Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Hàn Y là Đế Phi Đại Việt vốn nên ở Đế Thành trong Đế Cung sinh hoạt, nhưng tại nhều năm trước trong một lần ngoài ý muốn hắn đem Lý Tâm Nguyệt ăn luôn, Lý Hàn Y khi biết chuyện này khó mà đối mặt cùng Lý Tâm Nguyệt, cộng thêm giận dỗi Thiên Trạch mà trở về Tuyệt Nguyệt Thành.

Mà Thiên Trạch không có hạn chế nữ nhân mình tự do, Lý Hàn Y cứ thế sinh hoạt tạiTuyệt Nguyệt Thành luyện kiếm tại Kiếm Lư trên. Lại them việc Lý Hàn Y luôn đeo mặt nạ, vẫn luôn là một cái thần thần bí bí nhị thành chủ.

“ Thì ra là tiểu tiên nữ, lâu ngày không gặp Hàn Y có khỏe không?” Thiên Trạch cười nói, sau đó một tay vươn ra, từng thanh từng thanh kiếm xuất hiện, nháy mắt bộc phát hỏa diễm bay lên phá nát một kiếm kia.

Lý Hàn Y nghe hắn trêu chọc, mặt sau tấm mặt nạ lại đỏ lên, nàng lại vung trường kiếm chém xuống.

Chiêu kiếm cực kỳ đẹp đẽ cũng cực kỳ nguy hiểm, hoa sơn trà trong Tuyết Nguyệt thành đều bay lên, ngàn vạn cánh hoa quay quanh trường kiếm của Lý Hàn Y, đẹp tới mức không thể tả nổi.

Chỉ Thủy Kiếm Pháp một chiêu trong Nguyệt Tịch Họa Thần.

“Một kiếm của Thiên Kiếm.” Tư Không Trường Phong khen.

“Lưu truyền cả ngàn đời.” Tiêu Sắt nhắm hai mắt lại, ngửi hương hoa trải khắp thành cảm thán một câu.

“ Tru Tiên!”

Thiên Trạch thả hỏa kiếm lên, lại ngưng tụ thêm chín thanh hỏa kiếm nữa, ngưng tụ trên đầu mình chừng mười mét, mười thanh kiếm ở giữa không trung lại kết thành một cái trận, là một cái hỏa trận.

“ Phừng!”

Liệt diễm nóng bỏng hiện ra thiêu đốt không gian, nhiệt độ tăng một cách đột ngột khiến ai nấy kinh sợ.

Ai nấy đều không dám rời mắt, sợ bỏ lở đi một màn khó có thể gặp được phía trước.

“ Phanh! Phanh!”

Nguyệt Tịch Họa Thần cùng Tru Tiên kiếm trận va chạm, kình lực mạnh mẽ bạo phát ra bốn phương tám hướng, như cơn cuồng phong quét qua, cơn cuồng phong này không có mát mẻ mà mang theo hỏa nhiệt.

“ Đang! Đang!Đang! Đang!”

Lý Hàn Y một kiếm bị phá không ngoài sở liệu, lập tức cướp xuống, trên tay kiếm công kích lấy Thiên Trạch, kiếm khí kiếm thế nháy mắt đẩy lên đỉnh.

Thiên Trạch đối kiếm qua mười lăm đòn, liền để lộ sơ hở.

Lý Hàn Y bắt lấy sơ hở này, một cước đạp đi Thiên Trạch đem hắn trượt lùi mười mét.

Khi Thiên Trạch vừa mới ổn đinh lại, Lý Hàn Y đã đuổi đến phía sau, kiếm gát cổ.

Không cần nói nhưng ai quan chiến cũng đã biết rõ, cuộc chiến đã phân thắng bại.

Kết quả này khiến ai nấy cũng khó tin.

Bởi lẽ Việt Đế vang danh thiên hạ, đệ nhất nhân lại dể dàng bại như vậy, quá không hợp với lẽ thường.

“ Này... bại rồi! không thể nào” Lôi Vô Kiệt có chút không rõ sự thật phía trước.

Lôi Vân Hạc cười khổ nói : “ phu thuê đánh nhau thì có gì xem chứ”

“ Kiếm pháp của tiểu tiên nữ đã đạt đến thần sầu, trẫm cam bái hạ phong” Thiên Trạch cười nói.

“ Vì sao không xuất kiếm” Lý Hàn Y giận dổi nói.

Thiên Trạch nói : “ nàng ta thương còn không kịp thì làm sao nở đánh chứ, chỉ tổn hại một chút thôi ta cũng hội đau lòng”

Lý Hàn Y thu kiếm, mặt giấu sau tấm mặt nạ càng đỏ hơn, mắng : “ không biết xấu hổ, ba cái lời ngon tiếng ngọt kia không biết lừa bao nhiêu cô nương ngây thơ rồi”

Đột ngột, Thiên Trạch lớn giọng ca xướng :

“Lòng ta mang giấc mơ trần gian
Về phương nam xuống ghe kéo cò
Chốn thiên thai lòng ai không nở
Vác lên vai chí trai ngoan cường
Giấc mộng đế vương
Từng giọt trăng chiếu xuống hết con đường
Ta thấy lá yêu hoa, ta cũng thấy em rồi
Dù đường phố ôi sao lắm bao người
Nhưng ta chỉ nhớ em thôi khi ta lỡ yêu em rồi”

Khúc ca thể hiện rõ tình ý không che dấu của người nam dành cho nữ nhân, giai điệu hoàn toàn phá cách, trong sắc trời đêm thanh âm trầm ấm của Thiên Trạch quanh quẩn trong Đăng Thiên Các.

“ Này...” Đường Liên có chút lúng túng : “ nhị sư tôn...”

“ Nhìn đi, đây mới là Tình Thánh” Tiêu Sắt nhã rảnh hướng thư sinh cùng thư đồng bên cạnh nói.

Lôi Vô Kiệt ở trên Đăng Thiên Các nói : “ đây là bày tỏ tình cảm!”

“ Quá hâm mộ, ta nếu được bệ hạ bày tỏ một khúc này, chết cũng không oán”

“ Lời ca thật là...”

“ Nhị thành chủ thật khiến người ta ướt ao mà”

“ Người như rồng như phượng trên đời chỉ có một Đế Long Hoàng”

“ Bệ hạ vô luận là mặc gì cũng là vấn đỉnh thế gian, dù là ca xướng cũng khiến nhiều người ngước mắt mà nhìn”

“ Nếu mà bệ hạ chịu nhìn ta một cái, ta chết cũng không hối à”

Theo khúc ca của Thiên Trạch hát xong, người quanh Đăng Thiên Các lại xì xào bàn tán vị truyền kỳ Đế Vương này.

“ Mù hát cái gì, khó nghe chết” Lý Hàn Y nội ngoại bất nhất nói.

Thực tế, Lý Hàn Y lúc này mặt cũng đỏ thẩm lên, song giấu trong lớp mặt nạ không ai thấy được.

“ Ha ha ha” Thiên Trạch cười lớn lên, đem tay ôm lấy eo của nàng khinh thân mà lên,đạp bước trên không trung, một đầu long lại phóng dài đến một bức tường, tại đó có một cái nữ tử xinh đẹp đứng trên đó.

“ Vị thanh xuân thiếu nữ xinh đẹp này dung mạo với một vị ái phi của trẫm rất quen thuộc, à ăn mặc cũng giống lắm, lẽ nào là muội muội của Lạc Hà sao? Kỳ quái, sau trẫm lại không biết nàng ấy còn một cái xinh đẹp như vậy cháu gái chứ” Thiên Trạch bày ra một bộ nghi hoặc nhìn nói.

Cô gái gương mặt xinh xắn, vóc dáng yểu điệu, giữa hai hàng mi tràn ngập phong tình, dáng vẻ chỉ mới khoảng hơn hai mươi mà thôi song tuổi thật sự có thể làm mẹ của bọn Lôi Vô Kiệt, là một trong hai mươi tám trưởng lão của Tuyết Nguyệt Thành, Lạc Hà Tiên Tử - Doãn Lạc Hà.

“ Bớt nói mù, tưởng ta là mấy cái cô nương mới lớn bị ngài lừa gạt ư?” Doãn Lạc Hà u oán nói : “ ngài không ở Đế thành lo đám nữ nhân đông đảo của ngài, chạy đến nơi này làm gì?”

Thiên Trạch đáp : “ hai vị ái phi của trẫm lại chạy đến ngôi thành này, trẫm muốn sủng hạnh phải lặn lội đi xa à”

Doãn Lạc Hà để mặc long đầu bắt lấy eo thu về bên cạnh y : “ gạt ai đó, đừng tưởng chuyện ta ở đây mà chàng không biết, sủng hạnh, hậu cung mấy vạn người xinh đẹp còn đang chờ ngài đấy”

Thiên Trạch đáp : “ các nàng chỉ cần không làm có lỗi với ta, tự do của các nàng ta không can thiệp. Đi hay ở ta đều do nàng định cả, ta tôn trọng nàng quyết định như vậy rồi nàng còn trách ta ư?”

Doãn Lạc Hà nhẹ mắng : “ miệng lưỡi lợi hại như vậy xem ra người phải trách là ta mới đúng không?”

Từ khi gã cho Thiên Trạch qua đi 12 năm nàng không có gì hài lòng với cuộc hôn nhân này, hắn quả thật giữ đúng lời hứa của mình. Đối với tự do cùng quyền hạn không giam giữ, chỉ cần không làm chuyện có lỗi với y và vi phạm Bách Việt luật pháp, còn lại nàng muốn làm gì đều được.

Thậm chí đến việc nàng cùng tỷ muội dạo chơi, sau đó đến Tuyết Nguyệt thành rồi bị Tư Không Trường Phong lừa cá cược, ba ván thua mất ba ván. Có chơi có chịu nàng trở thành trưởng lão của nơi này.

Việc này Thiên Trạch rõ ràng song y cũng không can dự vào. Tuy đối với hắn cảm kích khi hắn tôn trọng mình, nhưng nàng bây giờ cực kỳ không nói lý lẽ, ai bảo cái tên này là nam nhân nàng, chạy đến nơi này tìm nàng đây, mặc dù nàng rõ lần này hắn đi ra cũng là có chuyện khác.

Bất quá với nàng hắn chịu đến đây thế là đủ rồi.

“ Rồi! xem nàng lợi hại! đều là lỗi của ta, nàng muốn để ta làm gì bù đắp lại sai lầm đây, hay là thêm một tiểu quậy phá nữa nhé” Thiên Trạch từ tốn nói.

Doãn Lạc Hà mặt đỏ lên, mắng : “ chàng! không một chút đứng đắn”

Thiên Trạch trái ôm phải ấp phiêu bồng trên không trung.

“Môn hạ đệ tử của Lôi Oanh Lôi Gia Bảo, Lôi Vô Kiệt xin hỏi kiếm Việt Đế”

Khi Thiên Trạch mang hai nữ bay qua Đăng Thiên Các, Lôi Vô Kiệt đột nhiên lớn tiếng, ngữ xuất kinh nhân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK