Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Harry há hốc miệng ra, nó cảm thấy mình đầu óc dường như không đủ dùng cho lắm, cảm thấy mình thật đần à. Đúng vậy nó không trả lời được, lẻ nào không biết gởi cú đi hỏi thăm bạn bè của mình ư.

Harry quay sang nhìn Hermione nói : « cho nên bồ dùng ưu thế của mình là Noah »

Hermione mặt thoáng đỏ lên, đáp : « Noah sẻ không trực tiếp trả lời, mà thay vào đó là gởi kiến thức liên quan trong đó, hai bồ quá đần đi, lẻ nào hai bồ không biết gởi cú cho Noah mỗi khi vào thế bí »

Harry và Ron lại há hốc miệng, cả hai đều chung đụng với Đế Thiên An không tệ, thường xuyên đến nhà ăn uống, bọn nó lại không hề nghĩ đến chuyện này, quả thật đúng như bạn tốt mình nói, quá đần đi.

« Chờ đả... sau bồ lại không nói cho bọn mình biết » Ron lớn tiếng nói.

Hermione đáp : « đến cả chuyện này mình cũng phải nói cho bồ, Ron lẻ nào trong đầu bồ không còn gì khác ư ? hơn nữa mỗi lần mình kêu hai bồ đọc sách, hai bồ có chịu đọc lấy không chứ ? »

Harry nói : « bồ nói đúng mình thật ngu »

Ron tiếp lời : « quá ngu »

Có điều không lâu sau ba đứa liền dừng lại cuộc trò chuyện và trở nên lo lắng bất an, khi cánh cửa của tiệm Ba Cây Chổi Thần lại mở ra. Giáo sư McGonangall và giáo sư Flitwick vừa bước vô quán cùng với một cơn gió lốc đầy bông tuyết.

Theo sau hai người đó là lão Hagrid đang mải mê trò chuyện với một người béo tốt đẫy đà đội nón trái dưa màu xanh vỏ chanh và khoác áo trùm sọc: chính là Bộ Trưởng Pháp Thuật Cornelius Fudge.

Ngay lập tức, cả Ron và Hermione đều đưa tay lên đầu Harry và ấn nó thụp xuống sau quầy, núp dưới gầm bàn. Chưa kịp chùi bọt Bia Bơ dính mép, lại chui rúc khuất tầm nhìn, Harry nắm chặt cái ly cối rỗng không trong tay, ngó mấy cặp giò của các thầy cô và ông Fudge đi về phía quầy rượu, dừng lại, rồi quay ra, tiến thẳng về phía nó.

Cây thông Giáng sinh bên cạnh liền nhấc bổng chân khỏi mặt đất vài phân, xề qua một bên và đáp trở xuống đất một cái ạch ngay trước bàn của tụi nó, che khuất cả ba đứa.Trợn mắt nhìn xuyên qua những cành thông thấp, Harry thấy bốn đôi giò đi tới cái bàn ngay kế bên, rồi có tiếng cằn nhằn và tiếng thở dài của các thầy cô và ông Bộ trưởng Pháp thuật khi họ ngồi xuống.

« Một ly nước suối Gilly nhỏ đây »

« Của tôi »McGonagal liền nói

« Bốn xị rượu mật ong hâm nóng đây ạ »

Lão Hagrid nói: « Cám ơn, Rosmerta à »

« Một ly si rô anh đào với sô đa có đá và dù đây »

Giáo sư Flitwick liếm mép: « Ừm »

« Và thưa ông Bộ trưởng, một ly rum pha nước lý, phải không ạ? »

Giọng của ông Fudge : « Cám ơn em Rosmerta quí mến. Anh phải nói là gặp lại em dễ thương quá. Em cũng làm một ly nhé? Đến đây nhập bọn với tụi anh đi. »

« Dạ, cám ơn ông lắm, thưa ông Bộ trưởng »Giọng của bà Rosmerta lại vang lên: « Thế, xin hỏi ông Bộ Trưởng, vậy chứ ngọn gió nào đưa ông đến chốn khỉ ho cò gáy này ạ? »

Ba đứa nhìn thấy tấm thân đẫy đà của ông Fudge xoay chuyển như thể ông đang kiểm tra xem có ai nghe trộm không? Rồi ông nói bằng giọng trầm nhỏ: « Còn chuyện gì khác nữa ngoài chuyện Sirius Black, hả em quí mến. Anh dám cá là em đã nghe biết chuyện xảy ra ở trường Hogwarts vào đêm Hội Ma rồi? »

Bà Rosmerta công nhận: « Em có nghe chuyện đồn đãi. »

McGonagall cáu tiết bảo: « Ông đem câu chuyện rêu rao khắp quán nhậu rồi hả ông Hagrid? »

Bà Rosmerta thì thào: « Ông Bộ trưởng ơi, ông có cho là Black vẫn còn lởn vởn trong vùng này không? »

Ông Fudge khẳng định ngắn gọn: « Tôi chắc chắn điều đó »

Bà Rosmerta nói, nghe giọng bà đanh lại một chút: « Ông có biết mấy viên giám ngục Azkaban đã lùng soát quán của em hai lần rồi không? Hù khách hàng của em bỏ đi hết.... Thiệt là tệ cho chuyện làm ăn, ông Bộ trưởng à. »

Ông Fudge nói một cách khổ sở : « Em Rosmerta quí mến, anh cũng chẳng thích họ gì hơn em đâu. Nhưng đó là sự phòng xa cần thiết ấy mà.... Xui xẻo thiệt, nhưng mà rồi em cũng đâu có bị sao phải không?.... Anh vừa mới gặp vài kẻ trong bọn họ. Họ rất tức tối cụ Dumbledore - Cụ nhứt định không cho họ vô bên trong sân trường. »

McGonagall lạnh lùng nói: « Tôi cũng cho là không nên. Làm sao chúng tôi có thể giảng bài trong khi những nỗi đe dọa hãi hùng cứ lượn lờ chung quanh? »

Giáo sư Flitwick bé xíu ngồi vắt vẻo trên ghế, chân đung đưa hổng khỏi mặt đất. Giáo sư rít lên: « Đồng ý! Đồng ý! »

Ông Fudge phản đối: « Cũng đành vậy thôi. Họ có mặt là để bảo vệ tất cả các quí vị khỏi những điều còn tệ hơn nữa.Tất cả chúng ta đều biết Black có thể làm điều gì mà. »

Bà Rosmerta nói với vẻ hết sức ưu tư: « Ông biết không, em vẫn còn khó mà tin được điều đó. Trong số tất cả những kẻ đã ngả về phe Hắc ám thì Sirius Black là người mà em không ngờ tới nhất.... Ý em nói là em vẫn còn nhớ hắn khi còn là một cậu học trò ở trường Hogwarts. Nếu lúc đó mà ông nói với em rằng cậu học trò đó rồi sẽ thành kẻ sát nhân thì em sẽ cho là ông đã uống quá nhiều rượu mật. »

Ông Fudge nói cộc cằn: « Em mới chỉ biết có một nửa câu chuyện. Điều tồi tệ nhứt hắn đã làm thì ít ai biết. »

Giọng bà Rosmerta thốt cao đầy tò mò: « Chuyện tồi tệ nhứt à? Ý ông nói còn có chuyện khác tồi tệ hơn cả việc ám sát những kẻ tội nghiệp ấy ư? »

Ông Fudge nói: « Đúng vậy. Em không thể nào tin nổi điều đó. Còn có chuyện gì có thể tồi tệ hơn được chứ? »

Giáo sư McGonagall hỏi nhỏ: « Chị nói chị còn nhớ hắn hồi còn học ở trường Hogwarts à? Vậy chị có nhớ ai là người bạn thân nhứt của hắn không? »

Bà Rosmerta mỉm cười nụ, nho nhỏ đáp: « Dĩ nhiên là nhớ rồi. Còn ai mà không thấy họ luôn luôn ở bên nhau, phải không? Vô số lần họ đã vô quán tôi, và ôi, họ thường làm tôi cười đến chết được. Đúng là một cặp bài trùng: Sirius Black và James Potter. »

Harry làm rớt cái ly cối rỗng trong tay, gây nên một tiếng kêu loảng xoảng. Ron đá nó một cái. Giáo sư McGonagall nói: « Đúng vậy. Black và Potter. Hai tên cầm đầu cái băng đảng nho nhỏ của chúng. Dĩ nhiên là cả hai đều rất thông minh, thông minh xuất chúng nữa là đằng khác. Tôi nghĩ trường ta chưa từng có một cặp quậy nào ngang cơ được với tụi nó. »

Lão Hagrid khoái trá ra mặt: « Tôi hổng chắc. Fred với George thì cũng dám được gọi là đáng mặt tổ quậy với những trò chúng bày ra. »

Giáo sư Flitwick phụ họa: « Người ta có thể lầm Black và Potter là hai anh em! Không thể nào chia lìa được»

Ông Fudge nói: « Dĩ nhiên là tụi nó thân nhau lắm. Potter tin cậy Black hơn bất cứ người bạn nào khác. Không có gì thay đổi kể cả sau khi hai người đó tốt nghiệp ra trường. Black là phù rể khi James kết hôn với Lily. Rồi họ nhờ Black làm cha đỡ đầu cho Harry Potter. Dĩ nhiên là Harry không hề biết chuyện này. Quí vị có thể hình dung được điều đó sẽ dày vò thằng nhỏ khốn khổ đến dường nào. »

Bà Rosmerta thì thầm: « Có phải bởi vì Black hóa ra là kẻ đồng hội đồng thuyền với Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy không? »

« Còn tệ hơn thế nữa, em yêu ạ. »Ông Fudge hạ giọng lần nữa và nói tiếp bằng những tiếng rù rì: « Không mấy người biết rằng vợ chồng Potter biết là Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy đang truy lùng họ. Cụ Dumbledore, đương nhiên là người chiến đấu không mệt mỏi chống lại Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy, cụ có một số gián điệp lợi hại.

Một trong những gián điệp đó mách cho cụ biết và cụ lập tức báo động cho James và Lily cảnh giác. Cụ đã khuyên họ đi trốn. Chà, dĩ nhiên là đâu có dễ gì mà trốn được Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy. Cụ Dumbledore bèn chỉ ra cách tốt nhứt cho họ là dùng Bùa Trung Tín. »

Bà Rosmerta chăm chú nghe đến nín cả thở: « Bùa đó ra làm sao? »

Giáo sư Flitwick tằng hắng rồi nói bằng giọng chít chít như chuột kêu: « Đó là một thứ bùa phức tạp cực kỳ gồm có chỗ ẩn giấu đầy ma thuật của một điều bí mật bên trong một tâm hồn sinh linh đơn độc. Thông tin được cất giấu bên trong một người được chọn nào đó, gọi là Người giữ Bí mật, và do vậy mà không thể nào bị lộ ra - dĩ nhiên, trừ khi Người giữ Bí mật định tiết lộ ra.

Cho đến khi nào Người giữ Bí mật còn giữ kín bí mật, thì cho dẫu Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy có lục tìm khắp ngôi làng mà James và Lily sống trong nhiều năm cũng không thể nào tìm được họ, thậm chí hắn có in mũi lên cửa sổ phòng khách nhà Potter cũng không thể nào tìm thấy họ. »

Bà Rosmerta thì thào: « Vậy Black là Người giữ Bí mật của gia đình Potter? »

Giáo sư McGonagall nói: « Đương nhiên. James Potter đã nói với cụ Dumbledore rằng Sirius Black thà chết chứ không đời nào tiết lộ chỗ họ ở đâu, rằng chính Sirius Black cũng đang dự định ẩn thân.... vậy mà cụ Dumbledore vẫn không yên tâm. Tôi còn nhớ cụ đã đề nghị chính cụ làm Người giữ Bí mật cho gia đình Potter. »

Bà Rosmerta há hốc miệng ra: « Cụ nghi ngờ Sirius Black à? »

Giáo sư McGonagall nói với vẻ u ám: « Cụ biết chắc là có ai đó rất thân cận với gia đình Potter vẫn thường báo cáo cho Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy nhất cử nhất động của họ. Thực ra cụ đã có lúc nghi ngờ rằng ai đó ở bên phe ta đã phản bội và chuyển lén thông tin của phe ta cho Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy. »

« Nhưng mà James Potter cứ khăng khăng tin cậy Sirius Black à? » Ông Fudge nói một cách nặng nề: « Đúng vậy. Và rồi, chỉ non một tuần lễ sau khi dùng Bùa Trung Tín. »

Bà Rosmerta thở phập phồng: « Black phản bội họ? »

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK