Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời này của Hải Khoát Thiên Không không phải không có đạo lý, Thần Minh hai tộc ân oán kéo dài từ Xi Vưu và Long tộc đến bây giờ.

Thái Cực không cần thiết phải cứu mệnh Đại Nguyên Soái của Minh tộc, lấy chiến thắng trận doanh có thể đạt được thứ hắn muốn, không cần phải tốn công vô bổ cứu lại mệnh của Hải Khoát Thiên Không làm gì?

Thái Cực nói : “ ngươi nghĩ ta cần thiết phải đi lừa dối kẻ như ngươi ư. Trong mắt ta Minh tộc chẳng là cái gì cả, tùy thời ta cũng có thể diệt như dẫm một đám kiến thôi”

Lời đầy khinh thị nhưng là sự thật mà Hải Khoát Thiên Không không thể phản bác.

Cổ tịch ghi lại, 9 vạn năm trước sau khi đại chiến chúng thần lần thứ 2 nổ ra, Tử long cùng Hắc long đã đặt dấu chấm hết cho Xi Vưu tộc, đến tận Địa Ngục Giới truy giết, sau này đem các tộc đánh gục, thiết lập tuyệt đối thống trị trên đại địa.

“ Cho dù chúng ta yếu ớt đi nữa cũng tuyệt đối không khuất phục” Hải Khoát Thiên Không cất lời, không chút yếu thế.

“ Rất có khí phách của Xi Vưu tộc, chỉ là khí phách phải đi cùng với thực lực, nếu không có đủ chỉ chuốc diệt vong. ” Thái Cực nhàn nhạt nói.

Hải Khoát Thiên Không tụ linh hồn lực lượng, Mệnh Khí bốc lên lửa xanh : “ chúng ta thà chết dưới ánh mắt tự do, còn hơn khuất phục nô dịch cho Thần tộc. Giống như tiên tổ chúng ta năm xưa, thà chết chứ không chịu khuất nhục”

Thái Cực gật đầu, tràn đầy thưởng thức : “ ta tán đồng với Minh tộc các ngươi đấu tranh vì tự do, nhưng tiên tổ các ngươi câu này thì lại không tán đồng cho lắm”

“ Nguyện dỏng tai nghe” Hải Khoát Thiên Không không có công kích mà cất lời.

Tử long Thái Cực chính là Thần tộc chủ tế, bọn họ đứng lên phản kháng Thần quyền chính là muốn đánh vào Thiên Chi Mộ cùng y đòi lại tự do.

Chín vạn năm nay chưa có ai làm được, bây giờ hắn có cơ hội cùng vị chí tôn của Thần tộc này trò chuyện.

Đối phương không có công kích, một bộ cùng hắn tọa đàm. Lấy thân phận chí cao của y lại ra tay cứu hắn một mệnh, bất kể thế nào hắn cũng khoan động thủ, nếu được có thể cùng y câu thông, dùng lý lẽ mà thuyết phục là chuyện vô cùng tốt.

“ Ngươi có biết tại 10 vạn năm trước thế giới cũ là gì không?” Thái Cực hỏi.

Hải Khoát Thiên Không nói : “ tại cổ tịch của Minh tộc lưu lại, 10 vạn năm trước chúng thần chi chiến nổ ra lấy Xi Vưu tộc cùng Long tộc bắt đầu, vạn năm sau trận chiến thứ hai mở màn. Ngũ tộc thua bại, Long tộc độc đại mặt đất, nô dịch vạn tộc”

Thái Cực từ tốn nói : “ thời điểm Sáng Thế Thần Bàn Cổ khai thiên lập địa chừng qua một trăm triệu năm, ức vạn tộc thần chỉ còn lại bảy tộc hùng cứ đại địa : Long tộc, Xi Vưu, Toại Nhân, Hải Yêu, Vũ Giác, Khoa Phụ, Viễn Cổ Cự Thần cùng các tộc phụ thuộc dưới trướng. Thời đại đó không có cái gì đạo lý, mạnh được yếu thua, không phải tộc ta không chết thì quy hàng. Trong các tộc, luận về diệt tộc chinh phạt các tộc nhiều nhất không ai qua Xi Vưu tộc chính là tiên tổ các ngươi đấy.”

Hải Khoát Thiên Không yên lặng nghe lấy, nội tâm thoáng qua dao động.

“ Bảy tộc hùng cứ đại địa, tộc nào cũng không vừa mắt tộc nào, mâu thuẫn từ nhỏ đến lớn khi va chạm với nhau. Thời gian đầu còn kiêng nể, nhưng càng về sau các tộc lớn mạnh lên thì không kiêng nể gì nữa. Long tộc cùng Xi Vưu tộc đại chiến mở màn, tộc ta suýt bị diệt bởi Xi Vưu tộc”

Nghe đến đây Hải Khoát Thiên Không nói vào : “đại chiến chúng thần lần thứ nhất giữa Long tộc và Xi Vưu tộc ở Trác Lộc, sự xuất hiện của Hạn Bạt thay đổi thế cục khiến Long tộc bại lui lấy lại thắng lợi. Sự trợ giúp của Vũ Giác tộc khiến Long tộc thoát hiểm, nhưng sau Long tộc lại lợi dùng lợi nói dối hoa mỹ để lớn mạnh thế lực xâm chiếm các tộc khác. Hạn Bạt thoát khỏi Vũ Giác tộc đầu quân cho ngũ tộc”

Thái Cực khinh thường nói : “ lời lẻ hoa mỹ, ngươi là thống lĩnh một tộc. Đứng tại tình huống đó ngươi phải làm gì. Ngồi yên hồi phục lực lượng chờ cho bốn tộc còn lại đến giết ư? ngươi nghĩ các tộc thần kia chịu ngoan ngoãn ư? Bất Chu Sơn là nơi có thần lực dồi dào các tộc đều thèm nhỏ dãi. Không ra tay trước lẽ nào chờ kẻ khác đến giết ư?”

Hải Khoát Thiên Không nhất thời á khẩu không biết nói thêm gì.

Thái Cực từ tốn hỏi : “ Long Vũ hai tộc liên minh khiến ngũ tộc kiêng kỵ. Chúng thần chi chiến lần thứ 2 lấy ngũ tộc liên minh bại trận, nhưng Vũ Giác tộc lại đâm lén sau lưng dù Long tộc ta diệt được chúng nhưng cuối cùng chỉ còn lại 3 cái thành viên. Kẻ thù đầy ra bên ngoài, ngươi sẽ phải làm gì với vô số kẻ thù bên ngoài”

Hải Khoát Thiên Không im lặng, hắn không nghĩ đến viễn cổ quá khứ lại ẩn chứa nhiều bí mật khó người biết như vậy.

“ Ta mang thành ý xuống Địa Ngục Giới, muốn cùng Xi Vưu tộc gát lại ân oán, ngươi có biết khi đó Hình Thiên cùng còn lại Xi Vưu tộc thành viên tiếp đãi ta là gì không? chúng thà chết không chịu đồng ý thỏa hiệp với Long tộc, còn muốn diệt ta không để ta trở về lớn mạnh Long tộc. Hừ! bọn ngu xuẩn không tự lượng sức, ta cùng Hắc long diệt luôn bọn chúng. Đặt dấu chấm hết cho Xi Vưu tộc”

Hải Khoát Thiên Không im lặng một hồi, nói : “ viễn cổ quá khứ chúng ta không rõ, có lẽ mỗi kẻ đều vì tộc mình ra sức. Nhưng khi Long tộc đã chiếm giữ được đại địa, Thần tộc lại nô dịch vạn tộc. Tước đoạt cả thiên hạ này.”

Thái Cực hỏi ngược lại : “ nếu kẻ thắng là Minh tộc các ngươi, các ngươi có làm như vậy hay không?”

Hải Khoát Thiên Không suy ngẫm trả lời : “ có lẽ là chúng tôi sẽ làm giống như ngài, song hiện giờ chúng tôi là những kẻ bị áp bức dưới thần quyền, lẽ nào đấu tranh vì tự do lợi ích của mình, giành lại bầu trời cùng mặt đất cũng là sai ư?”

Thái Cực không giống như lần trước Thần tộc thương thuyết với hắn, y thân phận chí tôn của Long tộc lại không có cái ngạo mạn xem thường Minh tộc chi tâm, lại chịu cùng hắn nói ra viễn cổ bí mật, hơn nữa cường giả như y cũng đích xác tôn trọng, hắn dùng lý lẻ của mình cố gắng thuyết phục vị này.

Thái Cực nói : “ Không sai! cho nên ta mới không ngăn cản các ngươi đứng lên đòi lại quyền lợi của mình. Nếu như không có thực lực cùng bản lĩnh, chỉ bằng ba tấc lưỡi không phải là quá buồn cười ư?”

Hải Khoát Thiên Không nghe được ẩn ý trong đó, chiếu theo lời nói của Thái Cực y đồng ý cho bọn họ đòi lại bầu trời cùng mặt đất, chỉ là bọn họ phải có được thực lực để giành lấy : “ Minh tộc chiến sĩ trước nay đều là bằng thực lực mà nói chuyện, giành lấy trời xanh biển rộng cũng như vậy. Chỉ là không biết trong mắt ngài, đâu mới là bản lĩnh cùng thực lực?”

Thái Cực nói : “ Ít nhất phải đánh đến Thiên Chi Mộ!”

“ Thiên Chi Mộ!” Hải Khoát Thiên Không niệm lại cái tên này.

Thái Cực nói : “Ta giành xuống đại địa, Thần tộc là hậu duệ của ta thừa hưởng lợi ích từ nó. Bọn chúng qua đi năm tháng đã say ngủ trong chiến thắng, càng ngày càng biến chất, thêm vào bớt ra không ít quy cũ mà ta đặt ra. Ta lại lười quan tâm chúng, nhưng dù sau chúng cũng là ta hậu duệ. Nếu như các ngươi có thể vượt qua đám hậu duệ này đánh vào Thiên Chi Mộ, ta sẽ chấp thuận các ngươi trở về mặt đất”

Hải Khoát Thiên Không động dung : “ được! Thiên Chi Mộ chứ gì? Minh tộc chúng tôi sẽ đánh đến đó”

Thái Cực cười nói : “ vô tri! Ngươi tự tin như vậy ư?

Hải Khoát Thiên Không cẩn thận nhìn thật kỹ, rồi nói : “ Thần tộc đúng là mạnh mẽ, nhưng khiến người tuyệt vọng không phải là Thần tộc mà là các Thiên, nếu chỉ đánh đến Thiên Chi Mộ, tôi tự tin có thể mang tộc mình đánh đến”

Thái Cực nói : “ tộc của ngươi giờ đã tan rã rồi”

“ Cái gì?” Hải Khoát Thiên Không kinh hô lên, suy ngẫm một cái rất nhanh hiểu ra.

Thái Cực nói : “ trong lúc Nguyên Thần ngươi được ta cứu lại đã qua một năm, tin ngươi chết đã lan khắp Minh tộc, ngươi trúng kế của Thần Nhãn, ngươi chết, các Đại Tướng không ai phục ai, Minh tộc mà ngươi chỉnh hợp chia năm xẻ bảy khắp nơi.”

Hải Khoát Thiên Không muốn chửi ầm lên.

Thái Cực nói : “Chỉ một kế nhỏ này cũng đã khiến Minh tộc thương vong nguyên khí. Hơn nữa chín vạn năm qua Minh tộc nhiều lần cường công Thần Vực Đảo, song đến nay vẫn chưa công vào Thiên Chi Mộ. Các đời trước Đại Nguyên Soái lẫn Đại Tướng nào có thua kém ngươi.”

Hải Khoát Thiên Không siết chặt bàn tay, nói : “ dù có khó khăn thế nào đi nữa, tôi cũng nhất định không khuất phục, nhất định sẽ đánh đến Thiên Chi Mộ”

Thái Cực nói : “ ta cứu ngươi một mệnh, ngươi đã chết rồi! 10 năm sau ngươi mới được lấy lại cái tên này. Ta có thể thả ngươi trở về Địa Ngục Giới, nhưng tuyệt đối không được chỉnh hợp lại Minh tộc”

Hải Khoát Thiên Không nghe được trong lời nói Thái Cực khác thước, hỏi : “ chuyện này.... 10 năm sau, rốt cuộc là có ý gì?”

Thái Cực nói : “ta cũng là một cái Thần tộc thành viên, ta không nhúng tay can dự chuyện Thần tộc không có nghĩa ta đem đao đẩy về tộc Thần. Chuyện ta cứu ngươi là hứng thú xem Nhiên Thiêu Linh Hồn của Minh tộc ảo diệu thế nào là chuyện cá nhân không đứng trên lập trường lợi ích của thân tộc.”

Hải Khoát Thiên Không suy ngẫm một cái lời y nói hợp tình hợp lý, y là Thần tộc chi chủ đứng ở góc độ hai phe đối địch, Minh tộc bất lợi không bỏ đá xuống giếng là may rồi huống chi là đứng ra trợ giúp chứ.

“ Lẽ nào ngài e sợ Minh tộc chúng tôi ư? mấy lời trước ngài cũng rất tự tin vào việc thần tộc ngăn chúng tôi không đến được Thiên Chi Mộ.” Hải Khoát Thiên Không thử khích tướng nói.

Thái Cực nói : “ khích tướng với ta vô dụng. Nếu như ngươi không đồng ý, vậy đành giam ngươi ở đây 10 năm, tin tưởng A Nhu của ngươi sẽ rất đau lòng đấy”

Hải Khoát Thiên Không dao động : “ A Nhu”

Thái Cực nói : “ Nàng ấy trúng Thạch Hóa bệnh thời kỳ đầu, vẫn có khả năng chữa trị. Nhưng nếu ngươi bị giam ở đây, ngươi liền không thể gặp được cô ta nữa.”

Hải Khoát Thiên Không hỏi : “ Chữa trị! Ngài biết phương pháp giải trừ ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK