Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Tần, một tòa tiểu thành, trên một con phố.

“ Boong... boong” tiếng chiêng được phát ra từ một tên ăn mặc gia đình đi trên đường phố, đám người đi đường cũng bị thu hút đến đều dừng bước chú mục vào tên người hầu này xem thử hắn muốn làm gì.

" Hôm nay Lữ Công đem ở trong phủ mở tiệc rượu, đại yến Bái Huyện nhã sĩ, phàm là Bái Huyện người đọc sách đều có thể dự tiệc " tên gia đình lớn tiếng nói, tiếp tục công việc thông báo của mình.

"Lữ Công, có phải đoàn người mới đến mấy ngày trước không? nghe nói từ Hàm Dương tới"

"Đúng vậy, ba ngày trước mới về đến Bái Huyện "

"Các ngươi biết không, Lữ Công có hai vị quốc sắc thiên hương nữ tử, có khi nào chính là chiêu tế không?"

"Chiêu tế?"

"Ta nghe được người trong Lử phủ truyền ra,Lữ Công già nua, chết rồi không người chiếu cố nữ nhi, cho nên mới dự định triệu tập Bái Huyện nhân kiệt, chọn ra lang quân cho nữ nhi”

Lữ phủ mặc dù mới đưa đến Bái Huyện không đến ba ngày, nhưng là lại ở tại Bái Huyện lớn nhất trong nhà, chính là một đại trang viên lớn. Thời gian trôi đi nơi đây đã tụ tập rất nhiều người, văn nhân tài tử, thân sĩ nhân vật nổi tiếng từ tứ phương tụ đến, toàn bộ đều tiến vào Lữ phủ trung.

Lúc này một thanh niên tuấn lãng chậm rãi xuất hiện ở đại môn, đám văn nhân nhã sĩ nhìn thấy thanh niên này xuất hiện tràn đầy đố kỵ không thôi, khi mà khí chất dung mạo bên ngoài đều vượt xa đám người bọn họ, nhưng bọn họ không dám trêu chọc lấy chỉ dựa vào chất liệu y phục của người nam tử này thấy được đối phương hắn là một đại nhân vật.

“ Thú vị” Đế Thiên An đem ánh mắt nhìn về tấm biển phía trước đứng giữa đại môn, không có ý định bước vào lẫn rời đi.

Thục Sơn một chuyến đám nữ cũng đã trở về Thiên Hạ Vô Song thành, còn hắn thì lên đường tiến về Hàm Dương một chuyến, khi qua tòa tiểu thành này thì dừng chân lại, khi hắn phát hiện ra tòa tiểu thành này có mấy cổ khí tức quen thuộc, nếu không có hắn nhúng tay chính là sau này Hán cao tổ Lưu Bang.

Đến khi nhập thành thì hắn phát hiện tòa tiểu thành này lai lịch cũng không nhỏ, Bái huyện chính là nơi mà Lưu Bang căn cơ dựng lên Hán triều. Từ khi xác định đây là Tần thời niên đại, Tần Thủy Hoàng, Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ, Hán Cao Tổ Lưu Bang là ba nhân vật trọng yếu mà hắn để ý xuống.

Hán Cao Tổ Lưu Bang theo tình báo hắn tra được, lẫn trước kia xem qua màn ảnh chính là phó đường chủ của Thần Nông đường Lưu Quý. Hiện tại Bách Việt như mặt trời ban trưa, Lưu Bang cũng không lật nên sóng gió gì cả.

Đồng thời hắn cũng biết được việc Chu Gia muốn ủng hộ Lưu Quý có điều chỉ mình hắn méo làm nên trò trống gì. Lưu Quý biết đại sự không thành lại sợ Điền Ngôn ra tay với mình liền trở về Bái Huyện một thời gian.

“ Công tử” một tên gia đinh Lử phủ tiến lên chào hỏi thì kinh hô lên khi thấy thân ảnh Đế Thiên Anchậm rãi tan biến, đem mắt xoay đi liền thấy trước cửa đả thấy thân ảnh của y, nhưng bóng ảnh lại như trước tan biến, sau đó bóng dáng càng ngày càng xa hơn.

“ Keng keng” Thỏi vàng rơi xuống đất phát ra âm thanh leng keng đinh tai, tên gia đinh còn sửng sờ nhanh chóng tỉnh táo lại cúi người nhặt lấy, mà đám tài tử nhìn thấy một màn này gương mặt ảm đạm hơn, có một số người đã rời đi.

Lử phủ một tòa đình viện, cảnh sắc phong nhã thanh tú, ở bên trong đình viện có hai thiếu nữ tầm 18 20 tuổi ở nơi này, gương mặt có mấy phần buồn bực trên đó. Hai người này chính là hai vị thiên kim tiểu thư của Lử phủ- Lữ Trỉ Lữ Tố.

“Tỷ tỷ, phụ thân muốn cho chúng ta chọn rể.” Lử Tố gương mặt buồn rầu nói

Lữ Trí nghe được bất đắc dĩ nói: "Ta đã khuyên qua cha rất nhiều lần, nhưng là cha làm sao cũng không nghe "

“A” hai người kinh hô lên một tiếng khi nhìn thấy một nam tử ở phương xa, sau đó trong vài cái hô hấp đả xuất hiện ở ngay vị trí đình viện, đáng sợ là hắn lại có thể đạp nước qua ao hồ sau đó xuất hiện ở nơi này.

An thân ảnh xuất hiện trước mặt một nữ nhân, tay vuốt nhẹ lên gương mặt xinh đẹp của nàng. Dung mạo vài phần kinh diễm, cô gái này dáng dấp uyển chuyển động nhân, duyên dáng yêu kiều, đôi mắt thu thủy một bộ lam nhạt y phục, nhìn sơ qua cảm nhận được nàng tính cách an tỉnh dịu dàng, thục nử một bộ.

Đế Thiên An lắc mình xuất hiện tại nữ tử bên cạnh, dáng dấp cùng nữ tử bên cạnh giống nhau, bất quá khí chất không giống. Khác với hiền tĩnh loại hình, nàng tỏa ra vài phần anh khí giống như Điền Ngôn từ xương tủy không chịu thua kém nam tử.

“ Bại hoại, người đâu” Lữ Trí mặt đỏ hồng lên thẹn thủng, đem tay gạt đi ngón tay trên môi nàng thân ảnh vội lùi ra xa, mà Lữ Tố cũng trấn định lại cả gương mặt đỏ như trái táo xấu hổ, đem hai tay nắm lấy tay áo mình cúi xuống mặt đất.

“ Haha” Đế Thiên An cười nói “ Xem ra là Thiên Hùng kinh hoảng giai nhân đây”

“ Thiên Hùng” Hai nữ nghe được hắn nói tay che miệng khiếp sợlên, nhìn về dung mạo tuấn lãng của hắn lẫn khí chất tỏa ra, nhất thời đại não oanh minh lấy, gương mặt đỏ hồng lên thẹn thùng, hai người mặc dù là tiểu thư đài các hiếm khi bước ra khỏi phủ nhưng tên tiếng của Bách Việt Thiên Hùng bọn họ đương nhiên biết được đây, phong lưu đa tình tài hoa trác tuyệt.

“ Thiếp thân tham kiến vương gia” Hai nữ vội cúi đầu khom người xuống hành lễ.

“ Nghe nói Lữ phủ có hai vị tiểu thư quốc sắc thiên hương, bế nguyệt tu hoa chi dung. Tình cờ đi qua muốn bái phỏng một phen, hai nàng sẽ không trách ta vô lễ chứ” Đế Thiên An ngồi xuống bàn đá phía trước, ở đó có sẵn một ấm trà tự nhiên uống lấy nội lực tuôn ra đem hai người nâng lên.

“A” Lữ Tố lổ tai hồng thấu lên, thẹn thùng không thôi khi mà chung trà mà hắn uống chính là của nàng đây, lại muốn độn thổ khi nghe hắn nói tiếp : “ lại nghe Lử công muốn mời văn nhăn nhã sĩ chiêu tế, không biết chuyện này là thật”

“ Vâng” Hai nữ thẹn thùng lên tiếng, cúi gầm mặt xuống thế gian chỉ có một Đế Thiên An chính là Nhân Hoàng Bách Việt, tên tuổi của hắn đã sớm vang danh khắp cõi Trung Nguyên, không ai mà không biết được.

Mà lúc này một thị nữ chậm rãi đi đến tiểu đình, gương mặt kinh ngạc lên nhìn thấy Đế Thiên An xuất hiện ở nơi này, lại nhìn hai vị tiểu thư mặt đỏ hồng đứng bên trong lòng suy nghĩ lung tung lên, nhưng nhớ đến nhiệm vụ của mình liền nói “đại tiểu thư, nhị tiểu thư lão gia cho mời tiểu thư đến đại sảnh”

Lử phủ đại sảnh,theo thời gian trôi qua, dần dần đến rồi vào lúc giữa trưa, bên trong đả đông đủ văn nhân nhả sĩ.

Chính giữa chủ vị là một lão nhân tuổi già sức yếu Lữ Công ánh mắt nhìn về đám thanh niên trong này, ánh mắt có chút thay đổi khi nhìn về một nam tử nhưng nhanh chóng thay đổi trở thành bình thường.

“ Cộp cộp cộp” vài tiếng bước chân vang lên làm cho đám thanh niên tài tử này đều chú mục về một phương, chỉ thấy hai thân ảnh nữ tử từ một phương hướng bước ra, tuy gương mặt có một tấm mạng che đi nhưng cũng làm cho đám người ở đây mê mẩn lấy, chỉ cần lọt vào mắt xanh một trong hai người này thì bọn họ một bước thay đổi, không chỉ ôm lấy mỹ nhân trở về mà còn thừa hưởng gia sản khổng lồ của Lử Công.

“ Phụ thân” Lữ Trĩ, Lữ Tố thanh âm thanh thúy như chuông bạc thân ảnh đi đến trước Lữ Công lên tiếng.

Mà đám thanh niên này cũng chắp tay, thân ảnh đứng dậy nói :“ Lử tiểu thư”

“ Xuy xuy xuy” Đột nhiên tiếng trường tiêu vang lên khiến cho đám người ở nơi này mê mẫn lấy, ngay sau đó ở đại sảnh căn phòng một làn khói xanh phủ lên từ trong đó thân ảnh Đế Thiên An xuất hiện, ống tay áo vung ra đem chân khí thu hồi trường tiêu cất đi nhìn về phía trước Lữ Công nói “ Lữ thị song nữ, ta rất ưa thích, cũng muốn tham dự vào”

“ Là hắn” Lưu Bang nhìn thấy Đế Thiên An xuất hiện ở nơi này, tại Nông Gia hắn đả thấy qua y, cũng biết rõ y năng lực cường đại đến đáng sợ, mồ hôi tràn ra tận lực giảm đi bản thân tồn tại.

Lữ Công vuốt râu nhìn thấy thân ảnh Đế Thiên An, nhìn hai nữ của mình bị y đem tay luồn vào eo nhỏ, không có phản kháng gương mặt xấu hổ thẹn thùng không dám nhìn người, thân phận của y tôn quý vô cùng, liền vội đi đến hành lễ.

Song đã bị một lực lượng vô hình nâng dậy, cũng biết rõ là ai làm ra, lại nghe : “ Trĩ nhi tính cách thẳng, nữ trung hào kiệt. Tố nhi tao nhã ngươi nhã, hiền lương thục đức, nếu như hai nàng đã có y trung nhân ta cũng không ép buộc lấy.”

Hai nữ mặt đỏ chót xấu hổ, ngập ngừng e thẹn nói : “ toàn bằng phụ thân làm chủ”

Lữ Công sống cả đời tinh minh sao không nhìn rõ được, vốn hắn nhìn trúng chính là Lưu Bang mặc dù ai cũng xem hắn là lưu manh côn đồ không có tiền đồ, nhưng hắn lại nhìn thấy được đối phương sau này có tướng phú quý, song mà so với Bách Việt Thiên Hùng mà nói thì không thể so bì được.

Đám thanh niên trong đại sảnh đả tro tàn một mảnh, khi đến thì khí thế bừng bừng nhưng giờ chỉ là một mảnh tiêu điều. Thiên Hùng sức ép quá lớn, luận dung mạo không được, luận gia sản không thành luận tài hoa cũng chẳng bằng đến cả thực lực cũng không bằng người ta, cuối cùng một đám người mang theo tâm tình sa sút rời khỏi Lử phủ, trong đó có cả Lưu Quý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK