Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khóc ngất vì mệt tỉnh lại trước mắt nàng chính là thân ảnh vị ca ca này, đả không còn là nơi tòa thành tràn đầy ác ý, lạnh lẽo lẫn tàn tạ tường đổ nát mà lại ở bên trong lòng nam tử che chở cho nàng khỏi đánh đập.

Để cho nàng vui mừng lẫn hoang mang, nhược tiểu tâm linh, lặng lẽ nổi lên một điểm cảm giác kỳ dị, trong miệng nhút nhát nói ra tên của chính mình: "Ta. . . Ta tên Thanh Lân."

Đế Thiên An đem tay vuốt ve đầu tóc nhỏ của nàng, cười nói : “ Thanh Lân, tên thật xinh đẹp, lại rất dễ nghe, sau này Thanh Lân chính là muội muội của ca biết không?”

Thanh Lân ngơ ngác mà ngồi ở nơi nào, không biết nói cái gì, tạng bẩn thỉu khuôn mặt nhỏ mang theo thần sắc kinh ngạc.

Thân là Xà Nhân và Nhân Loại hỗn huyết nàng tự ti cực kỳ, từ khi ra đời tới nay liền vẫn bất lực đến hiện tại, mỗi ngày qua bị người làm chuột chạy qua đường, lại có người nguyện ý nhận một người như nàng làm muội muội không chê nàng bẩn thỉu ôm ấp, vì nàng chữa thương.

Từ mẫu thân chết đi chưa từng cảm thụ qua ấm áp, lần nữa lại nãy mầm, hốc mắt lần nữa ửng hồng, ca ca sao? Nàng mơ nhiều lắm nhưng trước đây chỉ là xa sỉ ,chỉ dám mơ lấy bây giờ lại hiện ra.

Nhìn đối phương thân mật vuốt ve tóc nhỏ của mình, từ đối phương cảm nhận được ôn nhu cưng chiều, Thanh Lân không kìm lòng được lần nửa ở trong ngực của hắn, một trận khiến người ta thê lương tiếng khóc cất lên, chẳng mấy chốc đem vạt áo của hắn ướt đẫm.

Đế Thiên An một bên lắc đầu vuốt ve thân hình nhỏ từ bên trong không gian lấy ra từng phần thức ăn, cười nói : “ sao lại khóc nữa rồi, đến muội đã đói bụng chưa? Đây là ca ca làm, Lân nhi ăn thử có vừa miệng không?”

“ Hức hức” Thanh Lân nghẹn ngào, thân ảnh khẽ run từ lồng ngực thoát ra, sau đó nhìn thấy bộ y phục trắng đen bị nhiễm bẩn, lo lắng đứt quãng nói : “ Thật... thật... xin lỗi...y phục... y phục”

Chuyện vừa rồi, mà nhường cái này duy nhất dành cho nàng ấm áp người vứt bỏ đi, nàng không muốn rời đi hắn, thế giới, sẽ lần thứ hai trở lại hắc ám, để nàng thở phào là Đế Thiên An không có để ý, mà tay lại bưng đến cho nàng một dĩa thịt nóng hổi hương thơm nồng nàng, làm cho bụng nhỏ của nàng phát ra thanh âm, khiến cho gương mặt ngấn nước kia lại đỏ bừng xấu hổ.

“ Đây là của ca ca làm, nhắc mới nhớ muội cần đổi một bộ y phục, cũng nên tắm rửa sạch sẻ đả” Đế Thiên An cười nói.

Lời dứt từ nội thế giới của mình lấy ra một viên Capsule ném ra phía trước “bùm” một tiếng nổ khói trắng hiện ra, một gian nhà hiện ra, sau đó mang theo Thanh Lân di chuyển vào bên trong nơi này, chẳng mấy chốc đi đến phòng tắm bên trong.

Phòng Trọng Lực đi theo hắn nhiều năm cũng bị các phân thân và đội ngủ khoa học trong thế giới của hắn phá giải rồi chế tác lại. Rồi chế tạo nên một viên Capsule khác, hiện giờ trở thành chốn qua đêm của hai người.

Tầm mười phút thời gian Thanh Lân cũng từ phòng tắm bên trong đi ra, trên người cũng đả đổi một bộ y phục không còn là một bộ rách bươm bẩn thỉu y phục nữa.

Thanh Lân một thân màu xanh quần áo, lại như một mỹ lệ búp bê sứ. Đôi kia thủy linh bích lục con mắt,tinh xảo khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu trứng, như một thuần khiết tiểu thiên sứ.

Thanh Lân bước ra ngoài thần sắc khẩn trương, hai tay nắm lấy váy áo của mình nhìn về phía trước Đế Thiên An : “ Tắm... tắm xong”

“ Bẹp” Đế Thiên An đi đến cúi người hôn xuống má nàng : “Thanh Lân thật xinh đẹp đây, được rồi mau đi ăn tối thôi, hẳn muội đói bụng rồi đúng không?”

Thanh Lân vẫn luôn là nắm chặt tay, trong lòng vui sướng cực kỳ thân ảnh bước theo ánh mắt không ngừng dán sát vào thân hình Đế Thiên An, cho đến khi lại ngồi trên một bộ bàn ghế,những thức ăn trước đây nàng thấy bây giờ đả có mặt trên chiếc bàn"Ùng ục ùng" tiếng bụng kêu làm cho nàng xấu hổ đỏ bừng.

Theo thời gian trôi qua từng đạo thức ăn mỹ vị cũng lọt vào bụng nàng, song đi kèm với thức ăn lại là nước mắt chảy xuống, bởi vì đây là nàng lần thứ nhất ăn được tốt như vậy ăn đồ vật, nàng trước đây đều là ước ao cái khác nữ hài.

Có thể chính mình cũng chỉ có y phục rách rưới, mỗi ngày không chỉ có muốn đói bụng mà còn bị người khác nhục mạ đánh đập, giờ đây lại hưởng thụ thức ăn mỹ vị quần áo đẹp Thanh Lân trong lòng tình cảm không kìm nén được lại ngấn nước.

“ Đồ ăn của ta thật khó ăn như vậy sao, làm cho Thanh Lân lại khóc rồi?” Đế Thiên An cười nói : “ chi bằng đem vứt bỏ đi, ca ca dẫn muội đi ăn chổ khác”

“ Không... không... rất ngon... là Thanh Lân nhi trước nay ăn ngon nhất” Thanh Lân nghe được vội vả lên tiếng, nước mắt lại ngấn ra.

“ Đùa muội thôi, sao lại khóc nhè nữa rồi, không cho khóc nữa biết không?” Đế Thiên An đem tay lau đi nước mắt của nàng.

“ Gọi, ca ca một tiếng xem nào?”

Nghe Đế Thiên An cười nói, Thanh Lân ngập ngừng một hồi vui sướng thốt lên “ ca ca”,lại nứt nở khóc lên thân ảnh lại run lên, nếu thật là mơ nàng cũng không nguyện ý tỉnh lại cứ đắm chìm trong cơn mơ này.

Lại mất thêm một thời gian dổ dành, tầm một tiếng đồng hồ mới kết thúc buổi ăn tối, trái ngược với những đêm trước hắn dành thời gian đột phá đấu khí thì đêm nay chính là bồi Thanh Lân chơi. Công dụng của những vật dụng hiện đại trong căn nhà Capsule đến cả việc giảng dạy nàng tinh luyện Đấu Khí, mãi cho đến khi mệt nhoài ngủ đi mới thôi.

Ngày hôm sau, Đế Thiên An mang theo Thanh Lân rời khỏi sa mạc Tháp Nhĩ Qua, mục đích chính là đến Tiêu Gia- Ô Thản Thành, nhưng hắn cũng không có bận rộnbởi vì hắn nhìn thấy Thanh Lân độ tuổi để cho hắn biết được cách nội dung cốt truyện còn xa lắm.

Vốn ban đầu hắn cũng hồi hộp không kém khi tìm đến Thanh Lân, từ Xà Nhân ký ức để hắn biết Mỹ Đồ Toa nữ vương không có động tác gì lớn, nàng vẫn ở Thần Điện bên trong có nghĩa là Thanh Liên Địa Tâm Hỏa nàng còn chưa thu được, mà chưa thu được có nghĩa là Tiêu Viêm còn chưa đến sa mạc lữ hành.

Cho nên hắn mới vội vả di chuyển đến Thạch Mạc thành ôm cây đợi thỏ, nếu như tìm được Thanh Lân hay Mạc Thiết Dong Binh Đoàn thì càng tốt, hiện giờ Thanh Lân độ tuổi còn nhỏ chỉ 5,6 tuổi mà thôi nói như vậy Tiêu Viêm từ hôn phong ba còn chưa diễn ra, mà chưa diễn ra thì Dược Lảo cùng Tiêu Viêm vẫn còn ở Ô Thản Thành không ra.

Ưu tiên hàng đầu của hắn là đến Ô Thản Thành tìm Tiêu Viêm rồi đoạt giới chỉ của hắn, nhưng nữa đường hắn mang theo Thanh Lân dừng lại một tòa thành, Mạc thành tại tòa thành này có một thứ quý giá mà hắn cần phải lấy được.

Một trương tàn đồ của đóa dị hỏa thứ ba trên Dị Hỏa Bảng.

Nhìn phía trước đả thấy cụ thể quy mô của tòa thành thị màu vàng, chỉ thấy chỗ phía trên nơi cửa thành, hai chữ đỏ như máu cực lớn được khắc trên thành tường : “ Mạc Thành” từ xa nhìn lại,liền mang đến cảm giác có chút máu tanh nhàn nhạt.

Ở cửa thành,hơn mười tên binh lính thân mặc giáp trụ, cầm trong tay trường thương quát bảo những người qua đường vào thành dâng nộp vào thành thuế. Nhìn những binh lính kia không để ý đến nóng bức,bộ dáng mang theo vũ trang hạng nặng.

Có lẽ duyên cớ bởi vì khí trời nóng bức. Những thủ vệ,binh lính canh gác ở đây cũng bị khí trời khiến cho có chút kích động.Tiếng quát mắng từng hồi vang lên không chút khách khí. Không ngừng thúc giục những người vào thành.

Đế Thiên An mang theo Thanh Lân giao nộp phí vào thành xong xuôi thuận lợi vào bên trong, trên đường đi chỉ loli vẫn bé ngoan ở trong lòng dòm ngó xung quanh mọi thứ, đây là lần đầu nàng đi ra khỏi Thạch Mạc thành khi nàng sinh ra đây.

Chậm rãi bước ra khỏi thành tường thông đạo tối tăm, tầm mắt hơi sáng lên, một khối sa mạc thành thị kiến trúc quần thể đặc sắc, xuất hiện trong tầm nhìn, từng hàng từng hàng phòng ốc kiến trúc cổ quái, đối với mấy thứ này Đế Thiên An không có quá nhiều kinh biến nhưng với Thanh Lân thì lại khác, con mắt say mê nhìn người qua lại.

“ Làm gì?” Một tên qua đường nam tử y phục khá bình thường bất mãn khi bị kéo lại.

Đế Thiên An phất tay từ bên trong lấy ra một túi tiền, nói : “ ta có vài câu hỏi, đáp được số tiền này cho ngươi?”

“ Vâng... vâng... đại nhân mời nói... tiểu nhân biết xin giải bày”

Đế Thiên An trực tiếp dùng tiền nện thu lấy thông tin, thái độ hoàn toàn thay đổi 180 độ khi thu lấy túi tiền tệ. Khi được hỏi chổ nào bán cổ đồ đi lại trên sa mạc, cực kỳ nhiệt tình chỉ cho hắn vị trí cửa hàng, người này vẫn còn tha thiết, đạ khái mang cả giá cả của bản đồ ra nói hết một lượt.

Đế Thiên An rất nhanh chuyển quá góc đường, sau đó theo như lời chỉ dẫn của người qua đường hướng cửa hàng bản đồ tốt nhất của Mạc thành đi tới.

Sau một hồi hành tẩu không nhanh không chậm, cửa hàng bản đồ tên "Cổ Đồ" xuất hiện trong tầm mắt hắn, ánh mắt quét qua mặt ngoài cửa hàng thấy được cửa hàng này khác xa những cửa hàng hoa lộng đường hoàng. Nhìn qua, mơ hồ ẩn ẩn một chút khí chất cổ phác

Chậm rãi đi tới cửa hàng, bên trong cửa hàng cũng không quá mức rộng rãi, hai miếng Nguyệt Quang Thạch tỏa ra nhàn nhạt hào quang, làm cửa hàng có chút ánh sáng, ánh mắt đảo qua bên trong cửa hàng,người vào bên trong đến mua sắm bản đồ cũng không có, so với các gian tạp hóa khác mà nói sinh ý cực kỳ thảm thương.

Chậm rãi tới trước cửa hang, ánh mắt liếc qua, đứng ở phía cuối quầy,một vị lão giả đang cúi đầu cẩn thận chạm khắc vật gì đó. Vị lão giả này tuổi tác hiển nhiên khá lớn, bất quá mặc dù lão giả mái tóc bạc cả đầu, nhưng bàn tay khô héo cầm dao khắc vẫn vô cùng vững chắc hữu lực.

Hơn ai hết hắn biết rõ người này là ai, đả từng là Đấu Hoàng cường giả của Gia Mã đế quốc- Băng Hoàng- Hải Ba Đông.

Hải Ba Đông là một trong thập đại cường giả tại Gia Mã đế quốc , thời kì đỉnh phong của ông ta mạnh mẽ phi thường , giết người tuyệt đối cũng không ít , nếu không phải thực lực đại giảm tuyệt đối còn lâu Hải Ba Đông mới chịu đến cái xó này ở ẩn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK