Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tang Hải thành, tại một con đường phố, có một nhóm đông người tụ tập vây lấy hai người bên trong. Một người là một thanh niên áo vải quần áo có chút chắp vá, sau lưng bọc lấy một chuôi kiếm, y bị chặn bởi một tên nam tử khác dáng người khá thô bỉ.

"Có bản lĩnh thì ngươi liền giết ta đi"Người nói chuyện là bản địa nổi danh lưu manh vô lại, hắn nhận ra thanh niên này, không muốn cho y qua cầu hung hăn chặn đường, mới dẫn đến hiện giờ tình cảnh.

"Thế nào tiểu tử? Ngươi có gan thì ngươi giết ta đi” lưu manh chột một mắt một tay cầm ngọn cỏ đang xỉa răng vứt đi, tay còn lại không biết từ đâu kiếm được một chuôi kiếm cầm ở bên hông đưa đến phía trước hô lớn.

“ Cái này lại gây chuyện rồi” một người dân gần đó nhận ra tên lưu manh này nói.

Bên cạnh hắn, một kẻ khác tiếp lời : “ người thanh niên kia dây vào hắn coi như là xúi quẩy rồi”

“ Thế nào tiểu tử, ngươi có dám không?” lưu manh đi đến phía trước hất cằm nói.

"Tại hạvà tôn giá không hề quen biết, không oán chẳng thù, tại sao phải giết tôn giá?" Hàn Tín là tên y, vẫn như cũ mây trôi nước chảy, nhỏ như vậy khó khăn trắc trở, đối với hắn, thật sự là không có ý nghĩa.

"Nhìn ngươi còn giả vờ giả vịt đeo thanh kiếm, làm mình giống một cái kiếm khách, có thể ngươi lại không có can đảm rút kiếm, cho thấy ngươi là một thằng hèn,. Kỳ thực là ta đã nhận ra ngươi là đồ ăn hại từ lâu rồi. Gốc gác của ngươi ta đều biết cả”

Ngừng một chút lưu manh tiếp tục nhục mạ : “ Tên vô dụng nhà ngươi, đã lớn như vậy chính mình liền không có khả năng kiếm tiền, đến đâu cũng bị người ta khinh, toàn dựa vào mẹ già nuôi. Mẹ chết rồi, đến cả khả năng xây một nấm mồ cho mẹ ngươi cũng chẳng có. Còn dám chạy đến mượn tiền Thanh Y Lâu người, sau này sẻ trả gấp mười lần đồng thời còn xây một ngôi mộ to gấp muôn phần, cái ngữ ngươi ấy à”

“ Là thế thật sao?”

“ Vậy người thanh niên kia cũng quá vô dụng”

Tên lưu manh lại nói tiếp : “ Tiếp đó, không ai cho ngươi cơm ăn, liền mặt dày ở Thanh Y Lâu mỗi ngày nhận đồ ăn sống qua ngày. Lại không muốn đi làm việc vặt, nhận lấy đồ ăn mỗi ngày. Rồi giả vờ giả vịt câu cá ở ven sông, kết quả chẳng được con nào. Ngươi bảo xem một nam nhân như ngươi đó là bản lĩnh gì”

“ Ài, tuổi còn trẻ, tứ chi lành lặn, sao không lo làm lụng nuôi thân, Thanh Y Lâu tạp dịch đi nữa tiền lương trả cũng nhiều, thật là không nên thân”

“ Bà lão ven sông thấy ngươi đáng thương, cho ngươi vay tiền tích tụ nhiều năm, ngươi mới sống đến bây giờ. Thứ vô dụng như ngươi, lại còn khoác lác nói cái gì mà sau này sẻ báo đáp bằng vàng ròng.”

“ Ta sẽ không quên lời hứa của mình” Hàn Tín sắc mặt không đổi cất lời

“ Ha ha ha” lưu manh ngửa đầu cười một tràng, tiếp tục chế giễu : “ với bản lĩnh của ngươi, trừ cái miệng ra còn được cái gì?”

“ Tại hạ chỉ muốn đi qua cây cầu này”

“ Ta phi...qua cầu có thể... thế này đi, ngươi có hai cách để qua cầu. Thứ nhất chính là rút kiếm giết ta đi, rồi bước qua xác của ta. Cách còn lại, ngươi phải quỳ xuống, bò qua háng của ta... ha ha ha” lưu manh nói xong đem chân giang rộng cười lớn.

Trong mắt nhiều người quan sát thanh niên kia vậy mà khuất nhục chấp nhận quỳ xuống, lừa chọn bò qua háng của tên lưu manh kia rời đi. Mà không lựa chọn phản kháng, chịu cái nhục nhã mà khó nam nhân nào chấp nhận được bò qua háng một nam nhân khác.

“ Hê hê hê” Tên lưu manh rung chân, đắc ý nói : “ tên phế vật nhà ngươi, hèn nhát đến mức này, việc gì cũng có thể làm được”

Nhìn thấy Hàn Tín bước đi, lưu manh không chịu buông tha : “ ngươi cứ thế mà đi à, vậy cũng quá dễ dàng cho ngươi rồi, ông đây còn chưa chơi đã, Hàn Tín để kiếm của ngươi lại, đại gia sẽ để cho ngươi đi”

Nhìn Hàn Tín không đếm xỉa đến mình, tên lưu manh tức giận : “ ta không cho ngươi đi, sao ngươi dám đi?”

Lời dứt trên tay vỏ kiếm cũng được lấy ra : “ ta bảo ngươi đứng lại, có nghe không?” lập tức chạy đuổi đến gần, tay cầm kiếm vùng lên chuẩn bị chặt xuống, muốn giết đi Hàn Tín

Ngay lúc này gần phụ cận bốn năm chim nhỏ lập tức vỗ cánh bay đi, khi chúng cảm nhận được một luồng lăng lệ sát khí.

“ Vù” Đột nhiên một chiếc giày nhanh chóng lao đến bên cạnh người tên lưu manh này, đem hắn đập choáng xoay vòng tròn sau đó hôn mê đi.

Hàn Tín cũng theo đó mà rời khỏi nơi này, đám người cũng nhanh chóng tản đi để lại tên lưu manh nằm ngả dưới mặt đất.

Người ra tay không ai khác chính là Sở Nam Công, hắn một chiếc giày đá ra không phải cứu Hàn Tín mà là để cứu mạng tên lưu manh kia. Đồng thời cũng giúp cho Hàn Tín bớt đi một cọc phiền phức, y lựa chọn khuất nhục để đổi lấy yên ổn cho mình, bằng nhãn lực của mình hắn có thể nhìn ra được Hàn Tín thực lực không hề thấp chút nào, dư sức có thể đem tên lưu manh này giết chết.

Đám người tản đi, phía bên kia cầu nơi mà Hàn Tín bước qua, Trương Lương mang theo Thiếu Vũ và Thiên Minh đi đến bái phỏng. Ngày hôm nay hắn mang theo hai người ra ngoài giải khây thì gặp được tình cảnh này.

Một hồi trò chuyện thì hai người Thiên Minh Thiếu Vũ biết được y ra tay, à không là ra chân chính cứu mạng tên lưu manh. Hy sinh một chiếc giày để cứu một mạng, mà qua lần trò chuyện này Thiên Minh giúp Sở Nam Công nhặt giày, phí một hồi lao lực để đoạt từ một đầu chó nhỏ đem về cho vì tiền bối này.

"Vì cảm tạ ngươi giúp lão đầu tử nhặt giày, sáng sớm ba ngày sau hãy chờ ta ở cầu này”

Thiên Minh kinh ngạc, thốt :“ Hả”

“Có một món quà nhỏ thần bí cho ngươi." Sở Nam Công râu trắng rung động rung động cười nói với Thiên Minh.

"Thật ư?" Thiên Minh hoan hỉ không được, chỉ cảm thấy một món lễ vật đem trong lòng mình ủy khuất toàn quét dọn.

“ Tiền bối đi thong thả” ba người chắp tay nói.

“ Không cần cảm tạ ta” Trương Lương quay sang Thiên Minh nói, đáp lại hắn là một tràng cười vui vẻ

Sở Nam Công chậm rãi rời đi cùng Thiếu Vũ gặp thoáng qua lúc lại chậm rãi nói :"Tên của ngươi có một chữ Vũ"

“ Phải” Thiếu Vũ trả lời.

“ Vũ có thể cưởi gió hóa mây,vẫy vùng cửu thiên” Sở Nam Công chống gậy thâm sâu khó lường nói.

“ Đa tạ tiền bối dự ngôn cát tường” Lời Thiếu Vũ vừa nói xong liền nghe được Sở Nam Công lên tiếng :“ Vũ còn hai chữ nhẫn ghép lại, hai thanh dao sắc một hướng ra ngoài một hướng vào trong”

Thiếu Vũ liền cất lời:“ Nay phong vân biến hóa, thân ở trong cuộc như lạc vào mê trận, phương hướng không tỏ”

Sở Nam Công nhìn hắn nói :“ Lảo đây liền tặng cho ngươi mấy câu, có lẽ sẻ giúp ích cho ngươi”

"Xin tiền bối chỉ giáo!" Sở Nam Công cơ hồ liếc một chút xem thấu chính mình, Thiếu Vũ đối với hắn cũng không dám lại có chút khinh thị.

“ Thổ Thủy Nhi Hùng, Hỏa Thổ Nhi Bá, Mộc Hỏa Nhi Hiểm, Kim Thủy Nhi Nguy”

“ Thổ Thủy Nhi Hùng, Hỏa Thổ Nhi Bá, Mộc Hỏa Nhi Hiểm, Kim Thủy Nhi Nguy” Thiếu Vũ nghe lấy nhưng vẫn chưa sờ ra manh mối gì liền nói “ Mười sáu chữ này cao thâm khó dò, tiền bối có thể giảng giải rỏ hơn nữa chăng”

“ Thiên địa âm dương, ngũ hành sinh khắc, có sinh tắt có khắc, có khắc tất có sinh, nhớ kỷ nhớ kỷ” Sở Nam Công lên tiếng, sau đó xoay người bước đi được mấy bước liền nhẹ giọng nói “ Sở Dù Tam Hộ, Tần Vong Ắt Sở”

Thiếu Vũ mặt biến sắc lên khi nghe tám chữ này, đây là khi nước Sở bại vong Hạng thị nhất tộc đào tấu bị thiết kỵ Đại Tần truy giết hô lên. Sở Nam Công nói ra hiển nhiên đả đoán được thân phận của hắn.

Một nơi khác trong Tang Hải thành, một khung xe ngựa xa hoa chậm rãi di chuyển rồi dừng lại tại một cái bảng cáo thị ven đường, trên đó chính là dán những tấm hình vẻ truy nã của tội phạm truy nã nước Tần.

“ Ai da... đây không phải Phục đại tiên sinh ư?” Công Tôn Linh Lung đứng tại bảng bố cáo, nhìn Phục Niệm trong khung xe ngựa, vén rèm đỏ cất lời.

“Công Tôn tiên sinh, hạnh hội” Phục Niệm chắp tay chào hỏi

Công Tôn Linh Lung tiếp lời : “ ta chỉ đi dạo quanh phố thì đã có cuộc gặp gỡ tình cờ này. Xem ra Phục đại tiên sinh rất có duyên với người ta đấy”

“ Tương ngộ tức là có duyên, Công Tôn tiên sinh nói không sai”

“ Thì ra Phục đại tiên sinh cũng quan tâm đến đại sư an nguy của thiên hạ ư?” Công Tôn Linh Lung lại nói : “ ta còn tưởng Nho Gia chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, hai tay không nghe chuyện ngoài song cửa chứ”

Công Tôn Linh Lung nói xong đem mắt quay sang trên bảng truy nã, nhìn hai tấm ảnh truy nã Thiên Minh và Thiếu Vũ : “ Hai tên trọng phạm bị đế quốc truy nã này, dường như rất giống với hai vị đệ tử Nho gia đã gặp ở Tiểu Thánh Hiền Trang lần trước. Phục đại tiên sinh nói có phải không?”

Phục Niệm trong lòng như sấm rền, đem tay chắp lại chào rồi đem vải rèm thả xuống, phía trước đệ tử điều khiển xe, quất roi vào mông ngựa, khung xe cũng nhanh chóng lăn bánh trở về Tiểu Thánh Hiền Trang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK