Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với tình thế nguy hiểm của mình, Đế Thiên An vẫn không một chút nao núng e sợ.

Võ lâm nhân sĩ bình thường đối mặt với tình huống hiện giờ, chỉ e có mọc cánh mới thoát khỏi Tân Trịnh.

Đế Thiên An không có cánh nhưng hắn lại có nội thiên địa.

Với hắn thì đại quân phía trước chẳng có một chút uy hiếp gì cả. Chỉ cần thông qua nghịch thiên nội thiên địa, hắn tùy thời có thể ngự không phi hành mà thoát khỏi Tân Trịnh bằng đường hàng không.

“ Cơ Vô Dạ!” Đế Thiên An với ưu thế thị lực của mình cho phép hắn từ xa phát hiện nguy hiểm, tại trong hàng ngàn tên quân sĩ Hàn quốc ánh mắt hắn rơi vào một cái thân ảnh, khôi giáp khác biệc và không mang mặc nạ,gương mặt mà hắn từng thấy trên màn ảnh lẫn của nguyên chủ, cầm lấy một thanh chiến đao thô dày cởi ngựa dẫn đầu mà đến.

“Rầm rầm rầm!!”

Cơ Vô Dạ mang theo Tinh Vệ kỵ binh trong phủ trước đuổi đến, theo hắn điều động nhanh khép lại vòng vây.

“ Đế Thiên An!!”Từ xa cởi ngựa mà đến, nhìn dung mạo anh tuấn bất phàm có mấy phần quen thuộc, để cho đại não Cơ Vô Dạ nghĩ đến một cái thân ảnh, lập tức hô lên.

“ Ha ha ha ha!”Cơ Vô Dạ dục ngựa đến gần, cười lớn một tràng rồi lớn tiếng nói :“ Bản tướng quân còn đang thắc mắc là ai có bản lĩnh lớn như vậy? bây giờ đã rõ rồi! thì ra là Bách Việt vương, quả là can đảm có thừa!”

Nhìn thấy cái dung mạo kia Cơ Vô Dạ trong lòng một mảnh vui mừng, nếu như có thể cầm xuống được kẻ này. Đây chính là thiên đại công lao đấy, cho dù có hy sinh một nữa binh mã trong thành đi nũa hắn cũng bằng lòng để đổi lấy cái người kia.

Đế Thiên An cười lạnh nói : “ Bản vương chấp chưởng Bách Việt, món nợ của Hàn quốc với tộc ta, hôm nay cũng thu một bút!”

Cơ Vô Dạ nghe xong gương mặt cũng ngưng trọng xuống, đại não suy ngẫm phân tích sau đó phất tay ra hiệu, cười lạnh nói : “ Việt vương nếu đã đích thân đến Tân Trịnh, bản tướng quân cũng phải hảo hảo tiêp đón người rồi”

Lời dứt, Cơ Vô Dạ huých thân kiếm về trước, the đó làm hiệu lệnh đám Hàn quân lập tức lao đến gần, từng bước khép chặt lấy vòng vây, thu hẹp khoảng cách nâng lấy sắt nhọn vũ khí ý đồ muốn đem kẻ phía trước cầm xuống.

“Vậy ta xem thử các ngươi có bản lãnh đó hay không?” Đế Thiên An lạnh giọng, nâng lấy Vấn Thiên kiếm lên trước ngực, tay trái vuốt dọc thân kiếm.

“ Ong ong ong ong!!!”

Vấn Thiên phát ra kiếm minh mãnh liệt, sau đó theo tay Đế Thiên An chém ra một đường kiếm khí bán nguyệt lan tỏa khắp xung quanh.

“ Nguy hiểm!!” Mặc Nha cất lời, chân dẫm một cái tung người nhảy lên né đi đường kiếm khí màu lam cương mãnh quét đến.

“ Phốc xích!!!”

“Hí hí hí hí!!”

Kiếm khí lướt nhanh qua đem Tinh Vệ kỵ binh của Cơ Vô Dạ dục ngựa đến chém đứt lìa, đồng thời còn cả những con ngựa xấu xổ bị kiếm khí xuyên thân.

“Phanh!!!”

Nhìn một đường kiếm khí khác lại được kẻ kia chém đến mình,Cơ Vô Dạ lập tức nâng đao xuất ra một đao.

Đao khí cường hoành bắn nhanh cùng với kiếm khí va chạm, rồi phát nổ một tiếng lớn, kình khí tản ra xung quanh rồi nhanh lặng yên.

“ Kiếm khí bá đạo quá!” Cơ Vô Dạ thốt lên, bản thân hắn cũng tu luyện võ công, một thân hoành luyện đao thương bất nhập nội lực thâm hậu, hắn xuất đao đao khí cũng có thể giết người phá vật làm đôi.

Nhưng kẻ dư nghiệt phía trước kia một kiêm xuất ra trực tiếp đem hơn trăm tên tinh nhuệ binh sĩ một đòn giết. Cho dù là hắn cũng không làm được như y.

Cơ Vô Dạ gương mặt hắn âm trầm lạnh lẽo, sát ý tỏa ra bức người, quát lớn: “ lên cho ta, giết hắn”

Kẻ này tuyệt đối không thể lưu được.Cơ Vô Dạ không cho phép hắn có thể đi ra khỏi thành Tân Trịnh.

“ Giết” Ngay khi Cơ Vô Dạ có lệnh, ở phía sau hắn gần ngàn tên Hàn quân,mặc dù kinh sợ khi thấy phía trước đồng liêu chết thảm, nhưng mệnh lệnh cấp trên đã ban không thể không nghe, chỉ có thể đè xuống sợ hãi mang theo vũ khí sắc bén tấn công.

Lại thêm một nhóm lớn quân Hàn mang theo sắc bén vũ khí đâm đến, nếu là kẻ khác mạnh mẽ thế nào đi nữa nhưng chỉ có một người, ở giữa đại quân vây bắt thì cũng giống như một con mảnh hổ từng bước bị tước bỏ đi móng vuốt cũng răn nanh.

Mà hổ dử một khi đã không còn móng vuốt cùng răng nanh, có thể xâu xé bắt giết con mồi ư? Tiếc là Đế Thiên An vốn không phải là mảnh hổ, hắn càng so với mãnh hổ hung tàn hơn càng đáng sợ.

Âm thanh gấp rút kịch liệt trong không trung hiện ra, tiếng thảm thiết kêu la của những binh sĩ trước khi chết cất lên, hoặc là tiếng binh khí va chạm, có khi thanh âm một gả binh sĩ Hàn quốc bị Đế Thiên An quyền cước oanh văng.

Cơ Vô Dạ ánh mắt nhìn hung đồ tung hoành, lên tiếng : “ khá lắm, mạnh mẽ lắm, nhưng ngươi vùng vẩy được bao nhiêu lâu nữa. Ngươi có thể giết được bao nhiêu người đây?”

Lời hắn vừa rơi xuống, theo cái phất tay của Cơ Vô Dạ, đám kỵ binh đứng gần nhanh mở lối nhường chổ cho một toán quân lính từ phía sau vừa đến.

“ Rầm rầm rầm”

Nhịp nhàng bước chân, khôi giáp bọc kín, khác chăng trên tay có thêm một tấm hộ thuẫn, tay kia là ngọn giáo. Nhanh chóng chi quân đội này biến trận, cầm trên tay hộ thuẫn sĩ binh đứng sát vào nhau và liên kết thành một tấm khiên lớn.

Các ngọn giáo tùy thời có thể đâm qua khe hở mà lao đến trước, chỉnh tề động tác bức tường khiên chậm rãi áp át dần.

Còn chưa hết, tại các nóc nhà dân hay kiến trúc cao lớn lân cận, từng cái thân ảnh quân sĩ Hàn khác, mang trên mình tiễn nỏ chọn vị trí thích hợp, phong tỏa lấy khu vực này và tùy thời đợi lệnh bắn giết mục tiêu.

“ Ta xem thử ngươi có thể vùng vẩy thế nào?” Cơ Vô Dạ con mắt hiện lên tàn nhẫn, quát lớn : “ kẻ nào lùi bước chém. Kẻ nào giết được y thưởng cho ngàn kim, quân công tăng tam cấp”

Trong vòng khiên là một nhóm gần hai trăm tên Hàn bị Đế Thiên An hung mãnh giết chóc làm cho chùn bước chân. Lại nghe Cơ Vô Dạ hạ lệnh, lòng sợ hãi cũng bị dao động, quân lệnh đã ban để cho bọn họ biết rõ mình chỉ có một con đường mà thôi.

Lùi bọn họ liền bị xử theo quân lệnh, tử vong chờ đợi họ. Nhưng tiến đối mặt với hung mãnh cuồng đồ kia bọn họ cũng chết.

Đường nào cũng chết, nhưng tiến ít ra còn một đường sinh cơ, nếu thành công còn có thể thu được trước đây chưa từng có được tiền tài và địa vị.

“ Giết” một gả Hàn quân rống lớn một tiếng, mang theo vũ khí xông đến.

Có kẻ dẫn đầu làm cho những kẻ khác hưởng ứng, xốc lên lòng can đảm mạo hiểm cầu sinh lẫn phú quý cho mình.

“ Hưu! Hưu!!”

Từng mũi từng giáo nhọn hoắc tuần tự tập sát mà tới, trong chớp mắt liền muốn đem Đế Thiên An đâm thành tổ ong.

“Phốc xích!!Phốc xích!!Phốc xích!!...”

Đối mặt với thế công mãnh liệt, tìm đường chết thiêu thân, hắn chỉ đơn giản nâng kiếm mà chém, quyền cước nghênh đón. Lực đạo mạnh mẽ đánh ra dư sức đánh chết bất cứ kẻ địch nào,Vấn Thiên lại sắc bén chém người như thái rau.

“ Hừ!!” Đế Thiên An hừ lạnh một tiếng, tốc độ lại đề thăng, nhanh như chớp giật thân hình lóe lên, như lưu tinh không ngừng xoẹt qua những thân ảnh quân Hàn.

“ Tên này..” Cơ Vô Dạ đôi đồng tử cũng hiện lên kinh sợ khi nhìn thấy vệt lam quang kia lưu động, cho đến khi lưu quang dừng lại, từng gả binh sĩ thân thể đứt lìa rơi xuống mặt đất bên dưới.

Toàn bộ sĩ binh có mặt trong vòng khiên không một ai còn toàn mạng, đáng sợ là không một cổ thi thể nào toàn thây. Đều bị sắc bén Vấn Thiên cắt ngọt, máu tươi xối xả đổ ra nhộm đỏ mặt đất.

Cơ Vô Dạ chỉ kiếm ra hiệu cho binh sĩ bọc khiên :“ Còn đứng đó làm gì, lên cho ta!!!”

“ Ong ong ong ong!!!”

Còn chưa cho đám binh sĩ Hàn quốc cầm khiên áp đến có cơ hội nhận lệnh, Vấn Thiên theo Đế Thiên An câu thông, thân kiếm cất lên kiếm minh mãnh liệt.

“ Xoạt!!!”

Thiễm điện lóe lên, Vấn Thiên để lại một vệt ngân quang, theo Đế Thiên An đề thăng tốc độ để lại một vệt lưu ngân, một kiếm lướt qua những tên quân Hàn đang kết thành tấm khiên, một kiếm phân hai.

“ Bành!!!!”

Thanh âm vang dội, từng tên từng tên binh sĩ nước Hàn liên tục văng ngược về sau, mỗi người trên cơ thể đều biến dạng, tiếng gãy vở xương cốt vang lên theo Đế Thiên An nhảy đến gần, song cước song quyền giáng lên.

Vòng khiên vây kín nhanh chóng bị xé toạt một mảng lớn, cùng với đó theo Vấn Thiên không ngừng ở không trung cắt đứt yết hầu, lớp phòng hộ này cũng nhanh bị phá vở.

Chưa đến mười giây đồng hồ, đã thêm trăm sỉ binh khác bị tướt đoạt dưới quyền cước và trường kiếm của Đế Thiên An.

Lúc này, Đế Thiên An tay bắt lấy một cái mũi giáo, linh lực quán chú vào trong đó, rồi theo tay Đế Thiên An ném mạnh ra.

“ Vù vù vù!!!”

Không khí như bị cắt ra một dạng, mũi giáo được ném đi với Lôi Chakra quán chú vào trên thân, thế như chẻ tre đâm xuyên vào thân thể của những quân Hàn lao đến.

“ Phốc!! Phốc!!”

Mũi giáo đục thủng hộ thuẫn cùng cơ thể của những tên phía trước rồi chui qua, để lại một cái lổ thủng trên cơ thể, tốc độ vô cùng mau lẹ, nháy mắt đả xỏ xuyên qua hai mươi lăm tên quân Hàn mới dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK