chọc nữ nhân ta thích. Có giống như ngươi đi vào thanh lâu kỹ viện không?”

“ Hừ! ta mới không tin đâu” Hàn Phi Quang có phần xấu hổ, không nhận nói.

Đế Thiên An cười nói : “ bản Thánh Vương dung mạo đệ tam, tài hoa đệ nhị, đoạt mỹ nhân đệ nhất. Ngươi đó muốn tranh Hoa Liên với ta còn kém lắm. Ngươi có biết vì sao ta cứ để ngươi gây rối cho ta, thậm chí biết rõ ngươi có ý đồ với Hoa Liên mà không can ngăn không?”

Hàn Phi Quang dò hỏi : “ Vì sao?”

Đế Thiên An giải thích : “ Bởi vì có như thế mới để cho Hoa Liên nhận rõ giữa ta và ngươi cách biệt. Ngươi nghĩ đi bất luận mặt nào ta đều hơn ngươi. Tính ra ta còn phải cảm tạ ngươi để ta đoạt phương tâm của nàng ấy dễ hơn đấy. Cảm ơn nhé bạn tốt”

Hàn Phi Quang nghe xong mắng lấy : “ đồ tồi! ngươi còn là quân tử không hả?”

“ Quân tử không đoạt nhân sở ái! Ngươi đó đừng có gài ta.” Đế Thiên An cười nói : “ ta đã nói từ trước mình không phải là quân tử rồi. Quên đi thôi, Hoa Liên tâm đã thuộc về ta mất rồi”

“ Hai các ngươi có im đi không?” Đàm Hoa Liên mặt đỏ bừng xấu hổ, thẹn quá thành giận mà rống lớn.

Đế Thiên An lại nhẹ nhàng gãy đàn, nhìn Hoa Liên tán tỉnh : “ Hoa Liên như rượu nhiều năm ủ, càng ngắm lại càng say. Ôi lại say mất rồi, không cứu được, không cứu được”

“ Anh!!!” Đàm Hoa Liên nghe càng thẹn, lại có chút ngọt.

Phù Dung ăn vị : “ vậy còn thiếp, Hoa Liên muội muội là nhiều năm ủ, thiếp có phải là nước lã hay không?”

“ Nàng là thuốc độc, ta say ta nghiện trầm mê” Đế Thiên An lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, rồi nói sang chuyện khác : “ Tiểu Hương ai chọc muội đó”

“ Là ca! ngươi là tên hoa tâm đáng ghét!” Tiểu Hương một bên bất mãn, hốc mắt còn đỏ sau khi khóc xong, quay đầu một bên hờn dỗi.

“ Ha ha” Đế Thiên An cười lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK