Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian ẩn chứa những sự kỳ diệu.

Thời gian có thể gắn kết mọi thứ, nhưng cũng có thể tách rời mọi thứ.

Đối với con người mà nói 10 năm chứng kiến xuân đi thu đến, trăm năm chứng minh sinh lão bệnh tử, vậy ngàn năm đáng than vương triều thay đổi, còn vạn năm.... có thể thấy vật đổi sao dời.

Mà 9 vạn năm, một con số không hề nhỏ, đủ để phá hủy cũng lãng quên vô số thứ trong dòng sông thời gian, từ những vật yếu ớt đến các Thần tộc mạnh mẽ, từ nhỏ bé đến những công trình to lớn, vững chãi.

Bá chủ đại địa hiện giờ, khuất phục các tộc khác trên mặt đất và cai trị Nhân Gian giới là tân Thần tộc.

Thần tộc mới chỉ mang một vài đặc tính của Thần tộc cũ, nên tuổi thọ của họ thông thường chỉ đổ lại 300 năm, và ấu thơ không hề có thần lực.

Họ có nguồn gốc từ con người nên con người cùng Tân Thần về bề ngoài gần như giống nhau, đặc biệc là thời gian ấu thơ trước khi Thiên Khải hầu như không tìm thấy điểm khác biệc.

Bí mật này, hầu như không hề có trong Thần tộc biết được.

Bọn họ khi được tạo ra cho đến nay, giống như con người luôn hướng đến một cái nhiệm vụ. Đó chính là đem Huyết Thạch trên đại địa tập kết về Kết Tinh Sơn, xuyên suốt không đổi.

Dù là lớp này chết lớp khác sinh thì việc khai thác Huyết Thạch vẫn không đổi. Xuyên suốt 9 vạn năm đấy, việc tiêu hao nhân mạng cùng tân thần mạng này cũng khiến không ít kẻ không đồng ý.

Đại Tế Sư đương nhiệm của Thần tộc, Phục Hy từ khi giữ chức vị chí cao ở Thần tộc, đến nay đã không chịu được cái việc tiêu hao vô bổ này, hắn muốn dừng lại việc này, hắn muốn hướng Thần tộc chủ tể giải bày.

Chỉ là hắn còn chưa đặt chân vào Kết Tinh Sơn, Tế Sư điện đã bị kẻ khác phong ấn giam cầm lực lượng của hắn, thân thì bị hai cái Thần tộc chấp pháp giam giữ.

“Thả ta ra! Thả ta ra! Ta phải gặp Thiên!” Phục Hy cả người bị giam giữ, vùng vẫy muốn thoát ra, gào lớn.

“Từ bỏ đi! ngài ấy không muốn gặp ông đâu!”

Tóc đen dài đến eo, người mặc một bộ lam xanh lộ vai váy dài, eo thon nắm chặt, tuyết trắng da thịt cùng cao ngất bồng đảo, nữ tử đưa lưng mà đứng chính là con gái của Phục Hy, Tâm Nguyệt Quy.

“ Ông thân là Đại Tế Sư của Thần tộc, lại phạm sai lầm tổn hại đến lợi ích của cả bộ tộc, Thiên rất thất vọng về ông, phái ta tới trị tội ông” Tâm Nguyệt Quy xoay người lại từ tốn nói.

“ Ta chỉ nói ra sự thật! vậy cũng phạt sao?” Phục Hy lớn giọng chất vấn : “ nhiều năm qua vì khai thác Huyết Thạch đã phải trả giá quá đắt rồi, tộc chúng ta cần phải dừng lại việc này ngay”

Tâm Nguyệt Quy không đồng ý, nhẹ nhàng nói : “ cha! khai thác Huyết Thạch là chuyện cần thiết. Thân là một Thần tộc tôn quý nhưng lại một lòng một dạ muốn đoạt quyền lợi cho loài người, chẳng trách Thiên lại phải nổi giận”

Phục Hy vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng Thần lực bị phong bế không tài nào thoát ra hai tên chấp pháp phía sau được.

“ Ta sẽ phạt ông đi lưu đày” Tâm Nguyệt Quy cười nói.

Phục Hy giận mắng : “ ngươi có tư cách gì!”

Tâm Nguyệt Quy nói : “ Có chứ! Bởi vì ta sắp thay ông lên chức vụ Đại Tế Sư”

Phục Hy nghe được không tin tưởng việc này được : “ không thể nào! tốt cục ngươi đã nói gì với Thiên”

Tâm Nguyệt Quy nói : “ Đương nhiên là cầu tình cho ông rồi. Nếu không phải nhờ ta tha thiết cầu xin, giờ này ông đã chết rồi. Thiên sau này sẽ nghe lời ta, ta sẽ sinh con cho ngài ấy”

“ Con.... ngươi....” Phục Hy có phần hoang mang khi nghe được lời này.

Tâm Nguyệt Quy xoay người, nói : “ ta biết, ông vẫn luôn không thích ta, nhưng thực tế đã chứng minh ta đã hoàn toàn vượt qua ông rồi. Dưới sự lãnh đạo của ta, Thần tộc sẽ càng lớn mạnh hơn nữa”

Phục Hy vùng vẫy thẳng thắn với đứa con gái này : “ Tâm Nguyệt Quy, ta không thích ngươi, bởi ta nhận ra dã tâm đen tối của ngươi. Ngươi luôn dòm ngó vị trí Đại Tế Sư, luôn bày mưu tính kế hãm hại ta, ngươi che mắt Thiên khiến ngài ấy không nhìn rõ chân tướng”

Tâm Nguyệt Quy cười đi đến bục đá lớn phía trước : “ vậy sao?”

“ Ngươi mới chính là mầm họa của Thần tộc” Phục Hy lại mắng lên.

Tâm Nguyệt Quy nói : “ đem ông ta đến Thiên Nhai Hải Các”

“ Vâng!” hai gã chấp pháp đáp một tiếng, mặc cho Phục Hy vùng vây đem Phục Hy đến nơi lưu đày.

9 vạn năm trước từ khi Bất Chu Sơn bị Cộng Công húc gãy, Thái Cực; Huyền Minh; Hậu Thổ cũng dành thời gian sửa sang lại địa bàn sinh sống mới, qua 9 vạn năm thời gian hoàn cảnh đã thay đổi.

Giờ đây Bất Chu Sơn gọi là Thần Vực đảo, nằm ở ngoài biển lớn mênh mông, tách biệc với thế gian, trở thành tịnh thổ của tân Thần tộc.

Thiên Nhai Hải Các là một trong những kiến trúc cổ lão tại Thần Vực đảo, là nơi tạo ra nhằm giam giữ tù nhân của Thần tộc.

Chính xác mà nói thì là hai tòa lao ngục khác biệc, Thiên Nhai chú tạo ở phía đông bắc của Thần Vực đảo, tọa lạc ở mép vực. Tòa ngục này được tạo ra chỉ để giam giữ tân thần tộc phạm tội, còn tòa thứ hai lại nằm dưới đáy biển được Ứng Long trông coi.

“ Bang!”

Cửa lồng giam được mở ra, hai gã chấp pháp đem Phục Hy ném vào rồi đóng lại.

“ Cha! hy vọng cha ăn năn hối lỗi! ngộ ra sai lầm của mình! biết đâu con gái sẽ khẩn xin Thiên từ bi tha cho cha ra” Tâm Nguyệt Quy đích thân hộ tống Phục Hy đến Thiên Nhai ngục tù, nhìn cha mình bị giam trong lồng giam, cười nói.

“ Tâm Nguyệt Quy! Ngươi đến cả cha ngươi cũng hãm hại! ngươi không bằng cầm thú, ngươi là mầm họa của Thần tộc” Phục Hy giận dữ quát lớn.

Tâm Nguyệt Quy lạnh giọng : “ cha! ngươi vẫn chấp mê bất ngộ! đem Thần tộc cao quy ném đi! con đã tận tình nghĩa, cha cứ ở nơi này tĩnh tâm hối lỗi đi”

Nói xong nàng liền rời đi, lồng giam giữ có lưu lại thần lực cùng nơi này có viễn cổ thần thú Già Lâu La bị Thiên chế ngự, Phục Hy cho dù có phá ngục đi ra được cũng khó thoát được Già Lâu La.

“ Tâm Nguyệt Quy!” Phục Hy hai tay cầm song sắt, ánh mắt ngập tràn tức giận nhìn đứa con gái mình, chuyện đến lúc này hắn rõ là do Tâm Nguyệt Quy đứng sau dở trò.

Đại Tế Sư là ngôi vị cao nhất trong Thần tộc chỉ dưới Thiên, hiệu lệnh Thiên Gian Lục Bộ cơ quan nghe lệnh làm việc, thống lĩnh tân Thần tộc trên dưới.

Đứa con gái lớn này Phục Hy đã biết dã tâm vô cùng lớn, chỉ là không nghĩ đến cả cha ruột của mình, nó cũng hãm hại mà trèo lên ngôi vị kia. Vừa phẫn hận mà cũng bi thương, dù không thích Tâm Nguyệt Quy nhưng nó cũng là con gái của hắn.

Tâm Nguyệt Quy rời khỏi Thiên Nhai ngục tù, lập tức phi hành đến Kết Tinh Sơn.

Kết Tinh Sơn là trung tâm của Thần Vực đảo cũng là thánh địa của tộc Thần có ý nghĩa vô cùng lớn với Thần tộc đời sau. Nơi này là nơi nghỉ ngơi của Thiên- chủ của chúng thần.

Bình thường chỉ có Tế Sư mới được phép đi vào, hoặc là hàng năm đem Huyết Thạch từ nhân loại thu thập đem đến, cũng là nơi phân bố thần lực khắp cả Thần Vực Đảo, dù là trưởng lão trong tộc cũng không được phép đi vào nơi này.

“ Tế Sư đại nhân!” Một nhóm mười thủ hộ Thần tộc canh gác lối vào Kết Tinh Sơn, nhìn thấy Tâm Nguyệt Quy đi đến, cúi đầu thi lễ.

“ Ukm!” Tâm Nguyệt Quy nhẹ gật đầu, sau đó đi vào bên trong mà không có sự cản trở nào, bởi nàng là một trong các Tế Sư của Tế Sư Điện.

Đại Tế Sư thống lĩnh Thiên Gian Lục Bộ, ngoài ra dưới quyền còn có các Tế Sư như Tâm Nguyệt Quy, khi Đại Tế Sư hết nhiệm kỳ hoặc bị bãi miễn; vẫn lạc thì một trong các Tế Sư sẽ thay thế.

Cũng chính vì nguyên cớ này, Tâm Nguyệt Quy khi biết cha mình muốn bảo hộ lợi ích cho nhân loại, muốn hướng Thiên dừng lại khai thác Huyết Thạch nàng lợi dụng thân phận đi vào Kết Tinh Sơn, khéo léo ăn nói để Thiên đối với Phục Hy bãi nhiệm.

Hiện giờ nàng lần nữa đến chính là muốn nhận được tán thành từ chủ của chúng thần, trở thành Đại Tế Sư đời tiếp theo.

“ Kết Tinh Sơn!” Tâm Nguyệt Quy đến trước đại môn rộng lớn, thả ra thần lực của mình, kết giới bao phủ mở ra nàng xuyên qua cửa lớn đi vào.

Phía sau đại môn đi vào Kết Tinh Sơn là một cái rộng lớn không gian, chẳng khác nào là cái núi lớn bị đục khoét rỗng ruột cả.

Khắp nơi đều là các loại măng đá thủy tinh Huyết Thạch hay các cột trụ chèo chống, một cái hàng lang như trường xà uốn lượn lại phi vật lý hiện lên giữa không trung, là con đường dành cho các Tế Sư thông qua đó di chuyển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK