Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cụ Dumbledore rút cây đũa phép ra và gõ ba tiếng lên nắp cái rương. Cái nắp từ từ mở ra cót két. Cụ Dumbledore thò tay vào trong, kéo ra một chiếc cốc bự thô kệch đẽo bằng gỗ. Sẽ chẳng ai thèm chú ý tới cái cốc nếu không có một ngọn lửa màu xanh trắng phừng phừng tới tận miệng cốc.

Cụ Dumbledore khép cái rương lại và cẩn thận đặt cái cốc lên trên nắp, từ đó cả Sảnh đường đều có thể nhìn thấy rõ, nói: “Bất kỳ trò nào muốn đăng ký làm quán quân phải ghi tên mình vả trường mình thật rõ ràng lên một mẩu giấy da rồi thả vô trong cốc.”

“Những ai tha thiết muốn thành quán quân sẽ có hai mươi bốn tiếng để nộp tên mình. Đêm mai, vào lễ Hội Ma, chiếc cốc sẽ trả lại chín cái tên của chín người được chọn ra xứng đáng nhất để đại diện cho trường mình. Chiếc cốc sẽ được đặt ở tiền sảnh suốt đêm nay, rất thuận tiện cho những trò nào muốn thử sức.”

“Cuối cùng, tôi muốn nhấn mạnh với bất cứ trò nào muốn đọ sức trong cuộc thi đấu này, là không có chuyện tham gia hời hợt cho vui. Một khi Chiếc Cốc Lửa đã chọn ra vị quán quân nào, thì vị ấy bắt buộc phải theo tới cùng. Đặt tên mình vô chiếc cốc cũng có nghĩa là đã ký một bản hợp đồng ma thuật đầy trói buộc.

Và khi đã được chọn làm quán quân rồi thì không được đổi ý nữa. Do đó, làm ơn đảm bảo rằng các trò thực lòng sẵn sàng chơi trò này trước khi thả tên mình vô chiếc cốc. Giờ, tôi nghĩ tới lúc đi ngủ rồi. Chúc tất cả một đêm ngon giấc.”

Nhìn đám học sinh bên dưới ồn ào không thôi, Đế Thiên An lắc đầu một lần nữa rời đi sảnh đường, có điều hắn lại bị một thân ảnh nữ hài xuất hiện chặn lại, đồng thời còn bám lấy tay hắn, biến cố này làm cho đám người ở đây có chút kinh ngạc lên, những người rời đi đều dừng lại cả.

“Có chuyện gì sao, bé con?” Đế Thiên An đem tay xoa xoa mái tóc bạch kim của nữ hài chỉ bảy tám tuổi, nàng có gương mặt có phần giống với Fleur mấy phần.

“Gabrielle, Gabriellethật sự rất rất ưa thích nó” Gabrielle đem tay chỉ chỉ về những con pokemon gần đó, ánh mắt lấp lánh lên tiếng.

Nàng khi thấy bị hấp dẫn vô cùng cuối cùng tốn sức hỏi thăm một học sinh Ravenclaw mới biết được, manh manh nói : “ Gabrielle, có thể có một con được không?”

“Gabrie” Fleur nhanh chân chạy đến, mặt đỏ hồng lên tiếng, nàng quả thật đối với mấy con tinh linh này cực kỳ yêu thích nhưng mà hành động của em gái mình để cho nàng xấu hổ không thôi: “ thật xin lỗi tiên sinh”

“ Ha ha ha” Đế Thiên An cười lên vui vẻ, đem tay vuốt lấy đầu tóc bạc của nàng đả lâu rồi hắn không gặp một đầu đáng yêu loli đây.

Nhìn nữ hài ngốc manh đáng yêu này, trong ánh mắt không tin được của đám học sinh nhà Hogwarts, một quả trứng hồng được lấy ra : “ cho đáng yêu Gabrie”

“ Tuyệt vời, cảm ơn cảm ơn” Gabrie thấy quả trứng sau đó nhanh tay ôm lấy quả trứng vào tay mình vui mừng lên tiếng, sau đó làm cho đám nữ ghen tỵ một màn, nữ hài nhỏ con này vậy mà nhón người lên hôn má Đế Thiên An.

“ Nhỏ một giọt máu lên đó, phép màu sẻ xuất hiện” Đế Thiên An xoa lên tóc nàng, sau đó thân ảnh nhanh chóng rời đi khỏi đại sảnh Hogwarts.

“Giáo sư ngày không thể như thế được, bất công bất công” Fred và George âm thanh huyên náo, chạy theo hắn lải nhải không thôi : “ Đúng vậy, đến giờ chúng ta cũng chưa có đây”

“Ực” Ron và Harry nuốt nước bọt khi thấy bên cạnh Hermione ánh mắt lạnh băng băng nhìn về hai chị em Fleur.

Ngày hôm sau là thứ bảy, thường thì hầu hết học trò sẽ ăn điểm tâm trễ. Tuy nhiên Harry, Ron và Hermione không phải là nhóm duy nhất dậy sớm hơn mọi cuối tuần.

Lúc xuống tới Tiền sảnh, tụi nó thấy khoảng hai chục người đang lởn vởn quanh đó, vài đứa gặm bánh mì nướng, còn lại đang xem xét chiếc Cốc Lửa.

Chiếc cốc đặt ngay giữa sảnh, trên cái ghế đẩu bình thường vẫn đặt cái nón Phân loại. Một đường nhỏ bằng vàng được vạch ra trên sàn, làm thành một cái vòng rộng chừng ba mét.

Đây là lằn phép thuật của Dumbledore tạo ra nhằm ngăn chặn một vài học sinh có thực lực yếu kém đi, cho nên để miển đi việc năm 1 năm 2 có thể bỏ tên vào nơi này tạo thương vong đáng tiếc trong đó.

Mà lúc này đám người ở đây đều dừng lại, tự động dạt ra cho đoàn học trò của trường Beauxbatons từ bên ngoài đang đi ngang qua cửa trước, mấy đứa đang tụ tập quanh chiếc Cốc Lửa đứng lùi lại cho tụi này đi qua, nhìn theo hăm hở.

Bà Maxime bước vào trong sảnh, theo sau đám học trò của mình và xếp thành hàng.

Từng đứa, từng đứa một, đoàn học trò Beauxbatons bước qua lằn phép thuật và thả mẩu giấy da vào trong ngọn lửa màu trắng xanh. Mỗi khi một cái tên rơi vào lửa, nó lập tức hóa ra màu đỏ và bắn ra những tia lửa.

Ron thì thào với Harry khi cô tiên nữ thả mẩu giấy da của mình vào trong chiếc Cốc Lửa:“Bồ nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với mấy người không được chọn? Bồ nghĩ tụi nó có trở về trường không, hay là ở lại coi thi đấu?”

Harry đáp:“Hổng biết. Chắc ở lại… Bà Maxime ở lại làm giám khảo mà, đúng không?”

Khi cả đám học trò Beauxbatons đã ghi danh xong rồi, bà Maxime lại dẫn chúng ra khỏi sảnh, trở ra ngoài sân.

“Daphne” Hermione nhíu lại khi thấy thân ảnh nữ hài nhà Slytherin đi đến, hai người có chút nhìn nhau một lát sau đó Daphne cùng với sủng vật mình xuyên qua lằn ranh phép thuật bỏ tên mình vào chiếc cốc lửa rời đi.

Hermione nhìn Daphne rời đi, môi cong lên sau đó thân ảnh nhanh chóng phủ lên hoàng kim chiến giáp, dể dàng xuyên thủng lớp ma thuật sau đó bỏ tên của mình vào đó, sau đó thân ảnh nhanh chóng rời đi, bỏ mặc Ron và Harry lại một đường rời khỏi đại sảnh.

“ Thế nào, lần này là ai chọc Hermione nữa đây” Đế Thiên An đi đến nhìn Hermione, đem tay xoa lấy tóc nàng, vén đi vài sợi tóc rối lên tiếng.

“Không có” Hermione đỏ mặc lên tiếng :“ Noah, ta đã bỏ tên vào chiếc cốc lửa rồi”

“ukm” Đế Thiên An nắm lấy tay nàng kéo đến bàn ăn gần đó, lúc này đã có thân ảnh Daphne gần đó.

Hai người ánh mắt có chút va chạm vào nhau, nhưng rất nhanh thu hồi, đều ngoan ngoãn ngồi ăn lấy.

Thời gian còn lại thì cả 2 đều an tĩnh ở bên trong nơi này sinh hoạt, cho đến khi trời bắt đầu tối nhem đi thì Đế Thiên An dẫn đi 2 người trở về lâu đài để tham dự buổi lể chọn ra dũng sĩ.

Ngay khi Đế Thiên An dẫn Hermione và Daphne bước vào đại sảnh lần nữa, làm cho đám người chú ý không thôi.

Hai người cũng nhanh chóng hòa nhập trở về dãy bàn của nhà mình, còn bản thân Đế Thiên An thì bị đám nữ sinh nhà Beauxbatons chào đón mãnh liệt.

Bữa tiệc cũng nhanh chóng mở ra, đám người cũng nhanh chóng đánh chén thức ăn. Hiển nhiên cũng một số nữ muốn lập lại bài cũ của Fleur nhưng không thành.

Mãi cuối cùng rồi những cái đĩa vàng cũng quay trở lại với tình trạng tinh tươm nguyên thủy của mình, rồi mức độ ồn ào tăng lên rõ rệt khắp Sảnh đường và xẹp xuống ngay khi cụ Dumbledore đứng dậy.

Hai bên cụ, giáo sư Karkaroff và bà Maxime trông cũng căng thẳng và đầy ngóng đợ như bất cứ ai. Ông Ludo Bagman cười hớn hở và nháy mắt với nhiều đứa học trò. Tuy nhiên, ông Crouch trông lại khá thờ ơ, có phần chán chường.

Dumbledore nói:“Xong, chiếc cốc hầu như đã sẵn sàng để phán quyết. Tôi cho rằng sẽ mất hơn một phút. Bây giờ, khi tên của các vị quán quân đã được xướng lên rồi, tôi xin đề nghị các vị đó vui lòng đi thẳng lên phía đầu sảnh đường, đi dọc theo dãy bàn giáo viên, vô thẳng cái phòng kế tiếp…”

Rồi cụ chỉ cánh cửa đằng sau dãy bàn của các giáo sư: “…đó là nơi họ sẽ nhận những chỉ thị đầu tiên.”

Cụ rút cây đũa phép và vẩy một nhát lớn. Ngay lập tức, tất cả các ngọn nến, trừ những ngọn thắp trong mấy trái bí ngô chạm, đều tắt sạch, tất cả chìm trong bóng đêm lờ mờ.

Giờ thì không có thứ gì trong Sảnh đường rực sáng bằng chiếc Cốc Lửa. Những tia lửa trắng xanh của nó sáng lóe, thiếu điều làm nhức cả mắt. Mọi người nhìn, chờ đợi… Vài người cứ chốc chốc lại coi đồng hồ…

Lee Jordan ngồi cách Harry hai ghế, thì thào: “Sắp rồi đây!”

Đột nhiên, ngọn lửa bên trong chiếc cốc hóa thành màu đỏ trở lại. Những tia lửa tóe ra vung vãi. Một chốc sau, một lưỡi lửa búng ra một mẩu giấy da đã gần như hóa than. Cả căn phòng bật ra một tiếng kêu thảng thốt.

Cụ Dumbledore nhặt mẩu giấy da và cầm nó xa xa để có thể đọc nó nhờ ánh sáng từ ngọn lửa, lúc này đã trở lại trắng xanh.

Cụ đọc, giọng rõ ràng, khỏe khoắn: “Vị quán quân của Durmstrang, Viktor Krum!”

“Không có gì ngạc nhiên hết!” Ron hét lên khi một cơn bão tiếng vỗ tay và chúc mừng lan khắp sảnh đường.

Harry thấy, từ dãy bàn nhà Slytherin, Viktor Krum đứng dậy và gù gù đi về phía cụ Dumbledore, quẹo phải, bước dọc theo dãy bàn giáo viên, rồi mất hút ở cánh cửa của căn phòng kế bên.

Ông Karkaroff nói oang oang thiệt là lớn, sao cho mọi người đều nghe thấy, thậm chí át cả tiếng vỗ tay:“Hoan hô, Viktor, biết thế nào con cũng được chọn mà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK