Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lan Nguyệt Hầu kinh giác, người hơi một bên, một chưởng hướng người nọ vỗ tới, người nọ người nghiêng một cái tránh khỏi, tay phải nhẹ nhàng đẩy một cái, đem Lan Nguyệt Hầu rút một nửa đao cho nhấn trở về.

Lan Nguyệt Hầu nữa một chưởng đánh, người nọ cũng đã lui nhanh mấy bước, cướp đến chuôi này Tâm Kiếm, đứng ở Lôi Vô Kiệt bên người.

"Đại sư huynh." Lôi Vô Kiệt vui vẻ nói.

"Vị tiểu huynh đệ này lại là ai?" Lan Nguyệt Hầu cùng hắn tỷ thí một lần hợp, biết người này mặc dù nhìn tuổi không lớn lắm, cũng đã có hết sức tu vi thâm hậu.

"Huyền Vũ." Đường Liên lập ở người, chậm rãi nói, "Thiên sứ tứ thủ hộ, hàng bắc phương vị."

Lan Nguyệt Hầu chân mày hơi nhíu, quay đầu cùng Diệp Khiếu Ưng nhìn nhau.

Huyền Vũ vị, Thiên Khải bắc phương bảo vệ là ai, hắn tự nhiên rất rõ ràng. Cùng Lý Tâm Nguyệt bất đồng, người này có thể sống thật tốt, mà người này có bao nhiêu khó khăn đối phó, hắn so với ai khác đều phải rõ ràng hơn.

"Ngươi là Đường Liên Nguyệt đệ tử?" Lan Nguyệt Hầu quay đầu hỏi.

"Đường Môn Đường Liên Nguyệt, Tuyết Nguyệt Thành Bách Lý Đông Quân tọa hạ đệ tử, Đường Liên." Đường Liên ôm quyền khom người, lễ phép một chút : "Ra mắt Lan Nguyệt Hầu."

"Lai lịch có thể thật là không nhỏ chứ ?" Lan Nguyệt Hầu hừ lạnh nói: "Ngay cả Bách Lý Đông Quân danh hiệu đều lấy ra."

"Kia lại thêm một cái ta đi." Vô Tâm cười đi tới, nhưng mà chuôi này Tâm Kiếm nhưng chỉ là trong nháy mắt lay động một cái, liền lập tức yên tĩnh lại, tựa hồ đối với hắn cũng không có địch ý: "Ngày đó ngươi cũng là như vậy ngăn ở ta trước mặt, như vậy hôm nay, liền đổi ta, đứng ở ngươi trước mặt."

“Tiểu hòa thượng” Lôi Vô Kiệt nhẹ giọng kêu.

"Kêu tông chủ." Vô Tâm xoay người, cả người quần áo trắng tăng bào tung bay.

Lan Nguyệt Hầu lại nói: " là đem ngươi quên, ngươi đừng tưởng rằng ta nhìn không thấu ngươi thân phận. Vì ta Tiêu thị hoàng tộc tôn nghiêm, ta không nói ra ngươi sau lưng người kia là ai, nhưng ngươi cũng tốt nhất không nên nhúng tay nữa."

"Ngươi sai rồi." Vô Tâm lắc đầu, mỉm cười, "Sau lưng ta không người. Ta là cái hòa thượng, sau lưng chỉ có Phật Đà."

“ Được” Lan Nguyệt Hầu rốt cuộc rút ra trong tay thanh kia đao : “Người thiếu niên này vậy anh khí, ta cũng là nhiều năm chưa từng gặp được. Nhưng bên trong người nọ, ta bị người nhờ, phải đem hắn mang về Thiên Khải, ta làm hứa hẹn."

“ Đến rồi” Tạ Uyên cách xa đó nỉ non lên một tiếng, khi nhìn từ gian phòng bên trong một màu ánh sáng xanh lam lan tỏa ra ngoài, trong chớp mắt phủ qua Đường Liên Lôi Vô Kiệt Vô Tâm sau đó chạy dọc ra cả mảnh sân nơi này, bao tròn gần một trăm mét vuông bên trong.

Vô Tâm trên môi tiếu ý hiện ra, khi nhìn Lan Nguyệt Hầu mồ hôi không ngừng tỏa ra khí thế không ngừng kéo lên gian nan vùng vẩy chuôi đao của mình.

“ Lần trước giết một tên chém một tên, nay lại ra một tên, phật nói ta với Tiêu thị có duyên, chi bằng ta độ cho thí chú một hồi tạo hóa” từ bên trong cánh cửa được mở ra, thân ảnh Đế Thiên An chậm rãi bước ra thân ảnh nhanh chóng xuất hiện trước mặt Lan Nguyệt Hầu, đem tay gõ gõ lên chuôi đao “ cong cong” thanh âm vang lên.

Lan Nguyệt Hầu đồng tử mở lớn trừng to con mắt không cách nào tin được khi thấy nội lực trong người mình lại thoát ly khỏi cơ thể hội nhập vào bên trong cơ thể thiếu niên phía trước, không cách nào đình chỉ đi hắn chỉ có thể trơ mắt vận lên hết thảy sức mình chống cự lại, nhưng chỉ vô ích mà thôi.

“ Tội lỗi tội lỗi, thí chú trên người sát khí quá nặng trong cơ thể có ẩn họa khôn lường, cũng may gặp được bần đạo, nhớ kỹ có sinh ắt có tử mất chưa tất đả xấu, a di đà phật” Đế Thiên An lời vừa dứt xong thân ảnh vẩy tay, một màu vàng nhạt quang mang hiện lên xông nhập vào đầu hắn, chỉ thấy thân hình hắn nhanh chóng ngã xuống mặt đất bên dưới.

“ Ngươi giết hắn rồi” Diệp Khiếu Ưng kinh hô lên, mặc dù hắn không ưa tên này nhưng mà tên này lại là Minh Đức Đế tin tưởng nhất, hắn nếu chết ở đây Thiên Khải nhất định sẻ biến sắc.

“ Nào có, hắn đi đường xa mệt mỏi nên ngủ mà thôi, cha vợ ngài làm như ta là đại ma đầu không bằng” Đế Thiên An nháy mắt cho Diệp Nhược Y.

Vô Tâm đám người lặng một hồi đi không biết nói gì cho phải, ánh mắt nhìn về bên dưới Lan Nguyệt Hầu tiếng hít ra thở vào hiện ra, nhưng ai cũng hiểu được hắn võ công nội lực đả bị Đế Thiên An phế rồi.

Còn quá đáng là chính khí hùng hồn như vậy đây, trong lời hắn việc hấp lấy tất cả nội công phế đi Lan Nguyệt Hầu là hắn giúp đối phương, giúp cái mẹ gì chứ. Thiên hạ còn chưa thấy ai không biết xấu hổ như y. Song hết cách võ công của y quá mạnh mẽ.

“ Cha vợ, khốn kiếp ta cảnh cáo ngươi đánh chủ ý lên Nhược Y, cho dù liều cái mạng già này lảo phu cũng cùng ngươi sống mái” Diệp Khiếu Ưng rút ra song đao tức giận gầm lên.

Tuy chưa tiếp xúc nhiều nhưng hắn nhìn qua đả biết tên này chính là một tên phong lưu đa tình đây. Hơn nữa tên này so với Nhan Chiến Thiên còn hung danh hiển hách, Bắc Ly hai vị hoàng tử một người bị hắn giết, một người bị hắn chém đứt một tay, còn làm thịt luôn binh mã canh giữ dưới núi Thanh Thành.

“ Ngươi, nói nhăng nói cuội, phụ thân đừng để ý hắn” Diệp Nhược Y gương mặt đỏ bừng có phần thẹn thùng xấu hổ lên.

“ Tính khí thật nóng, dáng dấp cũng dọa người, cũng may Nhược Y thừa hưởng mẹ vợ nhà ta” Đế Thiên An nhìn sắc mặt âm trầm dọa người của Diệp Khiếu Ưng, tiếp tục nói : “ Ngài đánh không lại ta, cho dù có thêm đám lâu la ngoài kia nữa, hơn nữa khi chữa bệnh cho Nhược Y hai chúng ta đả đính ước rồi...”

“ Nhược Y buông ra, hôm nay ta nhất định phải chém tên khốn kiếp này” Diệp Khiếu Ưng hùng hùng hổ hổ lớn tiếng, còn đang định lao lên đả bị Nhược Y cản lại dù sao nàng biết rõ Đế Thiên An lợi hại thế nào.

“ Lớn như vậy còn như mao đầu tiểu tử, thân làm tướng soái tọa trấn tam quân cho dù do lay cỏ động cũng phải bình tĩnh, chậc chậc đại tướng quân của Thiên Khải” Đế Thiên An ngữ khí tràn đầy châm chọc.

“ Ngươi im miệng” Diệp Nhược Y đỏ bừng gương mặt giận dữ hét lên, rồi nhìn phụ thân mình nói : “ phụ thân đừng lý hắn”

“ Ồ” Đế Thiên An mày nhíu lên khi cảm nhận một luồng khí tức kéo lên đang đến gần, môi nhích lên độ cong hắn nhận ra cổ khí tức này là ai.

“ Sư phụ” Lôi Vô Kiệt kinh hô lên khi thấy Lôi Oanh mang theo Sát Phố kiếm đi đến, hắn có ngu cũng biết được khí thế hùng hổ này đến vì ai.

“ Lôi môn Lôi Oanh, hướng thiên hạ vô song công tử hỏi kiếm “ Lôi Oanh thanh âm lớn giọng lên tiếng, từ Lý Hàn Y hắn cũng biết được mình với nàng không có khả năng, nhưng mà để hắn không cam lòng là không phải tên đạo sĩ thúi kia mà chính là mao đầu tiểu tử như Đế Thiên An, lại còn là trăng hoa phong lưu như vậy, bảo hắn làm sao nhịn được chứ.

“Hỏi kiếm, ta có rất nhiều kiếm Thiên Vấn, Thiên Tịch, Hàm Quang, Thừa Ảnh, Ngư Trường, Võng Lượng, Chân Cương, Thuần Quân... ngươi muốn hỏi thanh nào đây” Đế Thiên An híp mắt nói.

Đám người nhìn Lôi Oanh rõ ràng giống như Diệp Khiếu Ưng xúc động muốn chém người nhưng còn phải trấn định bình tĩnh lại, trong lòng cảm thấy bi ai cho tên này, khi mà không cần chiến đấu chỉ riêng miệng lưỡi của hắn cũng đủ cho bọn họ tức chết đi rồi.

Lôi Oanh lên tiếng : “ Lôi Oanh bất tài muốn lĩnh giáo cao chiêu với công tử”

“ Đả biết bất tài còn muốn đấu với người có thực tài như ta” Đế Thiên An bắt lại sơ hở của đối phương liền nói : “ Ta là người có thân phận, đâu phải tùy tiện ra tay đâu, có điều ngươi đả có lòng như vậy trước đánh với tiểu đệ của ta đi, Lôi Vô Kiệt thân là tiểu đệ kiêm em vợ là Mỹ Nam Phái thành viên còn đứng đó làm gì, lên cho ta”

“ Ngươi....” Lôi Oanh người run lên tức giận không thôi.

“ Lảo đại, thương thế của ta còn chưa lành đây” Lôi Vô Kiệt gãy gãy đầu lên tiếng, mấy ngày nay đi theo Tiêu Sắt con cáo già lươn lẹo này hắn cũng khôn ra không ít, nhất là khi biết tỷ mình hiện giờ là nữ nhân của Đế Thiên An.

“ Tiểu Vô Tâm lên đi, ngươi là Diệp Đỉnh Thiên con trai, năm xưa Lôi Gia Bảo cũng tham dự vây công ma giáo đây, cơ hội tốt như vậy tiện thể làm thịt báo thù năm xưa đi” Đế Thiên An lần nữa lên tiếng.

Vô Tâm tiếu ý nói : “Phật nói oan oan tương báo bao giờ mới hết, Vô Tâm đả sớm ngộ ra tứ đại giai không, ân oán năm xưa đả sớm bỏ xuống”

“ Thu một lũ tiểu đệ chẳng ra gì, cũng may ta cũng không kỳ vọng vào các ngươi, Tiểu Hưu Hưu lên đi” Đế Thiên An liếc nhìn về một bên xa chơi đùa vui vẻ cùng với Tư Không Thiên Lạc lên tiếng.

“ Ngươi khinh người quá đáng, Hàn Y ta thật không hiểu” Lôi Oanh lớn giọng lên tiếng, ngữ khí có phần run rẩy nói : “ Nếu là tên đạo sĩ thúi kia ta không nói, nhưng tên khốn kiếp này, hoa tâm như vậy ngươi vì sao chọn hắn, ta thật không hiểu”

“ Lại hỏi ngu rồi?” Đế Thiên An cười tà nói : “Bổn công tử mỹ mạo võ công trí tuệ đều thiên hạ vô song, ta soái hơn hai người các ngươi võ công cao hơn hai người các ngươi, mấy tên đầu đất các ngươi lấy gì so được với ta, đáng đời độc thân đến già”

Ngừng một hơi lại tiếp tục nói : “ Luận dung mạo ngươi qua ta, luận tài hoa cầm kỳ thi họa, hành quân đánh giặc, trị nước, y, đúc kiếm đến võ công kiếm đao thương côn bổng kích quyền cước chỉ, chưởng, trảo ta đều tinh thông, trên trời dưới đất thiên hạ vô song, nàng không chọn ta đi chọn hai người các ngươi làm gì”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK