Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Phi cùng bè lũ của hắn chưa trừ diệt, hắn Cơ Vô Dạ một ngày bất an.

“ Không!!” Bạch Diệc Phi cất lời ngăn, ngồi dậy thân ảnh chậm rãi đứng dậy hai tay để sau, nói: “ như vậy sẽ chỉ giúp hắn thành liệt sỉ. Trở thành anh hùng thất bại, dẫn đến càng nhiều người rục rịch manh động.”

Cơ Vô Dạ ngẫm nghĩ, quả thực lời nói của Bạch Diệc Phi cũng có đạo lý.

Lần nữa đối mắt với cửa sổ bên ngoài, Bạch Diệc Phi chậm nói : “Quốc gia này đã yên bình quá lâu rồi, cho nên có rất nhiều kẻ đã quên mất tạo sao khi xưa chúng cần chúng ta. Quên đi sự hỗn loạn khi xưa chúng đã từng đối mặt”

Mấy lời này Cơ Vô Dạ quả thật thích nghe, hơn nữa còn đem tâm trạng không tốt của hắn đè xuống, cười một tràng lớn : “ Hahahaha!!”

Cười dứt, Cơ Vô Dạ lạnh lùng:“ đã đến lúc phải nhắc nhở đám tiện dân này rồi”

Bạch Diệc Phi môi nhếch lên thân ảnh bước đến cửa sổ, nói : “ Chúng ta ban cho sự sợ hãi, bọn chúng sẽ quỳ đất van xin, ha ha ha”

Cơ Vô Dạ hứng thú hỏi : “ ngươi tính ban cho chúng sợ hãi gì?’

“ Tướng quân lẽ nào quên cái kia người sao?Kẻ này sẽ giúp cho bọn chúng nhớ lại cơn ác mộng năm xưa?” Bạch Diệc Phi thâm ý nói

Lời này vừa ra khiến cho Cơ Vô Dạ cùng Phỉ Thúy Hổ chau mày nghĩ ngợi.

Một bên Phỉ Thúy Hổ thấy Cơ Vô Dạ đã không còn tức giận, chen lời vào : “ bên cạnh Hàn Phi trợ giúp hắn cũng không tầm thường.”

“ Vệ Trang!” Cơ Vô Dạ trong đầu nghĩ đến một cái thân ảnh, phía trước hai lần ra tay quấy nhiễu hắn chuyện tốt, bằng không Hàn Phi cho dù tìm được chổ quân lương giấu đi cũng vô phép lấy về, càng nghĩ hắn lại càng giận.

Chỉ là Vệ Trang thực lực không thấp, tại lần trước giao thủ để cho Cơ Vô Dạ biết hắn chính diện giết chết Vệ Trang cũng không nắm chắt.

Phỉ Thúy Hổ lại tiếp lời, gương mặt đầy ý cười nhìn về Huyết Y Hầu : “ Quỷ Cốc truyền nhân mỗi đời chỉ có hai người, Tung Hoành kiếm pháp đều là giang hồ đỉnh tiêm kiếm pháp. Nhưng nếu Hầu gia ra tay, có lẽ...”

Bạch Diệc Phi bình tĩnh nói : “ Không! Có một người càng thích hợp hơn! Kẻ này càng khiến cho bọn chúng sợ hãi hơn”

Lời này vừa ra khiến cho Cơ Vô Dạ cùng Phỉ Thúy Hổ chau mày nghĩ ngợi, nghĩ không ra người mà Bạch Diệc Phi muốn ám chỉ là ai.

Cơ Vô Dạ nhịn không được, hỏi : “ là kẻ nào?”

Quỷ Cốc truyền nhân không phải đơn giản, tại Tân Trịnh lẫn Hàn quốc có thể giải quyết hắn không phải là không có. Nhưng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi, vấn đề là Cơ Vô Dạ rà soát đại não, nghĩ không ra có người có thể đồng ý Dạ Mộ ra tay đối phó.

Dạ Mộ đích xác là tổ chức rộng lớn bao trùm Hàn quốc, nhưng nói về cao thủ đỉnh cấp
dùng để đối phó được Vệ Trang cấp bậc dạng này cao thủ, không phải là không có.

Như Cơ Vô Dạ hoặc là Bạch Diệc Phi, Triều Nữ Yêu đích thân xuất mã, nhưng bọn họ thân phận to lớn không thể ra tay vô cớ.

“ Tướng quân chẵng lẽ quên cái kia dưới ngục người sao?” Bạch Diệc Phi không nhanh không chậm nói.

Cơ Vô Dạ đem tròng mắt hơi híp, nghĩ ngợi một hồi ám chỉ của Bạch Diệc Phi, một lúc trong đầu hiện lên một cái thân ảnh, nói : “Ngươi nói là Xích Mi Long Xà Thiên Trạch?”

Tại Dạ Mộ bên trong nếu như có người có được thực lực mạnh mẽ, dùng để đối phó được Vệ Trang cấp bậc này cao thủ, không phải là không có. Chẳng hạn như Cơ Vô Dạ hoặc là Bạch Diệc Phi đích thân xuất mã, nhưng cả hai thân phận to lớn không thể ra tay vô cớ.

Có thể thích hợp ra tay, lại có được năng lực giải quyết cọc phiền toái. Vẹn cả đôi đường chính là năm xưa bị Dạ Mộ cầm xuống, hơn chục năm nay giam giữ trong ngục tối phế thái tử Bách Việt, Thiên Trạch.

Xích Mi Long Xà Thiên Trạch xem như một vị võ học kỳ tài, hắn tinh thông Vu thuật, bản thân thực lực thâm bất khả trắc. Năm xưa vì cầm xuống hắn cũng để cho Dạ Mộ tổn thất không ít.

Cho dù là hơn chục năm nay, bọn hắn một mực đem Xích Mi Long Xà nhốt dưới ngục tối, thể nội còn cho trồng cổ độc. Nhưng cho dù là như thế này, Xích Mi Long Xà thực lực vẫn như cũ không thể khinh thường.

Dùng để đối phó với Vệ Trang thì vừa hợp.

“ Chuyện này, rủi ro quá lớn!” Cơ Vô Dạ trầm mặc rồi nói

Thả ra Thiên Trạch đúng là có thể giúp hắn giải khốn, nhưng đây là một con dao hai lưỡi nguy hiểm vô cùng.

Bởi Thiên Trạch thân phận cực lớn, là Bách Việt vương tại nhiệm huynh trưởng, nếu như tin tức hắn truyền ra ngoài chỉ sợ được không có mà càng mất.

Nhất là khi trong thành này còn một Dược Thiên Sầu, y cùng với Bách Việt vương quan hệ không chút cạn. Một khi Thiên Trạch được thả ra, không thể nào mà người kia không biết được cả.

Một khi Bách Việt có động tĩnh, tận dụng cái cớ này, Cơ Vô Dạ mặc dù tự đại nhưng hắn vẫn biết mình có bao nhiêu cân lượng trước người kia. Một đời này nói hắn kiêng kỵ lẫn sợ hãi ai nhất, tuyệt đối là Bách Việt vương Đế Thiên An.

Phỉ Thúy Hổ giỏi nhìn mặt đoán lòng, cất lời :“ Năm xưa Hàn vương mưu tính Bách Việt, Bách Việt vương thuận nước đẩy thuyền làm hoàng tước sau cùng. Từ khi chấp chưởng, Bách Việt cường thịnh. Song Bách Việt vương bài xích ngoại tộc, lại đối với tộc nhân cực kỳ bảo vệ. Rủi ro quá lớn”

Cơ Vô Dạ gật đầu, nói : “ lảo Hổ nói không sai! cũng may tên kia chỉ để ý đến mảnh đất của tộc nhân hắn, bằng không chỉ sợ Hàn Sở đều không yên ổn. Thiên Trạch thả ra rủi ro quá lớn, ngươi đề ra chủ ý này không được”

Lời Cơ Vô Dạ không một chút sai nào. Từ khi Thiên Hạ Vô Song thành để lộ ra vũ khí sát thương đáng sợ, thập công tử Đế Thiên An khu Hàn đuổi Sở trọng chấn Bách Việt, từ đống đổ nát tro tàn gầy dựng lên Bách Việt cường thịnh.

Hàn và Sở là hai nước bất an khi có lãnh thổ cùng với Bách Việt tiếp giáp, Bách Việt càng cường thịnh đối với Hàn Sở lại càng thêm bất an. Bởi không một tòa thành trì nào có thể chống đỡ được pháo binh công kích.

Song để cho hai nước thở phào nhẹ nhõm, đó là Bách Việt vương cực kỳ bài ngoại. Chủ trương tại thổ địa của mình phát triển, chỉ thu về quốc thổ của tổ tiên mình năm xưa.

Lại không dấy binh đánh phá, đồng ý thiết lập bang giao với Hàn Sở, mới khiến cho hai nước này an tâm.

Biểu hiện của Cơ Vô Dạ đều nằm trong dự tính của Bạch Diệc Phi cả, hắn chậm rãi cất lời giải thích cho chủ ý của mình: “ Mặc dù Bách Việt vương có tiếng nhân đức, tài trí vô song. Nhưng Đế vương gia vô tình, kẻ đã ngồi trên đỉnh cao quyền lực như y một Thiên Trạch không cách nào làm dao động được hắn gốc rễ. Hơn nữa so với chúng ta, chỉ sợ y còn muốn đem Thiên Trạch sát”

Cơ Vô Dạ, Phỉ Thúy Hổ trầm mặc suy nghĩ, lời của Huyết Y Hầu nhĩ lại cũng không phải không có đạo lý.

Từ xưa đến nay Đế vương vô tình, Đế Thiên An nhiều năm trước đã mưu đồ cho mình, bằng không năm xưa hắn giữ trong tay đại lượng sát phạt binh khí, làm sao không ngăn chặn mà mượn tay Bạch Diệc Phi diệt trừ hoàng thất Bách Việt đây.

Bạch Diệc Phi nói tiếp : “ Thiên Trạch là con chó mà chúng ta nuôi, hơn chục năm qua hắn thù hận không chút giảm. Một khi được phóng thích, Tướng quân nghĩ hắn sẽ làm thế nào? Đợi hắn làm sự chúng ta muốn, cái chết của hắn tất cho Bách Việt vương hài lòng”

Cơ Vô Dạ nghe xong lại trầm tư, cân nhắc giữa lợi và hại.

Một bên Phỉ Thúy Hổ chà sát bàn tay, nói : “ vụ đầu tư này xác thực là có phong hiểm, nhưng nếu hạn chế rủi ro, lợi nhuận thu về cũng không nhỏ”

Nếu thật khống chế Thiên Trạch theo ý muốn, mượn tay hắn diệt trừ Hàn Phi cùng đem hắn chế tạo sợ hãi. Đợi khi hắn làm xong liền thanh trừ, rủi ro mà hắn mang đến bị khống chế. Khi đó lợi nhuận mà Dạ Mộ thu về tuyệt đối không nhỏ chút nào.

Bạch Diệc Phi lại cấp cho Cơ Vô Dạ một liều an thần : “ Tướng quân an tâm! Thiên Trạch chỉ là con chó ta nuôi, trên người hắn có cổ độc gieo lấ y. Không có cổ mẫu, chúng ta bảo hắn đi tây hắn tuyệt đối không đi đông”

Cơ Vô Dạ bên tai lại nghe Phỉ Thúy Hổ lời, tâm hắn cũng động lấy, sau một hồi cân nhắc gật đầu một cái, nói : “ Được, ta này liền sai người đi mở ra địa lao, phóng cái này tai tinh đi ra. Bị đè nén hơn mười năm cừu hận, nhất định sẽ ban cho lũ tiện dân kia sợ hãi, cho bản tướng quân mong đợi”

Nếu khống chế Thiên Trạch theo ý muốn, mượn tay hắn diệt trừ Hàn Phi cùng đem hắn chế tạo sợ hãi. Đợi khi hắn làm xong liền thanh trừ, rủi ro mà hắn mang đến bị khống chế. Khi đó lợi nhuận mà Dạ Mộ thu về tuyệt đối không nhỏ chút nào.

Chủ ý đã định Cơ Vô Dạ liền truyền lệnh cho thuộc hạ của mình đến nơi giam giữ của phế thái tử Bách Việt, đem gông xiềng trói buộc hắn cởi bỏ, để cho y có được tự do.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK